Một chiếc xe Rolls-Royce màu đen xa hoa nhanh chóng chạy lướt trên đường rộng lớn, chạy từ từ ra khỏi thành thị hướng về phía ngoại thành.
Mộ Tịch Nguyệt tâm tình nhấp nhô xuyên qua cửa xe nhìn cảnh vật xung quanh.
Con đường này phảng phất dài vô tận, ngoài cửa sổ xe dân cư dần dần thưa thớt, ngay cả nhà cửa đều không có mấy hộ, tất cả đều là những hàng cây ngô đồng song song mọc hai bên đường.
“Còn có bao xa?” Mộ Tịch Nguyệt nắm chặt cặp sách trong tay ,bất an hỏi Hà quản gia ở một bên.
“ Một tiếng nữa.” Hà quản gia trả lời.
Mộ Tịch Nguyệt nhíu nhíu mày.
Chiếu theo thời gian này tính, nàng tiến vào Lăng gia nếu muốn lại trở lại Long thị, liền phải đi 2 giờ xe lộ trình.
Rất xa!
“ Phụ cận như thế nào không có bóng người?”
“Thiếu gia thích yên tĩnh, cho nên đã mua hết đất trong phạm vi vài km trở xuống , ở vùng ngoại thành xây mấy căn nhà ở.” Hà quản gia biểu tình nhàn nhạt như cũ.
“Mua hết đất xung quanh?” Mộ Tịch Nguyệt có chút không thể tin được, nói cách khác, ra khỏi thành, đất trong phạm vi một giờ đi xe này đều bị tên kia mua hết?
Vậy có rất nhiều tiền a?
“Kia tốn không ít tiền đi?” Mộ Tịch Nguyệt nhịn không được hỏi ra miệng.
“Không nhiều lắm, cũng chỉ ba trăm triệu mà thôi.” Hà quản gia cười cười.
Mộ Tịch Nguyệt hít hà một hơi, ba trăm triệu, cái này con số cô cả đời này nghĩ cũng không dám nghĩ!
Khó trách, khó trách đối phương sẽ lấy hai trăm vạn mua cô!
Chút tiền ấy với hắn mà nói đơn giản chính là chín trâu mất sợi lông đi!
Nhưng cô cũng tò mò, hắn có nhiều tiền như vậy, muốn dạng nữ nhân nào không có, vì sao cố tình phải tốn hai trăm vạn mua một đứa con gái của kẻ nghiện cờ bạc chứ?
Chẳng lẽ bọn họ trước kia đã gặp qua?
“Hà quản gia, mạo muội hỏi một câu, ta đi Lăng gia cần làm gì?” Cô đã chuẩn bị tốt tư tưởng làm bảo mẫu miễn phí a.
“Tới rồi ngài sẽ biết.” Hà quản gia hơi hơi mỉm cười, cũng không tính toán trực tiếp nói cho cô.
Mộ Tịch Nguyệt không biết sao, đột nhiên cảm thấy phía sau lưng chợt lạnh.
Này Hà quản gia này cười như thế nào cảm thấy có điểm sâu xa ?
Chẳng lẽ, cái thiếu gia liệt nửa người kia là một kẻ biếи ŧɦái?
Nghĩ vậy, cô ngăn không được rùng mình một cái, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, nghĩ trước đem đường nhớ kỹ, nếu thật sự không được thì chạy đi, đi theo đường cũ trở về!
Sau một tiếng, xe chạy tiến vào một căn biệt thự, Hà quản gia dẫn đầu xuống xe, chủ động giúp Mộ Tịch Nguyệt đem cửa xe mở ra, nói: “Mộ tiểu thư, tới rồi.”
Mộ Tịch Nguyệt thật cẩn thận xuống xe, cặp sách cũ đến ố vàng trong tay bị cô gắt gao nắm.
Căn biệt thự này thật sự quá lớn……
Nói là lâu đài cổ cũng không quá!
Xe ngừng ở bên cạnh một cái suối phun nước, đứng trước cổng lớn biệt thự là một hàng mười mấy bảo tiêu đứng thẳng.
Vừa thấy Hà quản gia, những bảo tiêu khuôn mặt nghiêm trang hướng Hà quản gia cuối chào.
Mộ Tịch Nguyệt thế mới biết, Hà quản gia này thân phận không thấp.
Đi theo Hà quản gia, Mộ Tịch Nguyệt đi vào trong biệt thự.
Bên trong trang trí có thể so với cung điện hoàng gia!
Bên trong biệt thự tráng lệ, gian phòng hết sức xa hoa.
Trong đại sảnh treo đầy đèn thủy tinh lộng lẫy, trên đá cẩm thạch dán trên treo đầy các bức hoạ của danh gia tựa như một buổi triễn lãm.
Bên ngoài cửa sổ hình vòm hoa tường vi bò đầy, gió nhẹ thổi từng cơn bay từng làn hương thơm vào.
Mộ Tịch Nguyệt xem không khỏi ngây người.
Nghèo khó làm hạn chế trí tưởng tượng của cô a, cô không nghĩ tới một căn biệt thự ngoại thành có thể trang trí xa hoa đến như vậy, riêng các bức tranh chữ trên tường đều giá trị vài ngàn vạn!
Hơn nữa trong biệt thự thiết bị cao cấp gì cũng có,mỗi cái không dưới mấy ngàn vạn !
Nhìn đến đây, Mộ Tịch Nguyệt trong lòng không khỏi nhìn trời kêu khổ.
Này nếu mà kêu cô đi quét tước hết biệt thự không phải mất nửa cái mạng sao?