Nhiễm Bạch nghĩ như vậy, nụ cười trên mặt càng nguy hiểm.
"Hahaha..."
Tiếng cười làm người rùng mình, tim đập nhanh vì sợ hãi.
Đôi mắt đen như mực mang theo nồng đậm khí tức hắc ám, phảng phất một giây sau liền có thể thôn phệ người đối diện.
Phong Lạc nhìn thấy Nhiễm Bạch như vậy, rất thông minh ngậm miệng lại.
Bởi vì trực giác nói cho nó biết, nếu như bây giờ mà quấy rầy ký chủ, kết quả tuyệt đối sẽ rất thảm.
Tô Dạ Hiên về đến nhà, liền thấy Nhiễm Bạch ngồi ở trên ghế sa lon, ánh mắt sâu kín nhìn chằm chằm vào hắn.
Trong lòng giật nảy mình.
Phải biết là, trong nháy mắt lúc hắn đẩy cửa ra ngẩng đầu lên, phát hiện có một đôi mắt đen nhánh như mực nhìn chằm chằm hắn, lộ ra âm u đầy tử khí, đều sẽ giật mình có được không?
Nghĩ đến Hứa Khả Khả câu kết với Tô Bạch cùng một chỗ, giọng nói của Tô Dạ Hiên phát ra càng thêm âm dương quái khí (nói chuyện chanh chua):
"Ôi chao, sao em gái không đi chơi cho thật vui vẻ, mà lại lãng phí thời gian tốt đẹp ở trong nhà vậy, không cảm thấy đáng tiếc sao?"
Nhiễm Bạch ngoắc ngoắc khóe môi, lộ ra một nụ cười hoàn mỹ:
"Anh à, có phải anh đang rất nhàm chán?"
Tô Dạ Hiên nhìn thấy nụ cười của Nhiễm Bạch, đột nhiên cảm giác được một trận tim đập nhanh, cảm giác rét lạnh truyền khắp toàn thân.
Lúc đầu muốn nói "liên quan gì tới cô", bay giờ lại biến thành: "Không nhàm chán."
Nhiễm Bạch cười lớn, bên trong âm thanh mang theo quỷ dị không nói lên lời, trong mắt lộ ra thất vọng: "Thật sự là đáng tiếc."
Tô Dạ Hiên nghe nói như thế, cau chặt lông mày, vội vã đi lên lầu, đoán chừng là cảm thấy lúc này Nhiễm Bạch quá quái đản.
"Tôi cũng không có thời gian chơi rò chơi nhàm chán với cô."
Nhiễm Bạch nhìn bóng lưng Tô Dạ Hiên rời đi, trong mắt mang theo ủy khuất, tự lẩm bẩm: "Vì sao không thích chơi với ta? Chơi vui biết bao nhiêu... "
Nhiễm Bạch đi trở về phòng.
Không có người chơi đùa với cô.
Vì sao không muốn chơi đùa với cô?
Mà Diệp Vũ Tư đi ra khỏi biệt thự, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chói mắt, lại cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.
Nhếch miệng lên một nụ cười kiên định.
Từ hôm nay trở đi, cô, Diệp Vũ Tư, sẽ không tiếp tục là Diệp Vũ Tư mặc người định đoạt lúc trước nữa.
Trở lại Diệp gia.
Diệp cha ngồi ở trên ghế sa lon, trong tay cầm tờ báo.
Một cái bụng bia, cái đầu trọc tròn trùng trục, con mắt cực nhỏ, miệng rất lớn, nhìn quả thực là một người xấu không thể có ai xấu hơn.
Nhìn thấy Diệp Vũ Tư, ông ta liền chặt lông mày, chán ghét nói:
"Mày là một đứa con gái, suốt ngày chạy nhảy bên ngoài là cái thứ gì."
Nghe được giọng giễu cợt của Diệp cha, Diệp Vũ Tư nhếch miệng cười:
"Không phải cha để con đi quyến rũ Tô Dạ Hiên sao?"
Nghe nói như thế, Diệp cha không có nửa phần áy náy vì trách oan Diệp Vũ Tư, càng phát ra nồng đậm căm ghét:
"Quả nhiên, chính là một phụ nữ dâʍ đãиɠ trời sinh, vừa nhìn thấy đàn ông liền không kịp chờ đợi mà sấn sổ tới."
Diệp Vũ Tư trào phúng cười.
Nhìn đi, đây chính là người mà cô gọi là cha đấy.
Vì sao không nhớ tới, là ai bắt cô đi quyến rũ Tô Dạ Hiên?
"Đã như vậy, con liền không đi bên ngoài tìm Tô Dạ Hiên nữa."
Diệp cha nghe nói như thế, mở to hai mắt nhìn, dùng tay chỉ Diệp Vũ Tư:
"Nghịch nữ! Sao mày không vì gia tộc mà suy nghĩ một chút!"
Diệp Vũ Tư cũng lộ ra ủy khuất, trong mắt nhìn như mười phần bất đắc dĩ, đáy mắt lại là vô tận mỉa mai:
"Thế nhưng chính cha nói quyến rũ đàn ông là dâʍ đãиɠ, chẳng lẽ Tô Dạ Hiên không phải đàn ông sao? Con nghe lời cha, không đi ra ngoài nữa, thế thì tại sao cha lại mắng con, chẳng lẽ con đã làm sai điều gì sao?"
Diệp cha nghe nói như thế, nhất thời á khẩu không trả lời được.
Ông ta vốn chính là nhìn Diệp Vũ Tư không vừa mắt, đem lửa giận trong lòng phát tiết lên trên người Diệp Vũ Tư, đâu nghĩ tới nhiều thứ như vậy.
Tóm lại, cho đu Diệp Vũ Tư làm cái gì, cũng đều là Diệp Vũ Tư sai.
Khuôn mặt của Diệp lúc xanh lúc tím, thoạt nhìn như là một con tắc kè.