“tôi muốn nói chuyện riêng với cô một lúc” - Người phụ nữ mái tóc dâu rừng chín nắm cổ tay Mặc Hư - “Nhanh khi anh ấy đang bận tiếp khách”
Mặc Hư giương đôi mắt to long lanh nhìn người phụ nữ xinh đẹp thu hút ánh nhìn này, tâm tình phức tạp cảnh báo điều chẳng lành. Người phụ nữ này đã quan sát cô với cái nhìn kỳ lạ, đăm chiêu như muốn lột trần cô suốt buổi lễ. Mỗi khi sực nhớ nhìn lại, Mặc Hư đều va phải cái nhìn không chút kiêng dè của người này.
Đó là một người phụ nữ quyến rũ trưởng thành. Đôi mắt màu xanh xám tôn lên vẻ thần bí cao sang. Mặc trên người một bộ váy ôm sát đến đầu gối, dây váy thắt qua cổ có đính những hạt lấp lánh màu rượu nho. So với vẻ bạc nhược yếu đuối của cô thì đúng là hừng hực sức sống, một trời một vực.
Gương mặt này đã thu hút sự chú ý của Mặc Hư dù cô chỉ mới lướt qua. Hình ảnh ấy hằn nếp rõ ràng trong tâm trí ngay từ cái nhìn đầu tiên, có cái gì đó ở người phụ nữ này khiến cô không yên tâm, l*иg ngực không ngừng đập rộn ràng bất an, một cỗ cảm xúc chấn động đánh thức mọi giác quan. Linh cảm chẳng lành gióng một hồi chuông dài xen kẽ với tiếng vỗ tay chúc mừng giòn giã của khách mời lập đầy căn phòng.
Mặc Hư gạt tay người phụ nữ:
“Cô là...” - Mặc Hư trả lời - “...ai?”
Người phụ nữ ngạc nhiên sững sờ, dừng lại mọi động tác, quan sát cô như không thể tin nổi.
“Cô không biết tôi?” - Người phụ nữ mở miệng, từng lọn tóc dâu rừng chín tỏa ra mùi của hoa hồng tháng năm.
Mặc Hư giữ nụ cười rạng rỡ giả dối, trong lòng nóng như lửa đốt: “Tôi và cô đã từng gặp nhau sao? Tôi xin lỗi tôi quả thực không nhớ”
“Cũng phải. Tại sao tôi lại nghĩ rằng cô biết tôi cơ chứ. Tôi là Phùng Nhã Dư. Dù sao thì, chúng ta cần phải nói chuyện …” - Phùng Nhã Dư bồn chồn nhìn xung quanh, nắm lấy tay Mặc Hư một lần nữa - “Anh ấy đang không để ý… nhanh lên… đi cùng tôi”
Một chữ “anh ấy” đó rất mềm mại, rất thâm tình. Mặc Hư giật lại tay mình.
“Chuyện gì không thể nói tại đây?” - Mặc Hư trả lời, trái tim run rẩy, môi mấp máy không thành lời.
Phùng Nhã Dư ngạc nhiên xoay người lại. Trong lòng cảm thán sự thanh thuần của người con gái trước mặt. Trong tà váy màu trắng, cô gái như một đóa hoa yếu đuối nhưng tâm hồn vô cùng kiên cường mạnh mẽ.
“Đám cưới này. Cô tự nguyện? Sau khi đã biết chừng ấy về anh ấy” - Phùng Nhã Dư cao giọng thảng thốt hỏi.
Mặc Hư không ngờ Phùng Nhã Dư lại hỏi như vậy. Phùng Nhã Dư xuất hiện vào đúng ngày cưới của cô.
