Tần Từ nhìn thiếu niên trước mặt bỗng nhiên xoay người, trừng mắt nhìn, tựa hồ là có mấy phần mê mang.
Nhiễm Bạch câu môi cười một tiếng, từ trên cao nhìn xuống Tần Từ,
"Tần Từ, ai nói là tôi không thích anh, hả?"
Tần Từ ánh mắt hơi ngầm, tựa hồ là đang đè nén cái gì, tiếng nói mang theo vài phần khàn khàn:
"Vậy cậu có thể thích tôi không?"
Nhiễm Bạch nhíu mày cười yếu ớt, cánh môi câu lên một vòng đường cong:
"Anh nói xem?"
Tần Từ nhìn thiếu niên, ánh mắt đen như mực khiến người ta thấy không rõ được cảm xúc, một tay cầm cố em Nhiễm Bạch, hôn lên cánh môi mềm mại.
Rất mềm, giống như là kẹo bông đường vậy.
Nhiễm Bạch cứng đờ, ánh mắt ảm đạm không rõ. Thăm dò liếʍ liếʍ môi Tần Từ.
Tần Từ… hắn là ai?
Tần Từ bỗng nhiên xoay người lên, đặt Nhiễm Bạch ở dưới thân, hai chân thon dài kiềm chế ở hai chân của cô, một tay nắm eo của cô, đầu lưỡi len lỏi vào khoang miệng Nhiễm Bạch.
Bá đạo cướp đoạt lấy mỗi một ngóc ngách, không lưu một khe hở nào. Ôn nhu quấn quanh lấy đầu lưỡi Nhiễm Bạch, quấn lấy nhau.
Thiếu niên dưới thân giống như độc dược, khiến Tần Từ vừa chạm vào liền nghiện.
Tần Từ không khỏi có chút đắng chát, có phải là, chỉ có ở trong mơ hắn mới dám làm như thế?
Tần Từ chế trụ ót Nhiễm Bạch, làm sâu sắc nụ hôn này.
Hô hấp triền miên, nóng bức.
Một nụ hôn, thiên trường địa cửu.
Dài dằng dặc, ôn nhu, kiều diễm.
Nhiễm Bạch có thể nhìn thấy rõ ràng cái cổ của Tần Từ, lông mi cong dài run rẩy, một đôi mắt ảm đạm như đêm tối.
Quá, thơm!
Hương vị của máu đang ở trước mắt, Nhiễm Bạch nhấp nhẹ cánh môi màu ửng đỏ.
Bỗng nhiên hàm răng cắn lên cổ của Tần Từ.
Nhẹ nhàng cắn ra một vết thương nhỏ, mυ'ŧ lấy huyết dịch có lực hấp dẫn to lớn với cô.
Tần Từ có thể cảm nhận được cảm giác tê dại cùng nhoi nhói trên cổ, đôi mắt sâu sâu. Một tay không an phận chạy khắp bên hông Nhiễm Bạch.
Xúc tu da thịt trắng muốt, mềm mại, hơi lạnh.
Nhiễm Bạch có chừng có mực, cánh môi anh đào còn lưu lại huyết dịch, lộ ra mấy phần diễm lệ mị hoặc.
A... Thơm quá.
Rất lâu rồi không uống qua máu thơm như vậy.
Tần Từ nhìn môi Nhiễm Bạch nhiễm huyết dịch đỏ bừng, duỗi ra đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ đi.
Ga giường trắng noãn mềm mại.
Tràn ngập khí tức triền miên kiều diễm.
Tần Từ tựa hồ như đang ghét bỏ chiếc áo sơ mi trắng quá vướng víu, bàn tay đặt lên vai Nhiễm Bạch như muốn giật chiếc áo sơmi xuống.
Trong con mắt rõ ràng phản chiếu lấy bóng dáng của Nhiễm Bạch.
Da thịt trắng nõn, tựa như mỹ ngọc, không có một tia tì vết.
Lòng bàn tay chạm đến da thịt mềm mại như tơ lụa.
Nhiệt độ trong lòng bàn của người nào đó không ngừng truyền lại cho Nhiễm Bạch.
Trên da thịt cô truyền đến trận trận tê dại khác thường khiến cho Nhiễm Bạch nhíu mày lại, lỗ tai nhiễm lên từng tia đỏ ửng.
Cô không thích loại cảm giác không bị khống chế này, sẽ làm cho cô cảm thấy rất không có cảm giác an toàn.
Có chút ngước mắt, một đôi mắt trong veo giờ phút này lộ ra vô cùng lạnh lẽo thanh tỉnh.
Chỉ cần lại hướng xuống một chút, liền có thể thấy rõ ràng vải buộc ngực màu trắng.
Nhiễm Bạch cũng không có ý nghĩ xuân phong nhất độ với người say rượu, chân dài uốn thành một đường cong, chống đỡ phần bụng của Tần Từ.
Trời đất quay cuồng đem Tần Từ đặt ở dưới thân, sau đó lập tức đứng dậy.
Từ trên cao nhìn xuống Tần Từ.
Nhiễm Bạch phát hiện, dáng người Tần Từ còn được.
L*иg ngực trắng noãn, đường cong ưu mỹ trôi chảy đến cực điểm, cơ bụng thật mỏng dưới ánh đèn lộ ra mấy phần mông lung.
Tần Từ dường như không rõ vì sao Nhiễm Bạch lại làm như vậy, trừng mắt nhìn, ánh mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm Nhiễm Bạch.
Nhiễm Bạch không cao hứng trừng lại Tần Từ:
"Anh có thể nhìn ra đóa hoa à?"
Tần Từ nghiêng đầu một chút, môi mỏng phun ra hai chữ mơ hồ không:
"Có thể."
Nhiễm Bạch: "..."
A không, cô không nói chuyện với người say rượu.