Một lúc sau, trước một sơn cốc nhỏ hẹp, Triệu Địa đã nhìn thấy hai tên tu sĩ này, cả hai đều có tu vi Luyện Khí kỳ tầng bảy, tầng tám. Một người là một đại hán trung niên thô kệch cao to, mặt đầy râu quai nón, người kia là một thanh niên áo trắng, sắc mặt cũng trắng nhợt, giống như bệnh đã lâu ngày.
Ngay tức khắc hai người cũng đã nhìn thấy Triệu Địa, sau khi lướt qua dao động linh khí trên thân thể hắn, lập tức lộ ra biểu hiện bất đồng. Đại hán trung niên lộ ra thần sắc ngạc nhiên, mà thanh niên mặt trắng lại lộ ra sắc mặt vui mừng.
Thanh niên mặt trắng liếc một cái đại hán trung niên, đại hán trung niên sững sờ một chút, sau đó cũng nặn ra một nụ cười, hai người cùng nhau đi về phía Triệu Địa, cùng vái dài sát đất, Triệu Địa cũng lạnh nhạt đáp lễ. Thanh niên mặt trắng nói trước:
- Phải chăng là đạo hữu định băng qua Bạch Vân cốc, ra khỏi Lưu Vân sơn mạch?
- Không sai. Hai vị đạo hữu có ý kiến gì không, chẳng lẽ trong cốc xảy ra chuyện gì ư?
Triệu Địa thấy tu vi hai người cũng không cao, cho nên cũng không giấu diếm.
Thanh niên mặt trắng cùng đại hán trung niên nhìn nhau một cái, đại hán trung niên nói bằng giọng ồm ồm:
- Tại hạ cùng vị huynh đệ mặt trắng này cũng muốn vào cốc, không biết có thể cùng đồng hành với đạo hữu hay không? Tại hạ nghe nói trong cốc này cũng không yên ổn, nhiều người cùng đi có thể chiếu ứng lẫn nhau, không biết đạo hữu có ý như thế nào?
Thì ra là hai người nhìn trúng tu vi cao thâm của Triệu Địa, muốn mượn uy phong của hắn cùng nhau đi qua sơn cốc nguy hiểm này.
Triệu Địa lạnh như băng nói:
- Không cần, tại hạ độc hành đã quen, không thích náo nhiệt.
Nói xong liền sải bước lướt qua bên cạnh hai người tiến vào trong cốc.
- Đạo hữu chậm đã chờ...
Thanh niên mặt trắng còn muốn lên tiếng khuyên mấy câu, không ngờ rằng tính tình đối phương nóng nảy như vậy, căn bản không cho y cơ hội nói nhiều.
Trước đó Triệu Địa đã từ chối ba bốn nhóm tu sĩ muốn kéo hắn đi cùng như vậy. Dưới tình huống không biết rõ thân phận lai lịch đối phương, hắn cũng không dám liều mạo hiểm thân mình.
Dường như Bạch Vân cốc này cũng không nguy hiểm như lời hai tên tu sĩ kia. Triệu Địa dọc đường thận trọng đi tới, không ngờ không gặp phải một tu sĩ nào khác, hai ba canh giờ sau liền xuyên qua cốc này, sắp sửa rời khỏi phạm vi Lưu Vân sơn mạch.
Ra khỏi Lưu Vân Sơn mạch, trên căn bản coi như tiến vào thế tục giới, xác suất gặp phải tu sĩ cũng rất thấp, nguy hiểm nhỏ hơn.
Mà lúc này thần thức Triệu Địa chợt cảm ứng được, phía trước lại xuất hiện hai tên tu sĩ cấp thấp, hơn nữa tu vi dường như thấp hơn dáng vẻ bên ngoài.
Hai ba phút sau, Triệu Địa đã đi tới trước hai người hơn trăm thước. Khoảng cách này đối với tu sĩ Luyện Khí kỳ là một phạm vi tương đối an toàn.
Bởi vì bên trong khoảng cách này, các tu sĩ có thể trực tiếp thông qua dao động linh khí cảm ứng được tu vi của đối phương. Hơn nữa trong khoảng cách này, pháp khí khó có thể trực tiếp công kích được. Đối với tu sĩ Luyện Khí kỳ, thao túng pháp khí cần hao phí thần thức tương đối lớn, cho nên khó có thể thuần thục thao túng pháp khí ở khoảng cách xa. Mà một khi pháp khí ở bên ngoài thân thể bảy tám chục thước, thao tác sẽ trở nên cực kỳ khó khăn.
Cho dù là thao túng trong phạm vi gần, với thần thức của tu sĩ Luyện Khí kỳ cũng chỉ có thể vận dụng tối đa một hai món pháp khí mà thôi. Bằng không với tài sản của Triệu Địa, hắn có thể mua một đống trung phẩm hạ phẩm pháp khí, lúc gặp phải nguy hiểm phóng ra một lượt công kích đối phương. Chính là có hạn chế ở số lượng, cho nên pháp khí chỉ cầu tinh mà không cầu nhiều.
Triệu Địa có hơi buồn bực, hai tên tu sĩ trước mắt hắn một là thiếu phụ xinh đẹp Luyện Khí kỳ tầng ba, người còn lại là một nam từ mặt đen, dáng vẻ như chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ tầng hai. Tu sĩ cấp thấp như vậy vì sao lại tới tham gia hội giao dịch Lưu Vân phường thị? Hơn nữa ngang hông hai người có vẻ cồm cộm nổi lên, hiển nhiên là hình dáng của túi trữ vật, chẳng lẽ bọn họ không sợ bị người khác chú ý, gϊếŧ người cướp của hay sao?