“Tiêu Cẩn Trung đã nói với tôi về chuyện của cô và Duẫn. Tôi đoán anh ấy cũng đã nói cho cô chuyện của tôi. Tôi hiểu là cô cảm thấy chuyện này vô lý… Chúng tôi mới chỉ gặp nhau chưa đầy một tháng và anh ấy còn làm như vậy với tôi. Nhưng anh ấy cũng đã cứu tôi, anh ấy cũng đã chuộc lỗi, tôi cảm nhận được sự chân thành của anh ấy. Tôi yêu anh ấy, tôi cũng đã bỏ qua tất cả mọi chuyện” - Mặc Hư ngập ngừng - “Tôi tự nguyện với đám cưới này, tất nhiên là cũng cần sự tự nguyện của anh ấy. Tôi không phải người cố chấp, thứ không thuộc về tôi, tôi tất nhiên sẽ không tranh giành. Nên nếu cô và anh ấy thực sự yêu nhau, cả hai người muốn trở về với nhau, tôi nhất định sẽ không trở thành vật cản đường...”
Phùng Nhã Dư cau mày, nhưng không phải vì cáu giận hay khó chịu. Một cái cau mày của sự ngờ vực, như thể Mặc Hư vừa nói ra điều gì không hợp lý, một điều gì sai trái. Toát ra từ ánh mắt màu xanh xám là sự khó hiểu không thể giãi bày bằng ngôn ngữ.
Mặc Hư cũng không hiểu, không phải cô ấy nên cảm thấy an lòng khi cô nói vậy sao?
“Có chuyện gì đó?” - Lâm Kiệt Duẫn từ đằng sau tiến đến, mạnh mẽ kéo Mặc Hư vào trong ngực.
Phùng Nhã Dư nở một nụ cười quyến rũ như chưa từng căng thẳng trước đó, cô cầm lấy tay Mặc Hư một cách tình cảm: “Có gì đâu… em có công việc phải về trước nên muốn chào hỏi Mặc Hư thôi”
“Quả là nếu có việc thì phải rời đi để xử lý. Tôi sẽ tiễn cô một đoạn đường. Mời” - Lâm Kiệt Duẫn buông eo Mặc Hư, tiến về phía trước, bóng lưng hắn bên cạnh bóng lưng Phùng Nhã Dư hoàn hảo khiến Mặc Hư đau nhói. Mặc Hư đứng chôn chân nhìn hai bóng lưng khuất dần.
Về đến nhà thì đã là một giờ sáng. Lâm Kiệt Duẫn thấy cô đi tắm, cũng đi theo, cả hai cùng ngâm mình trong bồn tắm khói nước nghi ngút.
Ôm vòng ngực căng đầy của Mặc Hư, Lâm Kiệt Duẫn hôn lấy hôn để làn da thơm mịn. Mặc Hư trầm tư nghĩ ngợi xa xôi.
“Mặc Hư của anh, không có gì cả… giữa anh và người đó” - Lâm Kiệt Duẫn nhìn ra bảo bối của mình bắt đầu suy nghĩ không hay, hắn đã lĩnh đủ bài học mỗi khi Mặc Hư im lặng chìm vào suy nghĩ, hắn sẽ không để chúng tái diễn nữa - “Không có gì cả. Anh thề đó. Anh chỉ yêu một mình Mặc Hư” - bàn tay rời ngực sờ xuống bụng xoa xoa. Hắn xoay mặt của cô đối diện với mình, trao cho cô một nụ hôn nóng bỏng. Tiếng nhóp nhét mυ'ŧ mát phát ra trong phòng tắm cùng tiếng thở dốc yêu kiều của Mặc Hư được tường gạch men dội lại khiến cho âm thanh càng cao và càng dài hơn.
