Ký Chủ Của Ta Là Ác Ma

Chương 10: Thiên kim hào môn, đừng hắc hóa (8)

"Đêm thứ nhất, bắt đầu."

"Trời tối mời nhắm mắt."

Mọi người đều ngã xuống đất ngất đi.

"Sát thủ, mời lựa chọn."

Trên đất có hai người tỉnh lại.

"Lão đại!" Lão Ngũ kích động nói, có Lão đại, tỉ lệ sống sót của hắn liền lớn hơn rất nhiều, huống hồ Lão đại còn có hai mạng.

"Nói nhỏ chút."

Nhiễm Bạch có chút hăng hái nhìn hết thảy trước mặt, cười tủm tỉm nói nói: " Chú à, các ngươi yên tâm đi, bọn hắn nghe không thấy đâu."

Thân thể hai người run lên, đây đúng là nữ ma đầu!

"Lão đại, chúng ta làm sao bây giờ!" Một mặt là tính mạng của bọn hắn, một mặt là anh em của bọn hắn.

"Còn có thể làm sao, gϊếŧ!" Trong mắt lão đại thoáng hiện qua thần sắc tàn ác, vì được sống hắn đã gϊếŧ nhiều người như vậy, thêm vài người cũng không nhiều. Huống hồ, anh em không có thì có thể tìm lại, nhưng tính mạng không có, thì cái gì cũng không có!

"Thế nhưng. . ." Lão Ngũ do dự nói.

"Thế nào, mày muốn chết! ?" Lão đại trào phúng cười một tiếng, kích động nói.

"Em, em không muốn." Lão Ngũ hung hăng cắn răng, quyết tâm.

"Gϊếŧ lão nhị."

"Nhà tri mời mở mắt."

Lão tứ chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy đám người ngã trên mặt đất.

"Kiểm tra Lão đại."

Không trung đột nhiên xuất hiện một lá bài, trên đó viết, sát thủ.

Lão tứ bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn.

"Bác sĩ mời mở mắt."

Lão Thất tỉnh lại, nhìn về phía Nhiễm Bạch.

"Sát thủ muốn gϊếŧ lão nhị, ngươi muốn cứu không?" Nhiễm Bạch không biết từ nơi nào lấy ra bánh ngọt, say sưa ăn ngon lành.

Một bên Phong Lạc nhìn thấy hết thảy, nó suy nghĩ một lúc, ký chủ nhà nó chẳng phải là đang để bọn hắn tự gϊếŧ lẫn nhau sao? Đoán chừng đến cuối cùng, ha ha, ai cũng phải chết.

"Tôi. . . Tôi không cứu!" Lão Thất cất cao thanh âm, thật xin lỗi, lão nhị, vạn nhất bọn hắn muốn g.i.ế.t tôi, tôi phải sống sót.

"Rạng sáng."

Mọi người đều tỉnh lại, nhìn thấy toàn thân lão nhị huyết nhục mơ hồ, lạnh cả tim.

Ai là sát thủ, thế mà bọn hắn là anh em của nhau.

Lão Lục hắng giọng một cái, cố giả bộ trấn định nói nói: "Tất cả mọi người đều là anh em bao năm, tám người ở đây chỉ có hai người là sát thủ, vì mọi người, sát thủ hãy tự đi ra đi."

"Đúng vậy."

"Sát thủ đi ra đi!"

"Chẳng lẽ muốn sáu người chúng tôi bị chết vì hai người các ngươi sao!"

Mà lúc này lão tứ do do dự dự, hắn nên làm gì, hắn nói ra, sẽ có người cứu hắn không. Lão đại, có hai cái mạng đấy!

"Tiên tri nói đi, nếu như dò xét thấy sát thủ thì nhất định phải nói ra, bác sĩ có thuốc giải, hắn sẽ cứu ngươi."

Trên mặt lão tứ đổ mồ hôi, hắn lặng lẽ tới bên người lão ngũ nói: "lão Ngũ, thật ra tao là nhà tiên tri, lão đại chính là sát thủ."

Hắn cùng lão ngũ có quan hệ tốt nhất, là anh em chơi với từ nhỏ đến lớn, hắn tin tưởng lão ngũ.

Nhưng mà, hắn chết cũng không nghĩ tới, hắn bị chính người mà mình cho rằng đó là anh em tốt phản bội.

Lão ngũ nghe thấy, cảm giác huyết dịch toàn thân đều chảy ngược, hắn là sát thủ, mà lão tứ lại là tiên tri.

Lão ngũ miễn cưỡng cười: "Thật sao?"

"Đương nhiên, hai chúng ta là anh em bao nhiêu năm, sao mày có thể không tin tao chứ. Mày nói xem, tao có nên nói cho mọi người biết không, tao chính là là nhà tiên tri." Lão tứ do dự nói.

Lão Ngũ một mực ngơ ngơ ngác ngác, hắn nên làm cái gì?

"Này, lão ngũ, mày làm sao vậy."

Hắn đối đầu với ánh mắt ân cần của lão tứ, chột dạ cúi đầu.

"Không có gì, chỉ là có chút bị hù sợ."

Ma xui quỷ khiến, lão ngũ nói ra câu nói ở sâu trong nội tâm của hắn.