Phùng Tràng Nhập Diễn

Chương 87: Phiên ngoại 2

Tả Cẩn dẫn Trần Cách và Lạc Tĩnh Dực đi vào trong hậu trường tìm tiểu Kiều. Khi cả ba bước vào , tiểu Kiều vẫn còn đang trao đổi gì đó với đạo diễn. Nhác thấy Tả Cẩn chắp tay sau lưng đi tới, còn mặc trên người bộ váy mình thích nhất thì tiểu Kiều lập tức phân tâm, vội vàng đẩy nhanh tốc độ nói chuyện, sau đó mỉm cười khách sáo rồi đi ra.

Tiểu Kiều cười, nói: "Thế nào? Tả lão sư có hài lòng với màn trình diễn hôm nay của học trò mình không?"

Lớp hóa trang u ám cho nhân vật Thần Chết còn chưa kịp tẩy, rất khó mà nhận ra đây là tiểu Kiều văn nhã mọi ngày. Bình thường là một người nhẹ nhàng dễ mến, ấy vậy mà khi lên sân khấu lại lột xác hoàn toàn, khiến khán giả không thể rời mắt. Dù đã diễn xong nhưng phong thái Thần Chết vẫn còn hiện diện rất mạnh mẽ, tạo cảm giác xa cách không dễ để cho người khác đến gần. Nhưng khi đứng trước mặt Tả Cẩn, đặc biệt là lúc gọi "Tả lão sư", tiểu Kiều vẫn là tiểu Kiều quen thuộc.

Tự dưng Trần Cách lại liên tưởng tới việc mình cũng hay quen miệng gọi Lạc Tĩnh Dực là "Lạc lão sư". Xét về thân phận, nàng cũng là hậu bối dựa vào ánh sáng trí tuệ của Lạc lão sư mà tiến lên từng chút một, do đó có thể coi Lạc Tĩnh Dực như một người giáo viên không chính thức ——

Chỉ là ngọn hải đăng có vị thế cao chót vót này chưa từng chủ động dạy dỗ Trần Cách cái gì, hơn nữa còn có một quãng thời gian dài không vui vì cái danh hiệu này...

Trần Cách đang mải mê suy nghĩ chuyện của mình và Lạc Tĩnh Dực thì  Tả Cẩn đột ngột rướn tới giữ vai tiểu Kiều hôn một cái thật kêu lên môi.

Tuy trong hậu trường người ra kẻ vào rất nhiều nhưng hầu hết đều là người quen của tiểu Kiều, thường ngày cô và Tả Cẩn cũng không hề che che giấu giấu nên bây giờ thấy hai người ân ái như vậy, đa số đều ồ lên trêu ghẹo.

"Ngươi vĩnh viễn là niềm kiêu ngạo của Tả lão sư." Tả Cẩn cười tủm tỉm.

Tiểu Kiều: "......"

May mắn có lớp hóa trang che đậy, bằng không nếu để đồng nghiệp trông thấy khuôn mặt đỏ như đít khỉ của mình, chỉ sợ tới sang năm vẫn bị lôi ra làm trò đùa.

"Bảo bối" Tiểu Kiều nắm tay Tả Cẩn nhỏ giọng trách, "Biết bao nhiêu người đang nhìn, ngươi làm vậy coi sao được".

Tả Cẩn đáp: "Nhiều người thì làm sao? Ta hôn bạn gái ta còn phải quan tâm ai dòm ngó à? Ta thích thì ta cứ hôn đấy, hôn bao lâu tùy thích. Với lại, người hôn ta lúc còn ở ga Shinjuku là ai a?"

Tiểu Kiều: "......"

Tiểu công chúa hôm nay vẫn là tiểu công chúa...... Không, phải nói là hơi có khí chất nữ vương, rất kiêu ngạo khẳng định vị thế của bản thân.

Lạc Tĩnh Dực vừa nghe Tả Cẩn nhắc đến "Shinjuku" đã muốn kéo Trần Cách bỏ đi

Chuyện xảy ra đã bao nhiêu năm nhưng mỗi lần nhớ lại Lạc Tĩnh Dực chỉ muốn tăng xông từng trận.