“Mặc Hư không được nghi ngờ anh. Anh không sống được nếu thiếu bảo bối…”
“ưm…”
“Anh sẽ phát điên nếu bảo bối không ở bên cạnh. Anh thực sự rất yêu bảo bối mà…”
“ừm… Mặc Hư cũng yêu anh… nhiều lắm… ngực em… anh nắm đau quá… hức hức”
“Bảo bối nói yêu anh thật không?” - Lâm Kiệt Duẫn xoắn lấy chiếc lưỡi thơm mềm, đá qua đá lại, ngón tay vân vê đỉnh núm, bóp nhẹ - “Bảo bối nói yêu anh đi…”
“Yêu nhiều lắm… ưm… Duẫn…”
“Anh phải làm gì để bảo bối tin anh đây. Anh phải làm gì… anh chết trên người em nhé bảo bối” - Hắn khàn giọng, ánh mắt mê luyến thương tâm nhìn Mặc Hư. Hắn không chịu được dù chỉ là suy nghĩ Mặc Hư không muốn chiến đấu vì tình yêu của hai người - “Anh đau lòng lắm... “ - Tiếng nhóp nhép lớn dần. Nơi hoa huyệt của Mặc Hư cọ sát với côn ŧᏂịŧ mạnh mẽ của chính hắn.
“a…” - Hắn gầm lên nhẫn nhịn - “Đừng cọ bảo bối… anh nhịn không được, sẽ làm em bị thương”
Mặc Hư mơ màng túm lấy đầu hắn kéo trở lại, ngậm lấy lưỡi hắn, không chút kỹ xảo, cô cứ làm theo những gì mình thấy vui với cơ thể của hắn.
“Duẫn… em muốn”
Mặc Hư xoay người lại đối diện với Lâm Kiệt Duẫn. Nhào qua ôm lấy cổ hắn bắt đầu mυ'ŧ hôn, hai tay vân vê ngực hắn, bắt chước hắn nhéo, rồi vân vê ngực.
“Duẫn… đi mà… em muốn” - Mặt Hư đưa cặp mắt long lanh mờ mịt sương mờ đưa tình với hắn. Bàn tay đang vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn đột ngột dừng lại, nhìn chăm chú Mặc Hư bằng vẻ mặt lãnh đạm suy tư.
“Duẫn…” - Mặc Hư nhổm người lên môi chạm môi với hắn, phong tình xuân sắc ngập tràn.
Tim hắn đập mạnh. Im lặng. Thời gian ngưng trệ. Đôi mắt hắn mất dần vẻ tập trung, đột nhiên như rơi vào một khoảng xa xôi nào đó. Trầm mặc chuyển sang hỗn loạn, vẻ mặt buồn bã bi thương cực độ, chấn động làm rung hàng mi mắt của hắn. Hắn đang nhìn gì vậy - Mặc Hư thầm hỏi. Hắn đang nghĩ ngợi điều gì, hắn đang hồi tưởng điều gì, quá khứ gì lại khiến hắn chấn động tới mức ấy. Quá khứ đó có cô không? - cái kéo tay của Phùng Nhã Dư xuất hiện trong tâm trí Mặc Hư - Quá khứ đó có họ không?
Cuối cùng, hắn không đi vào. Ngay cả khi sắp mất khống chế, hắn cũng không nhét côn ŧᏂịŧ sưng trướng của mình vào hoa huyệt của Mặc Hư.
“Không được… bảo bối… không được. Hôm nay anh không muốn” - Lâm Kiệt Duẫn ngửa cổ, né tránh ánh mắt nóng bỏng của Mặc Hư. Hắn thở dài, đẩy Mặc Hư ra, đứng dậy bước ra khỏi phòng tắm. Bỏ lại Mặc Hư còn đang ngơ ngác không hiểu gì.
Mặc Hư nghe tiếng cửa đóng nặng nề. Hắn còn chưa lau khô người, những vệt nước kéo dài theo bước chân của hắn, tạo thành một dải nước ngắt quãng chạy dài từ nhà tắm ra ngoài cửa phòng ngủ.
Mặc Hư ngơ ngác nhìn bóng lưng muộn phiền của hắn. Cái chốt chặn nỗi sợ hãi của quá khứ cô đã cài thật chắc và coi như chưa từng tồn tại bật mở. Cơn sóng hung ác xô đổ mọi phòng vệ và nỗ lực ngoan cường nhất của Mặc Hư. Mặc Hư cứ ngồi im như vậy trong nhà tắm, cô cảm thấy tủi thân lắm… không phải tức giận hay ghen tức… mà là tủi thân… tổn thương như một đứa trẻ bị người nó quan tâm nhất ngó lơ…
Gần hai giờ sáng, hắn không vào ngủ. Mặc Hư cô đơn thấp thỏm chờ hắn trong căn phòng tối tăm.
