Mà Tô Gia vì sao lại không biết chuyện này?
Thực sự là bởi vì Lý gia ở tầng dưới chót nhất của giới quý tộc.
Liền xem như tới hơi tốt cũng chẳng qua là tam tứ lưu thế gia.
Về phần xã hội thượng lưu chân chính.
Lý gia căn bản chạm vào nổi.
Về phần Lý gia gia chủ gặp được Tô Bạch, lần đó đơn thuần chỉ là một lần ngoài ý muốn,
Một lần tới KTV, Tô Bạch vừa lúc đi ngang qua, cứu một cô gái bị một thiếu gia cưỡng bách, lúc ấy gia chủ của Lý gia cũng ở đó, cho nên liền biết Tô Bạch là Tô Gia đại tiểu thư có dáng dấp như thế nào.
"Nếu là như vậy, thật đúng là có thể chơi vui rồi?"
Nhiễm Bạch nhếch miệng cười.
Quý phu nhân khẽ cười một tiếng, đầy đắc ý nói:
"Nhóc con, hưởng thụ khoảng thời gian tốt đẹp cuối cùng này đi, bản phu nhân sẽ khiến cho các người thân bại danh liệt."
Nhiễm Bạch ngọt ngào cười, quả nhiên là ngây thơ, nét mặt tươi cười xán lạn, một đôi mắt phảng phất điểm xuyết đầy những ngôi sao:
"Toi rất chờ mong đấy."
Nghe Nhiễm Bạch nói, Quý phu nhân sững sờ một nháy mắt, thần sắc có chút không thể tin.
Trong lòng âm thầm nghĩ tới, có phải là con nhóc này bị dọa sợ rồi không, làm sao có thể chờ mong thân bại danh liệt? Cái này không thích hợp!
Lý Phong vẫn chờ nhìn dáng vẻ hoảng hốt sợ hãi của đám người, nhìn thấy bọn họ không ai thèm quan tâm, trong lòng bỗng nhiên bất mãn, hắn cảm thấy bọn họ nên quỳ xuống đất cầu xin hắn tha thứ mới đúng!
Thế là, giọng điệu khinh thường nói:
"Nếu như các người cầu xin tôi tha thứ, nói không chừng tôi còn có thể tha cho một cái mạng!"
Hứa Khả Khả nhìn vết thương trên mặt Hứa Dương, miệng lầm bầm lẩm bẩm:
"Em nhìn em đi, sao lại không cẩn thận như vậy."
Nghe khẩu khí oán trách của Hứa Khả Khả, Hứa Dương cười đùa tí tửng:
"Nam tử hán đại trượng phu, có chút tổn thương này thì tính là gì!"
Nhìn bộ dáng Hứa Dương nói rất hào khí, Hứa Khả Khả liếc mắt.
Hai người phảng phất như không nghe thấy Lý Phong nói gì.
Nhiễm Bạch hững hờ dựa vào vách tường,
đầu ngón tay trắng muốt vuốt vuốt màn hình điện thoại, mí mắt cũng chưa nhấc, không chút nào để ý.
Lý Phong trong lòng lập tức nổi nóng đến cực điểm.
Lúc này, Lý Phong mới cẩn thận chú ý tới dung nhan của Nhiễm Bạch và Hứa Khả Khả.
Vốn là vết thương trên mặt rất đau nên nghe thấy Nhiễm Bạch nói thì liền tức giận, căn bản không cẩn thận chú ý tới hai người này.
Hiện tại xem ra...
Hai người này đều là mỹ nữ!
Mặc dù tuy nhỏ một chút, nhưng chơi cũng không tệ.
Trong mắt lóe ánh sáng da^ʍ uế. Lý Phong nhìn chằm chằm ngực Hứa Khả Khả, nuốt ngụm nước miếng, thật lớn!
Ra vẻ bố thí nói:
"Nếu như các cô ngủ với tôi một đêm! Nói không chừng tôi vui vẻ sẽ tha cho các cô!"
Sau đó, Lý Phong mặt mũi tràn đầy dương dương tự đắc chờ hai người bợ đỡ.
Nhiễm Bạch nhếch miệng lên lành lạnh đường cong, trong mắt lóe ra ánh sáng lạnh nhạt, đầu ngón tay trắng như ngọc hơi động một chút, sau đó lại thu về.
Nhiễm Bạch lắc đầu thật khẽ, trong lòng phủ định.
Không được, bản điện phải gìn giữ sự ưu nhã, cho tới bây giờ bản điện chưa từng làm mấy trò gϊếŧ người.
Ừm, phải gìn giữ hình tượng.
Hình tượng là quan trọng nhất! Ưu nhã! Ưu nhã!
Phong Lạc: "..."
Cô xác định?
Hứa Khả Khả đỏ mặt, tức giận nói:
"Cậu thật vô sỉ!"
Lý Phong: "..."
Kịch bả này không giống tưởng tượng của hắn.
Nhiễm Bạch cười cười:
"Dì à, không bằng chúng ta đánh cược nhé?"
Quý phu nhân nhíu nhíu mày. Nói:
"Cô có ý gì?"
Nhiễm Bạch cười càng tươi:
"Dì à, dì khẩn trương cái gì? Tôi lại không thể làm gì dì cả."
Quý phu nhân không muốn thừa nhận, vừa rồi nhìn thấy khí chất hờ hững quanh thân Nhiễm Bạch, trong lòng bà ta liền có dự cảm không tốt.
Ổn định tâm thần. Quý phu nhân bỏ qua chỗ bất an trong lòng, âm thầm nghĩ.
Chẳng lẽ mình còn sợ một con nhóc hay sao?
"Cô muốn đánh cược gì?"