Khi đó Lạc Tĩnh Dực mới ngoài hai mươi, lần đầu tiên kiếm được những một trăm vạn nên muốn tìm cách giảng hòa với Tả Cẩn, dẫn bà đi Nhật Bản chơi giải sầu, cũng coi như có không gian thoải mái để hai mẹ con giải quyết khúc mắc bấy lâu nay.

Lạc Tĩnh Dực muốn nói với mẹ rằng bà hãy cứ sống cho mình, miễn làm sao bà cảm thấy vui vẻ hạnh phúc là được, nàng cũng không còn hẹp hòi cố chấp mãi chuyện cũ làm gì.

Có dè đâu lại đυ.ng phải lúc đôi vợ chồng son cãi nhau, Tả Cẩn chỉ nhắn lại một câu cho tiểu Kiều là đã cùng Lạc Tĩnh Dực leo lên máy bay. Bởi vì có con gái đi cùng nên bà lười đăng ký dịch vụ gọi quốc tế, thế cho nên tiểu Kiều không có cách nào liên lạc được, báo hại cô lo lắng cả đêm không ngủ, cuối cùng đành phải liên hệ cho Lạc Tĩnh Dực để tìm cách chạy đến Nhật Bản xin lỗi tiểu công chúa đỏnh đảnh nhà mình.

Lạc Tĩnh Dực tốt bụng gửi định vị qua không lâu thì  tiểu Kiều đã tìm được Tả Cẩn ở ga Shinjuku, thế là không màng ai dòm ngó, cô vội vàng chạy tới giữ chặt Tả Cẩn hôn say đắm.

Lạc Tĩnh Dực vẫn nhớ như in khoảnh khắc mình đứng chết sững, trơ mắt nhìn người mẹ thân yêu và bạn gái của bà mặc nhiên đứng tại sân ga đông đúc nhất thế giới nồng nhiệt tuyên bố tình yêu giữa một rừng người qua kẻ lại. Dù đã mười mấy năm trôi qua nhưng khi nhắc lại sắc mặt Lạc Tĩnh Dực cũng không khá hơn là bao. Lạc Tĩnh Dực hận không thể che mắt bịt tai Trần Cách thật kín, tránh cho nàng đừng bị hai người kia đầu độc suy nghĩ.

Đang định bảo Trần Cách không phải sợ bà già không nên nết Tả Cẩn thì lại bắt gặp ánh mắt khao khát của Trần Cách dán chặt vào đôi tình nhân luống tuổi kia. Trần Cách còn kéo kéo tay áo của Lạc Tĩnh Dực thỏ thẻ:

"Tả a di thật đáng yêu a...... Tình cảm của a di với tiểu Kiều tỷ thật tốt".

Lạc Tĩnh Dực: "......"

Hóa ra cái thú xơi môi nhau cho bàn dân thiên hạ ngắm là đáng yêu?

Tại sao mà Trần Cách lại có suy nghĩ như vậy, chẳng lẽ bởi vì mình và nàng quá kín tiếng sao?

Trừ những lúc ở nhà, còn lại mỗi lần ra ngoài Lạc Tĩnh Dực và Trần Cách đều giữ một khoảng cách nhất định, thậm chí khi làm việc chung cũng rất cẩn thận không đến quá gần nhau. Thứ nhất là bởi vì cả hai đều có việc riêng cần phải làm, thứ hai là để tránh những lời đồn thổi không đáng có.

Lạc Tĩnh Dực vẫn là một người đảm nhiệm công tác phía sau màn ảnh, không thích xuất hiện trước mặt công chúng. Do đó truyền thông cũng không dám quá soi mói vào đời tư của nàng, nhưng không vì thế mà Lạc Tĩnh Dực quên đi tính chất công việc đặc thù của Trần Cách.

Kể từ khi tổng doanh thu những phim Trần Cách tham gia phá mốc 10 tỷ, nàng liền trở thành hoa đán phái thực lực bảo chứng doanh thu phòng vé với nhiệt độ nóng bỏng tay, dẫn đến vô số cặp mắt ghen ăn tức ở soi mói, chỉ chờ nàng sơ sẩy ngã ngựa là lập tức điên cuồng chạy truyền thông bẩn để phá hỏng sự nghiệp đang lên của Trần Cách, dìm nàng xuống vũng bùn sâu...