Mặc Hư bật người dậy. Cô mở cửa đi về phía nhà bếp. Con đường tối tăm được chiếu sáng bởi vài ba tia ánh vàng len lỏi ra từ thư phòng của Lâm Kiệt Duẫn dẫn ra gian nhà chính còn tối mịt hơn. Mặc Hư mò mẫn tìm công tắc, một tiếng “tạch”, cả gian nhà chính sáng trưng.
Thành phố đã chìm vào giấc ngủ, tĩnh lặng không một ngọn gió. Vài đốm đèn các màu xen kẽ đó đây lấp lánh phát ra từ các căn hộ chưa ngủ, hoặc từ ánh đèn công cộng không đủ để thuật lại vẻ nhộn nhịp từng có của thành phố vào những giờ cao điểm của buổi đêm.
Mặc Hư lấy từ tủ lạnh một nhánh gừng. Cô bắc nước bằng bình siêu tốc. Rồi mới lấy dao và thớt để bóc gừng. Mặc Hư không tìm thấy con dao nhỏ dùng để gọt trái cây của Mễ Huyền, đành phải bóc nhánh gừng bé bằng con dao cỡ trung.
“Em định làm cái gì?”
Mặc Hư giật mình. Hắn cư nhiên hai giờ sáng muốn hù ma chết cô sao. Mặc Hư ngẩng mặt lên, đối diện hắn đang bừng bừng sát khí.
“Em pha trà gừng…” - Mặc Hư mặc kệ hắn, bắt đầu róc vỏ gừng - “... Anh quay mặt vào gương nhìn bản thân đi. Anh muốn vợ anh bị anh hù chết bằng vẻ mặt đó hả?”
Cô thái nhánh gừng thành những lát vuông dài rồi đập cho hơi dẹp, sau đó mới thả vào chiếc ly thủy tinh đã chuẩn bị sẵn.
Lâm Kiệt Duẫn im lặng đi về phía cô. Hắn lấy chiếc ly từ tay cô, tự mình đổ nước sôi vào. Ly nước mà màu vàng nhạt tỏa ra mùi cay của gừng. Lâm Kiệt Duẫn đặt ly nóng lên tách rồi đưa cho cô.
“Uống xong rồi thì đi ngủ sớm. Đừng chạy lung tung”
Mặc Hư cúi đầu, không đáp lại hắn. Cô đi một mạch vào phòng ngủ, để lại hắn một mình trong gian bếp. Thế nhưng hắn không đi theo cô. Mặc Hư rưng rưng nước mắt. Hắn có biết cô đang dỗi hắn không? Nếu hắn biết, hắn có quan tâm không?
Câu trả lời dường như là không.
Một canh giờ nữa trôi qua, hắn không về phòng ngủ. Mặc Hư trằn trọc suy nghĩ, chờ đợi hắn. Ngày đầu tiên trở thành vợ chồng là như thế này sao? - Mặc Hư tự hỏi - Hay vì người đó?
Hắn không chạm vào cô, và cũng không ngủ chung cùng cô. Hắn muốn ở một mình. Nhưng vì sao? Nếu không phải vì người đó.
Mặc Hư ngồi dậy, bước ra khỏi phòng. Ánh đèn thư phòng hắn vẫn chưa tắt. Mặc Hư nhẹ nhàng tiến tới, vặn chốt cửa, bước vào.
Lâm Kiệt Duẫn ngồi trên bàn làm việc, đối diện máy tính chăm chú, hắn có thói quen chau mày mỗi khi tập trung. Hắn nghe thấy tiếng động, liền ngẩng mặt lên. Bóng hình nhỏ bé yêu dấu của hắn len lỏi vào rồi đi đến chỗ hắn. Mặc Hư của hắn chỗ nào cũng tốt đẹp, đáng yêu, quyến rũ hắn. Hắn nhìn không chớp mắt như bị mê hoặc.
