Bị tiếng sột soạt làm cho tỉnh giấc, Mạc Nhiên từ từ mở mắt ra. Trước mặt cậu là cái background quen thuộc với hai màu trắng đen đan xen.
"Phòng chờ sao? Tại sao mình lại cảm giác như lâu lắm rồi mới quay lại đây nhỉ?" – Mạc Nhiên sầu não mà gãi đầu. Chẳng lẽ cậu già rồi nên cái gì cũng hoài niệm sao?
[Kí chủ.]
Mạc người chơi đưa mắt nhìn đoàn số liệu đang bồng bềnh trong không khí. Không quá khó để cậu nhận ra đây là hệ thông mặt gỗ nhà mình nhưng mà...
"Hệ thống chan, ngươi mới đổi skin à?" – Nhìn cục số liệu hồng hồng Mạc Nhiên nhịn không được liền cười thành tiếng. – "Ta không biết ngươi là con gái đấy. Sau này gọi là em gái hệ thống nha?"
[Kí chủ!]
Bằng cách vi diệu nào đó mà đoàn số liệu chuyển sang màu đỏ lử trong nháy mắt.
[Cái này là đồ chuẩn bị cho event sắp tới của "Trò chơi".]
"Event?"
[Là event Valentine. Ngài hãy mở bảng điện tử ra đi.]
Valentine sao? "Trò chơi" lại muốn tạo nghiệt gì đây?
Mang tâm trạng thấp thỏm sau lần thứ n bị hố, Mạc người chơi nhanh chóng làm theo lời hệ thống. Đập vào mắt cậu là một giao diện có phần giống mấy cái giấy đăng ký nguyện vọng ngày xưa cậu điền. Phần chữ to nhất và cũng nổi bật nhất chính là tiêu đề. Kế đó là bối cảnh và nhân vật chính/phụ. Kế nữa chính là nội dung tóm tắt. Cuối cùng là chữ ký của tác giả.
Mạc người chơi: ????
"Hệ thống, "Trò chơi" nghèo đến nỗi phải mở diễn đàn viết truyện kiếm tiền rồi sao?"
[Đây là một phần của event thưa ký chủ. Ngài điền đầy đủ thông tin sau đó tôi sẽ giải thích tiếp cho ngài hiểu.]
Dù rất tò mò rốt cuộc event của lần này là gì nhưng được tùy ý sáng tác văn chương khiến Mạc Nhiên cũng thoải mái được phần nào. Trước đây mỗi lần học tập căng thẳng cậu vẫn thường lên diễn đàn văn học viết truyện. Ban đầu Mạc Nhiên viết rất chỉnh chu, nam nữ chính đều thuộc dạng độc lập nhưng sau dần bị thần lười quấn thân, Mạc tác giả liền trực tiếp để nam chính đi vệ sinh bị té ngã đập đầu vào bồn cầu chết. Còn nữ chính? Mấy tháng sau liền đi lấy chồng giàu. Tất nhiên sau đó cậu bị độc giả mắng chửi té tát thậm chí có người còn dọa đến đốt nhà tác giả. Đối với những bình luận tiêu cực, Mạc Nhiên hoàn toàn làm ngơ sau đó liền lập nick mới tiếp tục hành hạ chúng sinh.
"Mị xong rồi nè, hệ thống chan~"
Tự hào mà ký tên của bản thân lên, Mạc nhà văn nhịn không được xem lại tác phẩm của mình lần nữa. "Bốn chàng thiếu gia lạnh lùng, bá đạo và một cô gái ngây thơ hồn nhiên", chậc thật là một cái tiêu đề mĩ miều.
[...]
Dù đã cùng ký chủ trải qua rất nhiều thế giới nhưng hệ thống vẫn không thể chấp nhận được độ trẩu tre của ký chủ nhà mình.
[Ký chủ, ngài chắc chắn muốn nộp bản thảo này lên hệ thống trung tâm chứ?]
"Tất nhiên rồi cốt truyện hay như vầy mà."
[Tiến hành xác nhận.]
[Xác nhận thành công. Bắt đầu thiết lập thế giới...]
[Trong lúc thế giới thiết lập tôi sẽ phổ biến event lần này cho ký chủ. Các người chơi sẽ được tự do sáng tạo ra cốt truyện của mình. Sau khi bản thảo được gửi về hệ thống trung tâm, "Trò chơi" sẽ dựa theo bản thảo đó để thiết lập thế giới tạm thời. Người chơi sẽ đến và làm nhiệm vụ ở thế giới tạm thời đó. Lưu ý: "Trò chơi" sẽ random nhân vật mà người chơi xuyên đến. Nói một cách dễ hiểu, nếu người chơi nhận được thiết lập là nhân vật nữ chính thì ngài sẽ phải giả gái để làm nhiệm vụ. Nếu người chơi vào vai gái đã có chồng thì ngài cũng phải... khụ làm nũng với chồng mình. Nghe kí©ɧ ŧɧí©ɧ không thưa ký chủ đại nhân?]
