Ký Chủ Của Ta Là Ác Ma

Chương 239: Bác sĩ cấm dục, đừng thả thính (19-24)

Nhiễm Bạch khẽ ngẩng đầu, đối đầu với cặp mắt của Mặc Thần, sâu không thấy đáy, đen như mực, lộ ra ôn nhu lưu luyến cưng chiều.

Đối với cái này, Nhiễm Bạch cong môi ngọt ngào cười, mang theo ỷ lại cùng yêu thích.

Nhưng là, đáy mắt hai người lạnh nhạt đạm mạc.

Nhìn Nhiễm Bạch cùng Mặc Thần "Thâm tình nhìn nhau", Phong Lạc yên lặng đi thăm dò độ thiện cảm của Mặc Thần một chút.

Sau khi xem xong thì mặt không biểu tình.

Không thể kiểm tra đo lường?

Không có quyền hạn?

Cmn!

Nó thế nhưng là hệ thống ưu tú của cục quản lý Thiên Đạo ban đầu.

Thế mà lại không có quyền hạn?

Nói đùa sao?

Phong Lạc chưa từ bỏ ý định tiếp tục xem xét mấy lần, kết quả vẫn như cũ là không có quyền hạn.

# nội tâm có câu mmp không biết nên nói không nên nói? #

Cách đó không xa, Lâm Tuyết thần sắc u ám nhìn Nhiễm Bạch.

A!

Ả cùng cô gái kia không oán không cừu, vì sao muốn gϊếŧ ả chứ!

Ả thật vất vả mới có được một cơ hội sống lại. Tuyệt đối sẽ không cho phép xuất hiện sai lầm gì.

Liền như là, kiếp trước căn bản không có sự xuất hiện của Mặc Thần này! Căn bản cũng không có Nhiễm Bạch hạ sát thủ với ả.

Một trận đại chiến kết thúc, trong đó có rất nhiều người đều bị thương, cũng có người trực tiếp bị Zombie xé thành mảnh nhỏ.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí có chút yên lặng.

Nhiễm Bạch cong cong, thần sắc có vẻ hơi hững hờ, lúc Diệp Khê chạm tới cô thì khí chất kia nhanh chóng biến, trở về làm một cô bé môi hồng răng trắng.

Diệp Khê nhìn Nhiễm Bạch một chút, lông tóc không tổn hao, vậy là yên tâm. Sắc mặt cô có chút tái nhợt, hẳn là sử dụng dị năng quá độ.

Tiếng hít thở không thông tràn ngập, không khí yên tĩnh chỉ có thể nghe được tiếng thở dốc của đám người.

Lạc Hiên Lâm hơi chậm một chút, nhìn thoáng qua Mặc Thần, cung kính nói:

"Mặc Thiếu, hiện tại, phải chăng để Diệp Bạch tiểu thư chữa trị?"

Mặc Thần có chút híp mắt, ngũ quan yêu nghiệt ngậm lấy một ý cười xa cách nho nhã:

"Nhiễm Nhiễm?"

Hiển nhiên là đang hỏi ý tứ của Nhiễm Bạch.

Nhiễm Bạch cười ngọt ngào có vẻ hơi không chân thực, nắm chặt tay Mặc Thần:

"Đương nhiên không có vấn đề."

Nhiễm Bạch chớp chớp mắt, nhu thuận mười phần nhẹ gật đầu, đi về phía Lạc Hiên Lâm:

"Đại ca ca?"

Lạc Hiên Lâm cười ôn hòa, giọng nói ôn hòa vang lên:

"Em tên là gì?"

Nhiễm Bạch như cười như không, lông mi có chút rung động, cánh môi khẽ mở, thanh âm ôn nhu lưu luyến, vốn là một cái tên bình thường đến phổ thông, nhưng lúc nói ra lại cho người ta cảm giác dễ nghe như vậy.

"Diệp Bạch."

Lạc Hiên Lâm nụ cười trên mặt không tiêu tan, ôn nhuận nói, ngón tay chỉ về một phương hướng.

"Bạch Bạch có thể trị liệu cho ca ca kia không?"

Nhiễm Bạch tùy ý liếc Lạc Hiên Lâm một chút, nghiêng đầu nhìn, đôi mắt trắng đen rõ ràng dường như xẹt qua một tia mê mang, ngón tay như ngọc chỉ về phía người đàn ông: "Là hắn sao?"

Lạc Hiên Lâm nhẹ gật đầu: "Ừm."

Nhiễm Bạch ngậm lấy một ý cười nhợt nhạt, mặt mày tinh xảo như vẽ, giống như mỹ nữ từ trong tranh đi ra: "Đương nhiên có thể."

Nhiễm Bạch đi đến trước mặt người đàn ông kia, gương mặt tinh xảo mang theo từng tia ý cười, đôi mắt không chớp lấy một cái nhìn xem người đàn ông bị Zombie cắn trên cánh tay:

Tay ngọc hiện lên một vòng sáng màu trắng, làm cho người ta cảm giác được sự thánh khiết.

Cánh tay của người kia dường như cũng đang từ từ khỏi hẳn, sắc mặt vốn đang tái nhợt trở nên hồng nhuận.

Mọi người thấy cảnh tượng này, trong mắt xẹt qua một vòng cuồng nhiệt, ánh mắt nhìn về phía Nhiễm Bạch càng nhiều hơn mấy phần nóng bức.

Năng lực chữa trị nghịch thiên như thế, nếu ở bên cạnh họ, vậy bọn hắn còn sợ cái gì!