Mặc Hư đến bên cạnh hắn, giận dỗi, hai mắt long lanh giận dỗi quở trách hắn:
“Anh muốn gì?”
Lâm Kiệt Duẫn hốt hoảng, cảm nhận được cô gái nhỏ đang lạnh giọng nghiêm túc nói chuyện với hắn:
“Anh không muốn gì. Bảo bối ngoan, về phòng ngủ đi. Anh sai… cái gì cũng là anh sai hết… bảo bối ngoan, về ngủ đi” - Hắn dịu giọng dỗ dành.
Mặc Hư thấy vậy cúi gằm mặt, né tránh ánh mắt của hắn: “Sao không vào ngủ chung?”
Lâm Kiệt Duẫn ngớ người, bảo bối của hắn đang giận hắn không vào ngủ chung sao? Đáng yêu quá - Hắn cảm thán.
“Anh có một số việc cần giải quyết” - Hắn kéo bảo bối ngồi vào lòng, thơm thơm má cô dỗ dành - “Bảo bối thấy không? Anh đang làm việc nè…” - Hắn chỉ vào màn hình máy tính.
Mặc Hư đẩy gương mặt đang định hôn mình ra, cô hừ lạnh: “Có bao giờ như thế đâu. Tự nhiên giờ bận không ngủ chung”
“Được rồi. Anh làm xong cái này, anh đưa bảo bối về ngủ” - Hắn ôm cô, cho cô tựa vào l*иg ngực, kéo ghế sát trở lại bàn làm việc - “...mình cùng ngủ”
Mặc Hư ở trong lòng của hắn ngọ nguậy không yên. Cô thấy hắn sắp xong, bắt đầu cọ loạn l*иg ngực hắn. Cô vạch vạt áo ngủ của hắn ra hai bên, để lộ làn da rắn rỏi. Tay nhỏ chạy loạn gãi gãi khắp nơi. Mặc Hư ngồi hẳn dậy, vòng hai chân ôm lấy eo hắn, vòng tay ôm lấy cổ hắn.
Hơi thở Lâm Kiệt Duẫn ngưng trệ, hắn nuốt nước bọt. Mặc Hư hôn lên yết hầu của hắn, hai đỉnh ngực như hai đầu bút đang vẽ lung tung trên l*иg ngực của hắn, tùy vào cô nhấp nhô. Lâm Kiệt Duẫn gồng mình đến mức gân xanh nổi lên hai thái dương, hắn đặt một dấu chấm kết thúc, hoàn thành bài báo cáo.
Lâm Kiệt Duẫn nâng cằm Mặc Hư, hắn hô hấp khó khăn hỏi cô:
“Em đang làm gì vậy?”
Mặc Hư nhón người, ghì chặt đầu hắn kéo vào. Cô luồn chiếc lưỡi nhỏ nhắn như con cá nghịch ngợm bơi vào bên trong khoang miệng của hắn. Vào khoảnh khắc Mặc Hư chủ động hôn hắn, Lâm Kiệt Duẫn cũng buông thả chính mình. Hắn mân mê ngực hết bên này đến bên kia, bóp mạnh rồi lại thả ra, đùa nghịch một cách sung sướиɠ. Nụ hôn kịch liệt làm cô và hắn đều mất đi khống chế, khóe miệng chảy vài đường chỉ bạc, mỗi va chạm đều kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh càng muốn nhiều hơn nữa.
“Em muốn… Duẫn… ưm…”
“Anh cũng muốn… Mặc Hư của anh… anh muốn ..” - Hắn theo phản xạ nói ra hết những điều trong lòng. Côn ŧᏂịŧ trướng đau kêu gào muốn cô, nhưng tia lý trí cuối cùng kéo hắn trở lại.
Mặc Hư mở to mắt mờ hơi sương nghi hoặc nhìn hắn.