Tuy nói có Bác Triển che chở, có Lục Tĩnh Sanh đứng ra bảo đảm nhưng bản thân Trần Cách cũng cực kỳ nghiêm khắc với bản thân, tuyệt đối không cho phép mình gây ra bất cứ sai lầm nào. Chính vì thế, chắc hẳn Lạc Tĩnh Dực không muốn mình lại trở thành người mang lại rắc rối để Trần Cách phải hứng chịu chỉ trích.

Vì thế mỗi lần ra ngoài, không ai bảo ai nhưng cả hai đều cẩn thận giữ gìn từng tí một.

Lạc Tĩnh Dực là một người rất biết kiềm chế, nhưng nàng hiểu Trần Cách dù không nói ra nhưng vẫn nuôi một chút ước ao, sẽ ghen tỵ thấy những cặp tình nhân khác thoải mái nắm tay dạo phố, thậm chí hôn nhau công khai——

Không vì một lý do đặc biệt nào cả, chỉ đơn giản là tự dưng muốn hôn thôi.

Thế nên mình phải làm gì để thỏa mãn khao khát của Trần Cách đây? Cho đến khi xe vào trong gara, Lạc Tĩnh Dực vẫn còn mãi suy nghĩ chuyện này.

"Lạc lão sư làm sao vậy?"

Hôm nay vẫn là Trần Cách cầm lái, Tả Cẩn ghé mua thịt bò để nấu lẩu Shabu shabu mừng đợt công diễn hai tháng của tiểu Kiều thành công mỹ mãn. Trần Cách de xe vào thì đã thấy xe của hai người lớn bên trong, có vẻ như đã lên nhà trước rồi. Đang định cầm áo khoác bước ra thì Trần Cách thấy Lạc Tĩnh Dực vẫn ngồi im không nhúc nhích, có vẻ như đang băn khoăn cái gì đó.

Một tay Lạc Tĩnh Dực chống cằm, gương mặt trông có vẻ căng thẳng. Đây là tật xấu của Lạc Tĩnh Dực, một khi đã chìm vào dòng suy nghĩ thì sẽ không để ý khống chế cơ mặt, khiến cho biểu cảm trông có vẻ hung dữ, dọa người hơn bình thường nhiều.

Thật ra Lạc Tĩnh Dực chỉ đang nghĩ: Mình nên làm gì để cho bạn gái nhỏ vui vẻ hơn?

Chỉ tội nghiệp Trần Cách thấp thỏm không yên: Chẳng lẽ ta lỡ làm gì chọc giận Lạc lão sư rồi ư?

"Trần Cách." Lạc Tĩnh Dực nghiêng người sang chỗ Trần Cách, khẽ vuốt chiếc cằm nhỏ xinh trước mặt.

Nghe Lạc Tĩnh Dực điểm danh, Trần Cách lập tức khẩn trương ngồi thẳng tắp lưng.

"Ngươi cảm thấy ta quá lãnh đạm với ngươi sao?" Lạc Tĩnh Dực nheo mắt nhìn thẳng Trần Cách, vẻ mặt lạnh lẽo đi mấy phần.

Tim Trần Cách đập thình thịch: "Không có a......"

Quả nhiên là giận rồi! Trần Cách nhanh chóng ngẫm lại xem mình làm sai ở đâu, chẳng lẽ là vì lúc nãy khen Tả a di và tiểu Kiều đáng yêu sao...

Lạc lão sư đúng là bình dấm thành tinh đầu thai, tuy rằng dễ dỗ nhưng cũng hay giận lẫy cực kỳ. Trần Cách sớm biết Lạc Tĩnh Dực vô cùng nhỏ nhen, nhưng mà không ngờ khen mẹ nàng cũng không được.

Lạc Tĩnh Dực hài lòng nhìn bờ môi hồng hào trước mắt cùng vẻ mặt càng lúc càng trở nên căng thẳng của Trần Cách khi mình sán đến gần.