Hai tên tu sĩ cấp thấp thấy Triệu Địa đi tới, vội vàng ôm quyền thi lễ, nam từ mặt đen hắng giọng nói:
- Không biết đạo hữu muốn đi đầu, có thể cho phu phụ tại hạ đồng hành được chăng?
- Không cần, tại hạ đã quen độc hành, không thích náo nhiệt.
Triệu Địa lạnh như băng tỏ vẻ cự tuyệt, nói xong bước nhanh đi tới.
- Đạo hữu xin dừng bước, đạo hữu.
Thiếu phụ vẫn muốn nói gì đó, liền bị Triệu Địa vung tay lên ngăn cản.
Dường như sau khi bị từ chối một cách vô lễ như Vậy, thiếu phụ cảm thấy có chút ngượng ngùng, sắc mặt ửng đỏ, vốn là hai tay ôm quyền thi lễ cũng thu lại sát vào người.
Nam tử mặt đen kia cũng là như vậy, trên mặt lộ ra nụ cười ngượng ngùng tự giễu, hai tay không tự chủ chà xát bên ngoài bắp đùi.
Triệu Địa vẫn không hề buông lỏng cảnh giác, những cử động rất nhỏ này đều lọt vào trong mắt của hắn.
Đột nhiên, nam tử không hề báo trước vung tay lên nhắm vào Triệu Địa. Một đạo kim quang mang theo tiếng gió rít phá không cực kỳ nhanh chóng bắn về phía Triệu Địa, trong chớp mắt đã đến trước mắt hắn.
Dường như Triệu Địa đã chuẩn bị từ sớm, trong khoảnh khắc nam tử mặt đen giơ tay lên, đồng thời tay trái hắn khẽ khoát. Một tấm thuẫn đen sì to bằng bàn tay nhanh như điện chớp dựng lên trước mặt, sau đó nhanh chóng bành trướng rộng một thước. Xung quanh thuẫn toát ra ô quang mờ mờ, bảo vệ Triệu Địa bên trong.
Lúc này kim quang mới công kích tới ô quang, hai bên va chạm vào nhau phát ra những tia sáng chói mắt. Kim quang bị ô quang ngăn cản bên ngoài, không thể tiến thêm tới gần Triệu Địa chút nào.
Lúc này trên người thiếu phụ xinh đẹp cùng nam tử mặt đen linh quang chớp động, không còn là tu sĩ Luyện Khí kỳ cấp thấp nữa, mà rõ ràng là tu vi tu sĩ Luyện Khí kỳ cao cấp. Nam tử mặt đen có tu vi Luyện Khí kỳ tầng mười một, còn thiếu phụ kia đạt tới Luyện Khí kỳ tầng mười hai. Lúc trước cũng không biết hai người dùng loại bí thuật quỷ dị gì đã che giấu tu vi thật của mình. Triệu Địa căn bản không phát hiện ra chút sơ hở nào.
Đại hán mặt đen dùng pháp khí Kim Tuyến Mâu đánh lén Triệu Địa không được, nhất thời trở nên giằng co cùng Huyền Ô thuẫn của Triệu Địa. Mà dường như thiếu phụ xinh đẹp kia cũng không nóng lòng gia nhập vào chiến cuộc, mà ngồi xếp bằng xuống đất, hai tay không ngừng biến ảo ra rất nhiều tư thế, trong miệng cũng thấp giọng niệm những câu chú ngữ khó hiểu.
Triệu Địa thấy Huyền Ô thuẫn dễ dàng chặn lại đối phương đánh lén, cảm thấy hơi yên dạ, tay phải tiện tay lấy ra trên người hai đạo Thổ Giáp phù, tạo thành hai màn hào quang màu vàng đậm bên trong ô quang.
Đại hán mặt đen xuất ra một đòn không đắc thủ, dường như cũng không nóng nảy, chỉ là không ngừng thúc giục pháp khí Kim Tuyến Mâu từ bốn phương tám hướng đủ các góc độ công kích Triệu Địa.
Mà lúc này thiếu phụ xinh kia mới có hành động, chỉ thấy nàng nhẹ nhàng νỗ vào hông một cái, hoàng quang chợt lóe, một món pháp khí giống như cái ấn vuông vức bằng ngọc thạch bay ra, sau đó nàng dốc hết linh lực toàn thân điên cuồng rót vào chiếc ấn này.
Pháp khí hình ấn ngọc thạch này dưới linh lực của thiếu phụ rót vào, thể tích tăng trưởng cực nhanh, chẳng qua chỉ sau vài lần hô hấp đã bành trướng đạt tới hai ba thước dài rộng, hơn nữa vẫn đang không ngừng bành trướng.
Mặt dù trước đây Triệu Địa chưa từng thấy qua pháp khí hình ấn như vậy, nhưng theo linh lực từ đó toát ra có thể thấy được, chỉ cần bị đánh trúng một cái, e rằng Huyền Ô thuẫn của mình cũng khó lòng ngăn cản. Hắn vội vàng phóng xuất ra chiếc nhẫn Tinh Đồng, vừa điều khiển Huyền Ô thuẫn ngăn cản Kim Tuyến Mâu công kích, vừa chỉ huy chiếc nhẫn đã bành trướng to hơn hai thước tấn công về phía thiếu phụ.
Hắn đã nhìn ra đòn sát thủ của đối phương nằm ở pháp khí hình ấn mà thiếu phụ đang điều khiển. Lúc này thiếu phụ đang dốc hết toàn lực đưa linh lực vào pháp khí hình ấn, chính là cơ hội tốt nhất để công kích.