Mặc Thần lười biếng tựa ở trên tường trong phòng giáo y, với tiếng gào thét bên ngoài của Zombie lại làm như không thấy,
Ngón tay thon dài trắng nõn cầm hai tấm ảnh chụp.
Nếu như, Nhiễm Bạch ở đây, nhất định sẽ nhận ra được, người này chính là chàng trai trong hẻm nhỏ hôm ấy cô gặp phải.
Hai tấm ảnh trong tay Mặc Thần chính là Nhiễm Bạch.
Thân mang áo khoác trắng, cho người ta một loại cảm giác cấm dục, hai chân thon dài trùng điệp, mặt mày lộ ra mấy phần lười biếng, trên mặt mang một nụ cười nho nhã ôn nhuận, ngón tay thon dài vuốt ve trên Nhiễm Bạch trên tấm ảnh, giọng nói ôn hoà mát lạnh mang theo điểm điểm ý cười:
"Không giống nha."
Tựa hồ là cảm thán, dường như lại mang một ít hứng thú.
Hai tấm ảnh chụp này.
Một tấm là Diệp Bạch, một tấm khác là Nhiễm Bạch.
Môi mỏng của Mặc Thần giơ lên một vòng đường cong.
Một người, có khả năng trong thời gian ngắn biến thành hai người hoàn toàn không giống sao?
Người trước rất phổ thông bình thường, người sau, hắc ám tận xương cốt.
Cặp mắt đào hoa mang theo ý cười, thanh âm đau khổ triền miên:
"Tiểu gia hỏa, đến lúc chính thức gặp mặt rồi."
Đổi áo khoác trắng thành một thân áo sơmi màu trắng, nút thắt nghiêm cẩn cài tại cái cuối cùng, nho nhã cấm dục. Cùng Nhiễm Bạch giống nhau như đúc, phủ lên mặt nạ nụ cười, vô hại đến cực điểm.
Thân thế của hắn bất phàm, đời đời kiếp kiếp đều là chính trị thế gia, chuẩn xác mà nói, ngay cả chính phủ cũng phải lễ nhượng ba phần.
Cho nên, đã sớm biết việc tận thế tiến đến.
Căn cứ theo số liệu điều tra, trường này là nơi virus nồng nặc nhất, thân phận giáo y, chẳng qua là che giấu thôi.
Ngày đó chẳng qua là giải quyết mấy kẻ không biết tự lượng sức mình muốn ám sát hắn, không nghĩ tới, lại gặp một vật nhỏ thú vị, không phải sao?
Cùng một dạng người, đều là bên trong lạnh nhạt hắc ám.
Cửa phòng học bị đẩy ra, đám người vô ý thức nhìn về phía bóng dáng kia.
Đập vào mắt là một chàng trai khí chất cao quý, thân hình thẳng tắp thon dài. Ngũ quan sắc sảo như điêu khắc, trên mặt mang theo ý cười nho nhã mà vô hại, ôn nhuận đến cực điểm.
Mặc Thần một chút liền chú ý tới Nhiễm Bạch, cặp mắt yêu trì đào hoa xẹt qua một tia sáng nóng bức.
Tiểu gia hỏa, lại gặp mặt.
Nhiễm Bạch chạm tới ý cười nho nhã của Mặc Thần, đôi mắt đen như ngọc thạch mang theo một đạo hàn quang chớp mắt liền biến mất, nụ cười trên mặt thuần lương vô hại, cánh môi mỹ lệ nhẹ cong.
Chà
Là hắn ~
Trong nháy mắt Phong Lạc nhìn thấy Mặc Thần, cuối cùng đem ký ức ngày đó tìm trở về.
Nghĩ đến mình còn chưa nói với ký chủ, có chút chột dạ, trong giọng nói mang theo lấy lòng với Nhiễm Bạch:
"Ký chủ, kỳ thật là... người kia. . ."
Nhiễm Bạch thần sắc nhàn nhạt, cánh môi nhấp nhẹ:
"Có cái gì không thể nói."
Phong Lạc hít sâu một hơi.
Người đàn ông kia nhìn quá nguy hiểm, giống như, sẽ đem ký chủ ăn hết vậy.
Nhưng mà nhiễm vụ ẩn giấu có tính cưỡng chế, cũng không phải việc nó có thể ngăn cản.
"Ngày đó sau khi ký chủ hôn mê, cục quản lý thiên đạo phát một nhiệm vụ ẩm giấy có tính cưỡng chế. Chính là..."
"Đinh, chúc mừng cô đυ.ng đến nhân vật của nhiệm vụ ẩn tàng có tính cưỡng chế, công lược nam thần bệnh kiều Mặc Thần. Mời cô bổ nhào vào hắn, ngủ với hắn, dùng tình yêu cảm hóa hắn, làm trái tim hắn ấm áp."
Máy móc thanh âm vang lên.
Phong Lạc: ". . ."
Lúc này không cần nó nói.
Nhiễm Bạch: ". . ."
Hmmmmm.....
Dùng tình yêu? Trái tim ấm áp?
A, chính cô còn không yêu, không có tim.
Bổ nhào vào? Ngủ với?
Chú ý một chút được không, thân thể này của cô mới mười hai tuổi.
Là độ tuổi cần được yêu mến che chở!
Nụ cười trên mặt Nhiễm Bạch phát ra càng xán lạn chân thực.
Phong Lạc nuốt nước miếng một cái, quả quyết rụt cái đầu nhỏ của mình lại.
Nó hiện tại vẫn là không nên trêu chọc ký chủ.
"Anh là?"
Lạc Hiên Lâm nghi hoặc nhìn Mặc Thần.
Bởi vì thân phận giáo y chỉ là một thứ để che giấu, cho nên căn bản cũng không có người gặp qua Mặc Thần.
Mặc Thần môi mỏng câu lên một độ cong nho nhã:
"Mặc Thần."