Ký Chủ Của Ta Là Ác Ma

Chương 61: Lăng Vũ ( Độc thoại nội tâm)

Tôi, Lăng Vũ, từ nhỏ đã là người thừa kế của Lăng thị.

Ở trong hắc đạo, một tay che trời.

Có lẽ là trời sinh lãnh huyết, có lẽ là gϊếŧ người thành chuyện thường ngày. Tôi trở nên thập phần lãnh khốc, cũng sẽ không thân thiết với bất luận kẻ nào. Dù cho là cha mẹ ruột của mình..

Nhiễm Bạch, là ngoài ý muốn duy nhất trong cuộc đời của tôi.

Ngày đó, cha đột nhiên mang về một cái bé gái, nói bé gái đó là con của ông ấy.

Tôi cũng không thèm để ý, bởi vì cô ấy cũng không có gì đáng giá để khiến tôi chú ý.

Về sau một lần bữa sáng, Lăng Vân cố ý châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ Nhiễm Bạch, không biết vì cái gì, tôi cảm thấy, cô ấy có chút không giống. Thế là lên tiếng ngăn cản. Sau khi nói xong. Ngay cả chính tôi cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Tôi vậy mà lại vì một người xa lạ nói chuyện.

Luôn cảm giác trên người cô ấy không còn có loại khí tức âm trầm như trước, nhưng mà đến tột cùng là nơi nào biến hoá, tôi cũng nghĩ không thông. Dứt khoát liền không để ý.

Nhưng tôi không nghĩ tới cô ấy tới công ty tìm mình.

Thấy dáng vẻ mềm manh ủy khuất của cô ấy, trong lòng tôi bất tri bất giác liền sụp đổ một khối. Nghe thấy cô ấy là bởi vì muốn tìm tôi cho nên một mình đến công ty, trong lòng tôi có chút tức giận lại có chút buồn cười. Đây là lần đầu tiên, tôi bởi vì một người mà có nhiều cảm xúc như vậy.

Mang theo Nhiễm Bạch tới công viên, cô ấy nói muốn ăn kẹo, tôi nhìn thấy ánh mắt mong đợi của cô ấy, không khỏi bật cười, để cô ấy ngoan ngoãn ngốc tại chỗ.

Nhưng lúc tôi quay trở về nhìn thấy một màn khiến tôi vô cùng phẫn nỗ. Lại có người dám khi dễ Nhiễm Bạch!

Tôi tức giận muốn cho hắn một quyền. Nhưng Nhiễm Bạch lại nói với tôi, không có sao cả, vẫn nên thôi đi. Tôi nghe Nhiễm Bạch nói vậy, cũng không muốn trình diễn một màn máu tanh máu tanh trước mặt cô ấy.

Nhưng nếu như tôi biết kết quả như vậy, tôi nhất định sẽ trực tiếp gϊếŧ hắn!

Một lần mang theo Nhiễm Bạch về nhà, thủ hạ lại cho rằng Nhiễm Bạch là vợ của tôi. Tôi cũng không làm sáng tỏ, dường như có gì đó đột nhiên biến hoá. Tôi cũng không nghĩ sâu xa, chỉ là cho rằng là bản thân không muốn lãng phí miệng lưỡi.

Về sau một lần, tôi nhận được một cuộc điện thoại nói là Nhiễm Bạch xảy ra chuyện, bởi vì nhà kho trường học bị cháy.

Một khắc này, tôi cảm giác được sự bối rối trước bay chưa bao giờ có, trong bệnh viện, nhìn Nhiễm Bạch không có chút huyết sắc nào, trong lòng của tôi khủng hoảng lan tràn. Là sợ hãi đi, sợ từ nay về sau sẽ mất đi một cô em gái mềm manh mềm manh.

Nhìn thấy Nhiễm Bạch tỉnh lại, trong lòng của tôi giống như có cái gì đó phá đất mà lên. Tôi hứa hẹn về sau, sẽ không còn để cô ấy bị thương tổn nữa.

Nhưng mà, tôi lại nuốt lời.

Có người bắt cóc Nhiễm Bạch, đưa ra điều kiện thả Nhiễm Bạch là, muốn tất cả tài sản của Lăng thị.

Tôi phẫn nộ, bất đắc dĩ, khủng hoảng.

Thẳng đến cuối cùng, tôi vẫn lựa chọn từ bỏ Nhiễm Bạch.

Bất quá, trong lòng của tôi còn ôm một tia hi vọng, chỉ cần người kia không muốn Lăng thị, muốn khác đều được?

Về sau, đích thật là cho tôi một lựa chọn khác, đó là dùng tính mạng của hai mươi người anh em của tôi đến đổi bình yên cho Nhiễm Bạch.

Tôi không cách nào lựa chọn, nhưng tóm lại là muốn đối mặt kết cục.

Cuối cùng, tôi sẽ không vì Nhiễm Bạch, từ bỏ hết thảy.

Nhưng làm tôi không nghĩ tới chính là, Nhiễm Bạch vậy mà vì không để tôi khó xử, tự sát!

Khoảnh khắc nhìn thấy Nhiễm Bạch ngã trong vũng máu, toàn bộ thế giới giống như dừng lại.

Hết thảy chung quanh, tôi đều không để ý tới.

Trong mắt của tôi, chỉ còn lại bóng dáng nho nhỏ ấy.

Về sau trong vòng ba tháng, tôi tự giam mình ở trong phòng, không đi bất cứ đâu. Cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm.

Có lúc trong một nháy mắt, tôi từng có suy nghĩ, cứ như vậy chết đi coi như xong.

Nhưng là, chuyện đã qua thì cũng đã qua, người còn sống, vẫn phải tiếp tục sống.

Tôi khôi phục lại dáng vẻ trước đây, ngăn cách tất cả mọi người phía bên ngoài.

Về phần kẻ hại chết Nhiễm Bạch, làm sao có thể sống được thật tốt chứ. Tôi sẽ để cho hắn. Muốn sống không được, muốn chết không xong.

Nhưng là, cho dù là như vậy, tôi vẫn như cũ không cách nào đi ra khỏi vực sâu.

Không sai, Nhiễm Bạch chết, phảng phất đem tôi đẩy vào Địa Ngục. Tôi vĩnh viễn cũng không thể quên, cô ấy là bởi vì tôi mà chết.

Mỗi khi trời tối, tôi kiểu gì cũng sẽ nhớ tới Nhiễm Bạch, cô bé ỷ lại vào tôi, đáng yêu gọi anh trai.

Nhưng tôi biết rõ, từ nay về sau, sẽ không còn có người cười nhẹ nhàng gọi hai chữ anh trai như vậy nữa.

Cả đời, họa địa vi lao. Vĩnh viễn, chạy không thoát, cái tên Nhiễm Bạch luôn lẩn quẩn.

Sau này, tôi kết hôn. Là một cô gái rất giống Nhiễm Bạch.

Tôi không biết, đến tột cùng mình ôm tâm tư gì đối với Nhiễm Bạch. Có lẽ, là tôi không dám hướng đến suy nghĩ sâu hơn.

Cứ như vậy đi, là một cô em gái tốt nhất của tôi.