Mạc Nhiên: ...
Kí©ɧ ŧɧí©ɧ cái quần!!!
Nghĩ lại cái cốt truyện cẩu huyết một xô mình vừa sáng tác, Mạc Nhiên chỉ ước bản thân mình có thể nhảy vào cái hệ thống trung tâm gì đó để móc cái bản thảo ra thôi.
"Vậy... ta là nhân vật nào trong cái truyện dở hơi đó?" – Run rẩy nhìn hệ thống nhà mình, Mạc Nhiên khó khăn mà bật ra từng chữ một.
[Nhân vật được random là...]
"Con lạy chín phương trời, mười phương Chư Phật, Chư Phật mười phương. Con xin thành tâm kính lạy chư vị Bồ Tát, chư Hiền Thánh Tăng, Hộ pháp Thiện thần, Thiên Long Bát Bộ."
[...]
[Ngài được vào vai chính thứ ba.]
"Nam chính thứ ba?"
Mạc Nhiên còn đang mải cầu khấn trời đất liền dừng lại. Phải mất một lúc cậu mới nhớ ra nam chính thứ ba được cậu xây dựng như nào. Theo như cốt truyện của cậu, Nữ chính là một cô gái nghèo nhưng nhân hậu, thiện lương, con kiến không dám gϊếŧ, con muỗi không dám đập. Mang ước mơ học tập thật tốt để vào một trường đại học danh giá sau đó kiếm đủ tiền để mình và em trai có cuộc sống tốt hơn, nữ chính đã được mẹ kế là Mạc Nhiên nhét vào học viện quý tộc.
Và ở đây cô gặp bốn nam chính của nhóm D4 có nghĩa D*ck... nhầm Diamond 4. Tính cách của 4 chàng trai lần lượt: Nam chính thứ nhất thì lạnh lùng cô độc là thiên tài âm nhạc, nam chính thứ hai mang phong cách dịu dàng ấm áp là một họa sĩ, nam chính thứ ba aka Mạc Nhiên thì được thiết lập đào hoa lăng nhăng là tay đua xe và cuối cùng nam chính thứ tư là con trai trùm mafia với tính cách nóng nảy.
Kế đó là quá trình nữ chính ăn hành từ đám nữ phụ, nam phụ, fans não tàn, cô dì chú bác nội ngoại của các nam chính. Nhưng dù bị ai hãm hại cô vẫn luôn nhân hậu mà tha thứ và tất nhiên đức tính này của cô đã khiến cả nhóm Dic... Diamond 4 yêu cô. Sau một loạt hiểu nhẩm thì cuối cùng nữ chính cũng chấp nhận cả bốn người vì cô không nỡ nhìn ai đau khổ. Nhưng đúng lúc ấy, nữ chính phát hiện năm xưa cha nam chính thứ ba đã đâm chết gia đình mình vì vậy cô liền đau khổ khóc đến mù tạm thời. Tất nhiên đời cha ăn mặn đời con khát nước, nam chính thứ ba đã bị loại khỏi nhóm D4 và bị đám bạn chèn ép đến công ty phá sản, hơn nữ còn bị đánh gãy một chân. Đúng là huynh đệ tốt rớt nước mắt. Sau khi điên cuồng theo đuổi lại nữ chính. Nam chính thứ ba cuối cùng cũng được nữ chính tha thứ nhưng phải chấp nhận bỏ tất cả để làm người hầu nữ chính. Cuối chuyện 5 người bọn họ sống hạnh phúc còn em trai nữ chính ra chuồng gà từ chương 1. Một câu chuyện thật hấp dẫn làm sao~
Mạc nam chính thứ ba: Ha ha.
"Nhiệm vụ của thế giới này là gì? Nếu đồ sát cả đám nhân vật chính thì mình nhận đơn liền."
[Tại thế giới này ký chủ sẽ có ba nhiệm vụ chính tùy theo thời gian của câu chuyện mà các nhiệm vụ chính xuất hiện. Nhiệm vụ chính đầu tiên của ngài là để kết cục cuối cùng người người nhà nhà hạnh phúc.]
"..."
"Người anh em, bạn đọc cái profile của mình xem mình có giống "zui zẻ không quạo" không? Sau này nhà mình phá sản, bị đánh gãy một chân đó."
[Ngài phải vui vẻ.]
"Phải vui vẻ? Hít bóng cười à?" – Mạc Nhiên sầu não mà gãi đầu. Biết thế cậu viết chuyện cổ tích cho rồi.
[Thế giới đã thiết lập xong. Ký chủ đã sẵn sàng chưa?]
"Nếu ta bảo chưa thì cái event vớ vẩn này tha cho ta sao?"
[Tất nhiên là không.]
"Đành vậy, đi thôi hệ thống chan."
Mạc Nhiên vươn vai một cái sau đó cùng đoàn số liệu màu hồng tiến về phía cửa vừa mới xuất hiện.
*****
"Cậu chủ, ông chủ cùng phu nhân đang ở dưới chờ cậu."