“Anh không muốn Mặc Hư sao?” - Mặc Hư đột nhiên tủi thân, khóe mắt cay cay, giọng nói cũng vì thế mà lạc đi - “Anh có phải muốn ly hôn với Mặc Hư rồi không?”
Lâm Kiệt Duẫn thảng thốt nhìn bảo bối của hắn sắp khóc, hai má bừng đỏ lên vì hờn giận. Hắn nhanh chóng lau đi nước mắt của cô. Hắn không kịp suy nghĩ nên làm gì, chỉ biết không được để bảo bối hiểu lầm mình. Hắn cầm tay Mặc Hư đặt vào côn ŧᏂịŧ của hắn, gấp gáp dỗ dành:
“Không… không có chuyện ly hôn. Mặc Hư cảm nhận được không? Nó muốn bảo bối… anh cũng muốn bảo bối… chỉ muốn một mình bảo bối”
“Vậy sao tối giờ từ chối?” - Mặc Hư giật tay, hờn dỗi đến mức không muốn nói chuyện đàng hoàng với hắn nữa.
Lâm Kiệt Duẫn xoa xoa mông của Mặc Hư, vỗ nhẹ yêu thương:
“Tại vì anh sẽ làm bảo bối bị thương. Bảo bối mới tỉnh dậy… yếu ớt như thế này”
Hắn tự gạt chính mình. Điều hắn nói là đúng nhưng không đủ. Hắn không có đủ can đảm để nói ra sự thật, rằng hắn không thể ngừng nghĩ về quá khứ. Mỗi lần như vậy hắn không thể đối diện với Mặc Hư vì cảm giác tội lỗi.
“Không bị thương… Mặc Hư cũng muốn anh mà” - Mặc Hư đỏ mặt.
Hắn xoay mặt cô lại. Hắn đang chịu đựng cảm giác muốn cô đến phát điên. Hắn mυ'ŧ môi cô để xoa dịu lại cảm giác giày vò từ hạ thân. Mặc Hư chạm tay vào côn ŧᏂịŧ đang dựng thẳng của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve lên xuống.
“Bảo bối… đừng… anh chịu không nổi nữa” - Lâm Kiệt Duẫn gằn giọng chống cự. Nụ hôn vẫn điên cuồng như cũ.
Mặc Hư tăng lực, massage hắn thoải mái thở dốc. Lực tay xoa nắn ngực cô vì thế mà cũng tăng lên mỗi khi kɧoáı ©ảʍ làm tê cứng thần kinh.
“Bảo bối... “ - Hắn gọi cô - “Em cho vào được không? Bảo bối cho anh vào đi… Bảo bối tự di chuyển… có lẽ sẽ không bị thương… anh không nhịn được nữa” - hắn nghiến răng thở hắt ra.
Mặc Hư nghe theo lời hắn. Cô nhấc tà váy ngủ để cho côn ŧᏂịŧ của hắn vào. Khi côn ŧᏂịŧ của hắn chạm vào hoa huyệt, Mặc Hư run rẩy nhẹ. Miệng “ưʍ...a” gì đó không rõ.
“Bảo bối… đừng chần chừ… cho anh vào… anh xin bảo bối” - Lâm Kiệt Duẫn áp bức ra lệnh cho cô.
Mặc Hư chầm chậm nhét côn ŧᏂịŧ vào trong. Côn ŧᏂịŧ vào hết bên trong, hắn và cô cùng thở dốc thỏa mãn.
Lâm Kiệt Duẫn lột váy ngủ ra khỏi người cô, thân hình mê người hoàn toàn trần trụi trước mặt hắn. Hắn có thể quan sát Mặc Hư chuyển động, hoa huyệt nuốt ra nuốt vào côn ŧᏂịŧ của hắn. Hoa huyệt bé bỏng cũng giống như Mặc Hư của hắn, e lệ và ngại ngùng nhưng lại khiến hắn máu tràn hết về thân dưới, không thể suy nghĩ sáng suốt được. Hắn cúi người kéo ngực của Mặc Hư vào miệng đang mở của mình, hắn cảm thán bản thân sao có thể từ chối bảo bối mà hắn mê đắm được.
