Ký Chủ Của Ta Là Ác Ma

Chương 190: Cưng chiều nữ chính tận trời (60)

"Tôi biết, cô cũng thích Dạ Hiên, không nghĩ rằng chúng ta lại giống nhau, nhưng là chúng tôi thật lòng yêu nhau, tôi biết cô là người tốt, mời cô thành toàn chúng tôi."

Nhiễm Bạch: "..."

Lúc nào thì cô thích Tô Dạ Hiên rồi?

Ha ha,

Nói đùa?

Không có khả năng.

Nhiễm Bạch khóe môi có chút giương lên, nét mặt tươi cười ôn hòa, cánh môi khẽ mở:

"Nếu như tôi không thành toàn cho chị, có phải là tôi chính là người xấu không?"

Sở Y Nhiên không nghĩ tới Nhiễm Bạch sẽ trực tiếp nói như vậy, có chút lúng túng sờ sờ mũi.

"Không phải."

Trọng điểm là, cô ta có thể nói có sao?

Nhiễm Bạch nghe Sở Y Nhiên nói, một đôi thủy quang mang theo ý cười, khóe miệng có chút giương lên:

"Như vậy thì tốt, tôi cũng không muốn làm người xấu."

Người đàn ông trên lầu nghe được Nhiễm Bạch nói, khóe miệng hơi cong, trong mắt mang theo vài phần ý cười,

Cô gái này thật thú vị.

Bất quá, tinh thần lực của hắn liếc qua Sở Y Nhiên.

Khí vận đã bị thoát một nửa.

Hắn nhíu mày, nghe nói nhiệm vụ giả đã tới thế giới này, lại còn là tên Phong Lạc tên kia khế ước.

Hắn mỉm cười, thật muốn biết nhân vật nào có thể vừa mắt Phong Lạc

Nghĩ như vậy, đáy mắt hắn nhiều hơn mấy phần kích động.

A... Người lần trước mà Phong Lạc khế ước đã cách đây bao lâu rồi?

Hình như là mấy trăm năm trước.

Hình như là không thể sống sót qua thế giới trừng phạt, trực tiếp sa đọa ở trong đó.

Người đàn ông nhếch miệng lên một nụ cười trào phúng, trong mắt có mấy phần thâm thuý.

Thật không biết, nhiệm vụ giả lần này có thể sống bao lâu đây.

Nhiễm Bạch có chút cụp mắt, lông mi có chút rung động, nơi đáy mắt chìm xuống nửa vòng bóng tối, nhếch miệng lên một nụ cười quỷ dị, bởi vì cúi đầu, cũng không có ai nhìn thấy trong mắt cô lóe ra tia sáng nguy hiểm.

"Chị à, thật ra Tô Dạ Hiên là rất yêu chị."

Nhiễm Bạch nói ra một câu khiến Sở Y Nhiên khϊếp sợ.

Sở Y Nhiên suýt chút nữa thì từ trên ghế ngã xuống, âm thanh run rẩy mang theo kỳ vọng cùng kinh hỉ:

"Cô nói cái gì?"

Nhiễm Bạch dường như bất đắc dĩ lắc đầu:

"Tô Dạ Hiên yêu chị."

Nghe được câu trả lời mình tha thiết ước mơ, Sở Y Nhiên lại có vẻ chân tay luống cuống, hốt hoảng:

"Vậy hắn trước đó..."

Nhiễm Bạch bật cười, mặt mày như vẽ:

"Bởi vì hắn có chuyện rất quan trọng, sợ sẽ thương tổn đến chị, cho nên mới muốn để cho chị thoát khỏi liên quan."

Sở Y Nhiên trên mặt có ý cười không thể áp chế nổi:

"Hoá ra là như vậy, tôi biết mà! Tôi biết mà!"

Bình ổn cảm xúc trong chốc lát, Sở Y Nhiên có chút nghi hoặc nhìn Nhiễm Bạch:

"Vì sao cô lại nói với tôi những cái này?"

Nhiễm Bạch đặt ngón tay trỏ trên môi:

"Xuỵt —— "

Nhìn thấy động tác của Nhiễm Bạch, Sở Y Nhiên vô thức ngậm miệng lại.

Thấy thế, Nhiễm Bạch ý cười càng phát ra xán lạn:

"Chuyện em nói, chị không thể nói cho người khác biết. Nếu không..."

Sở Y Nhiên hiếu kì hỏi tới:

"Nếu không thì sao?"

Nhiễm Bạch bật cười, mặt mày cong cong. Một đôi thủy quang óng ánh chói mắt, xán lạn như phồn tinh:

"Nếu không... Em sẽ gϊếŧ chị nha."

Âm cuối nhẹ nhàng giương lên, ngữ điệu mang theo một loại ác ý thú vị.

Sở Y Nhiên cảm giác rét lạnh đến thấu xương, thân thể cứng đờ, trong mắt có chút hoảng sợ nhìn Nhiễm Bạch,

"Nếu không, em sẽ gϊếŧ chị nha."

Trong đầu hiện lại lời nói của Nhiễm Bạch.

Rõ ràng là giống như là một câu nói đùa của  trẻ con. Thế nhưng Sở Y Nhiên lại rõ ràng cảm thấy ——

Nếu như cô ta nói ra ngoài, Nhiễm Bạch thật  sự sẽ gϊếŧ cô ta.