"Y Y, cậu nói thật?"
Hạ Y Y nghiêm túc gật đầu:
"Tớ tuyệt đối nghiêm túc!"
Diệp Khê mang theo ý cười:
"Được, đã như vậy, tớ và Bạch Bạch đều tin tưởng cậu."
Hạ Y Y sửng sốt một chút, dường như không nghĩ tới dễ như trở bàn tay mà tin lời cô nói như thế.
Nhiễm Bạch nhìn thấy Hạ Y Y không có phản ứng, có chút bất mãn lắc lắc tay Hạ Y Y, hơi bĩu môi, duỗi bàn tay trắng nõn quơ quơ trước mặt Hạ Y Y:
"Chị Y Y, hoàn hồn nào."
Hạ Y Y lấy lại tinh thần, liền nhìn thấy bàn tay đang lắc lư trước mắt mình có chút trắng đến quá phận, mỉm cười:
"Tốt, các cậu tin tưởng tớ, nhất định tớ sẽ không để cho các cậu thất vọng."
Diệp Khê cũng không hỏi Hạ Y Y vì sao biết chuyện này.
Mỗi người đều có bí mật của mình, cô cũng không cần tìm tòi đến cùng.
Hạ Y Y thấy Diệp Khê không hỏi gì mình, trong lòng cũng thấy Diệp Khê càng tốt hơn.
Hạ Y Y cũng không nói chuyện về không gian một cho Diệp Khê và Nhiễm Bạch.
Bởi vì Hạ Y Y cho rằng...
Lòng người luôn luôn giỏi thay đổi, không thể đem toàn bộ bí mật của mình bại lộ trước mặt tất cả mọi người được.
Đến tận thế tiến đến, cô liền nói mình có dị năng không gian.
Nói thật, cũng không biết mình có thể kích phát dị năng hay không?
Nghĩ tới đây, Hạ Y Y không khỏi có chút bận tâm, vạn nhất mình không có dị năng thì làm sao?
Nhiễm Bạch ngồi trên ghế, hai chân thon dài trắng muốt, một tay chống má, mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm Hạ Y Y.
"Chị Y Y, chúng ta có cần chuẩn bị một ít thức ăn không?"
Hạ Y Y vỗ tay một cái.
Đúng, mặc dù không gian của cô đã chứa đựng rất nhiều thứ, nhưng công phu mặt ngoài vẫn phải làm!
"Ừm ừm, vẫn là Bạch Bạch nhắc nhở chị."
Trên mặt Nhiễm Bạch ngậm lấy ý cười ngọt ngào, sạch sẽ mà thuần khiết, mà cặp mắt có chút rủ xuống kia lại hiện ra tia sáng tĩnh mịch.
Hiển nhiên, không có bất kì người nào chú ý tới ý cười trong mắt thiếu nữ hoàn toàn không phù hợp với khí chất ngây thơ.
"Đi, chúng ta cùng đi siêu thị!"
Hạ Y Y mang theo kích động,
Nhiễm Bạch cong cong mắt,trên gương mặt phấn nộm mang theo hai lúm đồng tiền, nhìn đáng yêu mà ngọt ngào.
Trong siêu thị cỡ lớn, Hạ Y Y cùng Diệp Khê bắt đầu dùng tốc độ cấp tốc cướp bất kỳ đồ ăn uống cùng vật dụng hàng ngày, toàn bộ đều mua mua mua!
"Hạ Y Y đồng học?"
Nghe thấy có người đang gọi mình, Hạ Y Y vô ý thức ngẩng đầu, lúc nhìn thấy dung mạo của người kia, trong lòng Hạ Y Y hơi hồi hộp một chút.
Nữ chính Tô Yên?
Trời ạ, sao cô lại xui xẻo như vậy, mua một chút đồ vật cũng có thể đυ.ng phải nữ chính?
Hạ Y Y miễn cưỡng cười cười, lúc này nữ chính trong sách cũng đã biết tới tận thế.
Trong lớp đại học, Tô Yên, Diệp Khê, Hạ Y Y, vừa khéo đều cùng một lớp.
Nhìn thấy Diệp Khê cùng Hạ Y Y muốn mua nhiều đồ như vậy, Tô Yên trong mắt xẹt qua nghi hoặc.
Chẳng lẽ các cô cũng biết tận thế?
Nghĩ như vậy, Tô Yên trong lòng có chút không thoải mái.
Vốn cho rằng nhất định mình là người đặc biệt nhất, lại phát hiện hoá ra không phải.
Cái này khiến Tô Yên nhi cảm giác trong l*иg ngực có chút buồn bực.
"Sao các cậu lại mua nhiều đồ như vậy?"
Tô Yên thăm dò hỏi.
Hạ Y Y điềm nhiên như không có việc gì mà cười cười:
"Aizz, còn không phải vì thời tiết càng ngày càng nóng sao? Tớ cùng Khê Khê đều không muốn ra ngoài, sợ bị đen da, cho nên dự định mua đầy đủ đồ vật, như vậy sẽ có thể một mực ở trong nhà mà không cần phải ra ngoài đối mặt với mặt trời."
Tô Yên nghe nói như thế, cảm thấy cũng đúng, tin tức hiếm thấy như tận thế, làm sao có thể có nhiều người biết như vậy được.
Nghĩ đến đây, Tô Yên cảm giác trong lòng thật thoải mái, giương lên khóe môi:
"Vậy các cậu cứ tiếp tục, tớ không quấy rầy nữa."
Nhìn thấy Tô Yên rời đi, Hạ Y Y thở dài một hơi, quay người nói với Nhiễm Bạch cùng Diệp Khê:
"Chúng ta tuyệt đối không được gây sự với Tô Yên và người bên cạnh cô ấy."
Nhiễm Bạch nghiêng đầu một chút, lông mi giống như cây quạt có chút nhếch lên lộ ra phía dưới là một đôi con ngươi trong veo vô tội, phản chiếu lấy ánh sáng nghi ngờ.