Mặc Hư chậm rãi di chuyển. Kɧoáı ©ảʍ bên dưới cùng ở ngực cùng đánh vào một lúc khiến cô muốn ngất xỉu.
“Duẫn… ơi… em… ưm” - Mặc Hư rêи ɾỉ, tay luồn vào tóc hắn cổ vũ.
“Bảo bối có biết em là chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ không… rất sướиɠ… rất phê. Ở trên người bảo bối anh không tỉnh táo được… bảo bối có biết không?”
Mặc Hư tóc tai rũ rượi, phong tình bất tận nhấp nhô lên xuống. Hai mắt nhắm mơ màng.
Lâm Kiệt Duẫn thả ngực Mặc Hư ra. Tận tâm tận tình muốn khảm bảo bối nhỏ vào người mãi mãi. Ghi nhớ xuân sắc tràn đầy của cô vì hắn mà nở hoa. Hắn nhìn xuống hoa huyệt bảo bối. Gương mặt không còn chìm đắm trong tìиɧ ɖu͙© nữa mà chuyển qua thất thần dọa người.
Một vệt máu nhỏ bám trên côn ŧᏂịŧ của hắn. Màu đỏ chói mắt.
Giờ phút này hắn hoàn toàn tỉnh táo, hình ảnh đó trong một khoảnh khắc đã kéo lý trí của hắn trở về.
Hắn đang làm cái gì bảo bối thế này?
Hắn giữ chặt cơ thể Mặc Hư không cho cô di chuyển nữa. Hắn rút phân thân ra khỏi cơ thể cô. Sợ hãi run rẩy hôn lên trán đẫm mồ hôi của hôi.
“Bảo bối đau… anh xin lỗi… anh xin lỗi…” - Hắn xoa xoa bụng Mặc Hư, ân hận hối lỗi.
Mặc Hư cúi xuống nhìn. Cô thấy một chút máu dính trên côn ŧᏂịŧ của hắn. Cô quả thực cảm thấy cơ thể mình rất kỳ lạ. Đây không phải trong kỳ kinh nguyệt bình thường của cô, ban đầu thì bụng thỉnh thoảng đau, giờ còn chảy máu nữa. Không lẽ sau khi hôn mê, chu kỳ của cô cũng thay đổi rồi.
Mặc Hư ôm lấy đầu hắn vào trong ngực mình, an ủi. Cô sợ hắn tự trách bản thân, trấn an hắn:
“Không… không có gì đâu. Em chỉ là quên để ý ngày. Anh không làm em bị thương… ông xã…” - cô nỉ non gọi hắn - “Ông xã không làm đau em mà…”
Lâm Kiệt Duẫn không nói không rằng, bế cô đứng lên đi về phòng ngủ. Cẩn thận kiểm tra hoa huyệt của cô bất chấp cô phản đối. Hắn mặc cho cô một chiếc váy ngủ mới. Hắn không cho cô dùng tampon mà trực tiếp ôm cô trong lòng bắt cô đi ngủ.
“Có gì thì thay luôn giường… Đừng hỏi nhiều. Ngủ đi” - Hắn cục cằn ra lệnh cho cô.
Hắn xoa lưng cho cô ngủ. Cô thϊếp đi lúc nào không hay. Trong vòng tay của hắn cả một đêm không buông, Mặc Hư an ổn ngủ một giấc mơ đẹp. Nghe tiếng hơi thở đều đều của cô, Lâm Kiệt Duẫn lén lút đặt một nụ hôn phớt lên cánh môi Mặc Hư rồi cũng chìm vào giấc ngủ.
Cuối cùng đêm ấy hắn cũng có thể an ổn ôm Mặc Hư của hắn ngủ một giấc dài.
An tâm quá. Mặc Hư của hắn ngoan ngoãn ở đây rồi.
----------------------------------
See you soon!