Dù đã ở cạnh nhau một thời gian, Trần Cách vẫn sẽ dễ dàng bị ảnh hưởng chỉ bởi một động chạm nho nhỏ của Lạc Tĩnh Dực.

Nhìn thấy Trần Cách như vậy, tự dưng Lạc Tĩnh Dực cũng hơi rung động. Bàn tay Lạc Tĩnh Dực để dưới cằm Trần Cách khẽ kéo Trần Cách lại gần, sau đó dán môi mình lên môi nàng.

Lạc Tĩnh Dực vừa khám phá ra một kiểu hôn mới, nôn nóng muốn thử nghiệm với Trần Cách...

Trần Cách không ngờ kỹ năng hôn của Lạc Tĩnh Dực tiến bộ vượt bậc, đến nỗi làm cho nàng choáng váng hết cả đầu óc. Thanh âm quyến rũ không ngừng quanh quẩn bên tai, bên trong lòng xe yên tĩnh càng nghe rõ hơn bao giờ hết.

Lạc Tĩnh Dực nghĩ thầm, sao không tranh thủ ở nơi vừa rộng rãi vừa ấm áp như thế này thể hiện tình cảm nồng nhiệt của mình, bù đắp cho bạn gái nhỏ một phen.

Sau lưng Trần Cách là bộ ghế da Hermes được đặt làm riêng. Làn da trắng nõn ửng hồng của nàng dần toát ra một tầng mồ hôi mỏng theo từng động tác nhanh chậm khéo léo của Lạc Tĩnh Dực.

Một chân Trần Cách co lên đặt gần trên vai Lạc Tĩnh Dực. Tầm mắt càng trở nên long lanh mơ hồ, gần như đã không thể nhìn rõ gương mặt người yêu. Mỗi lúc Lạc Tĩnh Dực đẩy nhanh tốc độ lên thì hơi thở Trần Cách lại dần dồn dập hơn, chỉ muốn ôm chặt lấy người trước mặt để giảm bớt cảm giác bí bách không biết giải tỏa vào đâu.

Đây là lần đầu tiên cả hai làm ở trên xe, Lạc Tĩnh Dực có vẻ rất thích thú, muốn Trần Cách một lần lại một lần. Cuối cùng Trần Cách hết sức phải giương cờ trắng xin hàng, Lạc Tĩnh Dực mới lưu luyến buông tha.

Sau khi lau người bằng khăn giấy khử trùng, Trần Cách mặc lại quần áo ngay ngắn, định quay ra giúp Lạc Tĩnh Dực dọn dẹp bãi chiến trường thì Lạc Tĩnh Dực ngăn lại: "Để ta tự làm là được rồi."

Trần Cách: "......"

Lão Phật gia muốn tự mình động tay?

Chẳng lẽ vẫn còn hậm hực trong lòng sao?

Vậy...... Đêm nay có cần phải tỏ ra ngoan ngoãn hơn một chút không?

Trần Cách giờ đã kinh nghiệm đầy mình, thừa biết phải làm gì để lấy lòng Lạc Tĩnh Dực, càng biết cách dỗ ngọt cho Lạc Tĩnh Dực vui vẻ.

Sau khi cả nhà ăn tối no nê, Lạc Tĩnh Dực đi tắm, thay một bộ đầm ngủ thoải mái xong xuôi bèn vòng tay ra nhấn nhấn thắt lưng.

"Sao vậy, sau lưng lại bắt đầu đau ư?" Trần Cách vừa mới từ phòng tắm bước ra, tóc vẫn còn hơi ướt vì chưa kịp sấy, nhưng đã vội để ý Lạc Tĩnh Dực.

"Ừ, hơi đau." Lạc Tĩnh Dực xoay lưng nhẹ nhẹ "Có thể là lúc trên xe ngồi không đúng tư thế nên sái khớp. Dù sao cũng có tuổi rồi, không vận động gì mạnh cũng có nguy cơ bị dính chấn thương chỗ này chỗ nọ".

