Lông mày của Ôn Ngôn nhẹ giật, coi hắn là đồ đần mà lừa gạt à? Thả Nhiễm Bạch, đến lúc đó kẻ chết đầu tiên chính là hắn ta.
"Hiện tại, một người cầm giấy tờ chuyển nhượng tài sản Lăng thị tới đây, tao liền thả Lăng Bạch. Nhớ lấy, tuyệt đối không được làm giả, một khi đây là giả, kẻ chết đầu tiên, tuyệt đối sẽ là Lăng Bạch, sau đó, bọn mày cũng chôn cùng một chỗ với tao luôn."
Lăng Vũ nghe vậy, trong lòng hận không thể đem Ôn Ngôn chém thành ngàn mảnh.
Sắc mặt Sở Thiên có chút nặng nề, người này rõ ràng ôm quyết tâm quyết tử. Một khi tài sản chuyển nhượng là giả. Hắn tuyệt đối sẽ gϊếŧ Nhiễm Bạch!
Ôn Ngôn trực tiếp nhấc Nhiễm Bạch lên, dùng dao găm đè lên cổ Nhiễm Bạch.
"Các người tốt nhất nhanh lên, nếu không, sự kiên nhẫn của tao không còn thì Lăng Bạch liền chết chắc!"
Lưỡi đao vạch phá chiếc cổ non mịn của Nhiễm Bạch, xuất hiện một đạo vết tích.
Lăng Vũ thấy giống như tim cũng bị một vết rách như vậy, vô cùng đau đớn.
Sở Thiên phân phó một thủ hạ có võ công tốt nhất, đưa cho người kia một phần giấy tờ giả, thấp giọng nói:
"Đi, đem cái này cho hắn ta, dùng hết toàn lực quật ngã tên đó."
"Anh đừng làm bậy, chúng ta sẽ phái người đưa qua cho anh."
Sở Thiên trầm giọng nói.
Ôn Ngôn không quan trọng nhún vai, ồ, thật sao?
Nhiễm Bạch lẳng lặng nhìn hết thảy trước mặt, trong mắt tràn ngập hắc vụ, chậc chậc, trò chơi sắp kết thúc, anh trai của ta, ta sẽ khiến cho ngươi họa địa vi lao, vĩnh viễn, sẽ không quên ta.
Mộc Tử cầm tập giấy tờ, đi vào bên trong.
Cửa mở
Ôn Ngôn trực tiếp đánh ngất xỉu Mộc Tử, lật ra hiệp nghị thư, nhếch miệng lên vui sướиɠ cười, thô bạo đem hiệp nghị thư ném cho Nhiễm Bạch:
"A, nhìn đi, người anh trai của cô , đã bỏ qua cô!"
Nhiễm Bạch không hề động một chút nào, nhẹ như mây gió nói:
"Có vài người luôn luôn tự cho là mình đúng, khoa tay múa chân với người khác, tưởng là mình khống chế được tất cả, kỳ thật, chỉ là tôm tép nhãi nhép mà thôi."
Ôn Ngôn nghe vậy, trong mắt lóe lên tức giận, thật là một đại gia hỏa. Đã đến tình trạng này, làm sao có thể còn ở trước mặt của hắn ta bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng? Sở Thiên thấy Mộc Tử thật lâu không quay về, thâm tâm chìm xuống, hẳn là.. sẽ không.
Nhưng mà, một giây sau, một cỗ thi thể bị ném ra.
Sở Thiên vội vàng đi ra phía trước xem xét, chính là Mộc Tử!
Như vậy, giấy tờ đâu?
Ôn Ngôn nhàn nhã nói:
"Xem ra các người cũng không có bao nhiêu thành ý.”
Lăng Vũ hít sâu một hơi, trực tiếp cầm lấy loa phóng thanh:
"Anh đổi một điều kiện khác, chỉ cần tôi đủ khả năng, đều có thể."
Ôn Ngôn nhếch miệng lên một vòng cười lạnh:
"Đổi một điều kiện khác, được, dùng tính mạng của hai mươi thủ hạ của mày tới đổi. Tao liền hoàn trả Lăng Bạch hoàn hảo không chút tổn hại nào về."
Lăng Vũ con ngươi thít chặt:
"Không được!"
Ôn Ngôn giống như giành được thắng lợi kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Nhiễm Bạch, phảng phất đang đùa cợt, trong lòng anh trai cô thì cô cũng không là gì cả.
Nhiễm Bạch cúi đầu, để người nhìn không ra thần sắc trên mặt.
Lăng Vũ khuyên can nói:
"Cần gì phải như thế, chỉ cần anh thả Lăng Bạch, vinh hoa phú quý, tôi đều có thể cho anh."
Ôn Ngôn trực tiếp giơ tay lên, hướng Lăng Vũ bắn một phát súng,
"Nếu như mày không lựa chọn, đạn bên trong khẩu súng này, bắn trúng, chính là em gái của mày!"
Lăng Vũ nắm chặt nắm đấm, trong lòng xoắn xuýt gắt gao quấn quanh lấy hắn.
Trên thực tế, trong lòng của hắn đã có đáp án, chỉ là, hắn không dám suy nghĩ, lại càng không dám đối mặt.
Một bên là anh em cùng chung hoạn nạn, một bên là em gái không cùng thân sinh.
Cái gì nhẹ cái gì nặng, nên lựa chọn thế nào, hắn làm sao lại không biết.
Nhưng là, hắn không dám nhìn Nhiễm Bạch, không dám đối mặt với cô. Trước đó không lâu, hắn còn nằm trên giường bệnh Nhiễm Bạch nói, hắn sẽ không để cho cô bị thương nữa.
Thế nhưng hiện tại thế nào, hắn lại đã làm những gì. Liên lụy Nhiễm Bạch. Cuối cùng, còn có thể bởi vì hắn mà Nhiễm Bạch sẽ mất mạng.
Cô còn nhỏ như vậy, còn có rất nhiều thứ không biết.
Hắn sợ, nhìn thấy đôi mắt tinh khiết của Nhiễm Bạch, hắn sẽ quân lính tan rã.