Lạc Tĩnh Dực chỉ đơn giản là tự giễu bản thân yếu ớt, nào ngờ Trần Cách lại hốt hoảng giống như bị cướp xông vào nhà, sốt sắng đỡ Lạc Tĩnh Dực lên giường, hận không thể đóng vai cảm tử quân thay nàng đỡ đạn.

Lạc Tĩnh Dực: "???"

Trần Cách nói: "Ta nhớ lần trước Lạc lão sư bị đau dùng lọ thuốc kia có vẻ hiệu quả, để ta đi lấy rồi giúp ngươi xoa bóp".

Lạc Tĩnh Dực nằm trên giường nhìn tiểu Trần Cách bận rộn trong ngoài, trong lòng lại càng băn khoăn.

"Không cần đâu, bệnh tình của ta thế nào ta biết, đau kiểu này không nghiêm trọng, chỉ cần ngủ một đêm là sẽ..."

"Không được." Trần Cách vội vã ngắt lời, "Là tại vì ta mà Lạc lão sư mới bị đau đớn khó chịu như thế này".

"......"

Nói vậy có vẻ cũng không sai.

Có đôi khi Trần Cách cũng rất cứng đầu bảo thủ, Lạc Tĩnh Dực đành phải nằm yên để cho Trần Cách quỳ gối trên giường chăm chỉ giúp mình xoa bóp.

Bệnh đau thần kinh tọa của Lạc Tĩnh Dực là bệnh mãn tính, bất cứ lúc nào cũng có thể tái phát. Chính vì thế, để giúp Lạc Tĩnh Dực có thể dịu bớt cảm giác đau đớn hành hạ, Trần Cách quyết định đi học vật lý trị liệu. Lực ấn vừa vặn kết hợp với hơi nóng từ rượu thuốc rất thoải mái, chẳng mấy chốc Lạc Tĩnh Dực ngủ thϊếp đi.

Mãi cho đến khi một cảm giác xẹt từ dưới chân truyền thẳng lêи đỉиɦ đầu, Lạc Tĩnh Dực mới nửa tỉnh nửa mê rùng mình lấy lại ý thức, cảm giác như mình đang phiêu bồng giữa những tầng mây trắng phau mềm xốp như bông.

Lạc Tĩnh Dực kinh ngạc mở to mắt, phát hiện đôi môi Trần Cách tự dưng ướŧ áŧ một cách bất thường. Trông thấy Lạc Tĩnh Dực tỉnh dậy, Trần Cách ngại ngùng dùng mu bàn tay che miệng lại.

"Ngươi đang làm gì vậy?" Lạc Tĩnh Dực duỗi tay, khẽ đẩy trán Trần Cách một cái.

"Ta muốn làm cho Lạc lão sư thoải mái a." Trần Cách đáp lại bằng giọng nhỏ xíu, e thẹn mím môi, từ dưới hai chân Lạc Tĩnh Dực chống tay ngồi dậy.

Lạc Tĩnh Dực: "......"

Bộ dạng ngoan ngoãn thế này của Trần Cách thật sự mang sức sát thương quá lớn, khiến cho người khác chỉ muốn nuốt luôn nàng vào bụng làm của riêng.

Nhưng mà đến cuối cùng, Trần Cách mới chính là người nuốt chửng Lạc Tĩnh Dực.

Trần Cách giữ lấy bả vai Lạc Tĩnh Dực làm điểm tựa, không ngừng nỉ non, phả từng hơi thở nóng hổi vào tai người bên dưới.

Hôm nay Trần Cách đặc biệt chủ động, trước đó còn lấy gối mỏng lót sau lưng Lạc Tĩnh Dực để nàng thoải mái hơn, sau đó suốt thời gian còn lại Trần Cách đều tự mình cần mẫn chuyển động vòng eo, Lạc Tĩnh Dực chỉ cần ở yên một chỗ hưởng thụ, tận hưởng cảnh đẹp ý vui.

Hiểu lầm ban đầu bỗng dưng trở nên phát triển theo hướng mượt mà đến bất ngờ. Lạc Tĩnh Dực vốn đang muốn chuộc lỗi với Trần Cách, lại hóa thành Trần Cách đền bù cho nàng, đền bù suốt cả một đêm.