"Tôi biết rồi. Nói với họ năm phút sau tôi xuống."
Chỉnh lại chiếc nơ trên cổ, người thiếu niên tự hào mà ngắm nhìn bản thân trước gương. Trẻ lại vài tuổi, Mạc thế hệ Z không khỏi thích thú nhìn bản thân nhiều hơn chút. May mắn dù đang ở độ tuổi dậy thì nhưng vì nguyên chủ chăm chỉ skincare nên không có cái mụn trứng cá nào thậm chí tóc tai cũng được chăm sóc đến bóng mượt. Nói qua về gia đình nguyên chủ. Cậu là đại thiếu gia nhà họ Lăng vì cha mẹ nguyên chủ ly hôn nên nguyên chủ theo họ mẹ là Mạc. Sau này mẹ nguyên chủ mất, nhà họ Lăng không có người thừa kế nên mới đón nguyên chủ về. Tất nhiên nguyên chủ sống chết không đổi sang họ Lăng hơn nữa cậu còn cho rằng mọi lỗi lầm đều thuộc về Lăng lão gia nên không ngừng ăn chơi phá phách suốt ngày tụ tập với một đám người không ra gì. Lăng lão gia nhiều lần bị nguyên chủ làm cho tức hộc máu liền mặc kệ cậu thích làm gì thì làm. Tuy nhiên mọi chuyện đã thay đổi trong một năm trở về đây. Lăng lão gia gặp Tôn Bích Trì, một người phụ nữ xinh đẹp hiền dịu. Sau khi cứu bà ra khỏi người chồng thần kinh của mình, Lăng lão gia cùng Tôn Bích Trì nảy sinh tình cảm. Trải qua một năm tình chàng ý thϊếp với nhau, Lăng lão gia cuối cùng cũng đón Tôn Bích Trì cùng con riêng của bà ta về Lăng gia.
Người xưa đã nói "Mẹ gà con vịt chít chiu. Mấy đời dì ghẻ nâng niu con chồng.". Dù chưa nhìn thấy mặt mẹ kế của mình như nguyên chủ đã tặng cho Tôn Bích Trì một sự thù ghét x2. Thậm chí cậu còn cho thuê người đến công ty của mẹ kế tương lai gây khó dễ và tất nhiên khi Lăng cha phát hiện đã đập nát cái xe đua của nguyên chủ. Từ đó hai cha con họ đứng trên hai chiến tuyến khác nhau.
"Nguyên chủ làm vậy cũng chẳng khác nào tự lấy đá đập vào chân mình. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì quyền thừa kế cũng không nằm trong tay nguyên chủ nữa. Phải không hệ thống?"
Trong góc tối dường như có thứ gì đó đang cử động, một lúc sau thứ đó mới chậm rãi bước ra ngoài ánh sáng. Đó là một con mèo đen với lớp lông xù xù. Khác với những con mèo khác, con mèo này có vẻ hiểu những gì Mạc Nhiên nói. Nó nhảy lên mặt bàn, duỗi mình một cái rồi mới đáp lại ký chủ của mình.
"Ký chủ đừng lo lắng đằng nào ngài cũng phá sản thôi."
Đúng vậy, con mèo con này chính là hệ thống của Mạc Nhiên. Dù đang trong hình dạng moe moe nhưng hệ thống vẫn không quên châm chọc cậu.
Hình hài thiếu niên của hệ thống đã bị tổn hại nghiêm trọng sau khi phá vỡ gương thần vậy nên nó chỉ có thể mượn tạm thân xác con mèo để cùng ký chủ làm nhiệm vụ. Dù sao hình hài này vẫn đỡ hơn cục bột màu hường ở trong phòng chờ. Hệ thống âm thầm an ủi bản thân.
"Mi không thể ra vẻ dễ thương một được à?" – Mạc Nhiên giật giật khóe môi xách mèo nhỏ lên sau đó cùng nó bước xuống lầu.
Phòng khách lúc này nhờ có sự xuất hiện của hai người mà trông đông vui hơn bình thường rất nhiều. Người đàn ông với bộ râu quai nón kia không ai khác chính là Lăng daddy của cậu còn người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh có lẽ là Tôn Bích Trì. Dường như hai người bọn họ đang bàn về điều gì đó thú vị, Tôn Bích Trì che miệng cười không ngừng hoàn toàn không chú ý đến đại thiếu nhà họ Lăng vừa xuất hiện. Đến khi quản gia thông báo bà mới giật mình ngượng ngùng nhìn về phía thiếu niên đang đứng cạnh cầu thang.
"Ừm... Mạc Nhiên phải không? Cha con thường xuyên nhắc về con với dì. Đúng như cha con nói, con quả là đứa trẻ hoạt bát."
Mạc Nhiên đưa mắt nhìn về phía cha mình. Lão cha dù ngoài mặt không tỏ vẻ gì nhưng tròng mắt ông hết lên hại xuống như muốn cảnh cáo cậu không được làm điều gì ngu ngốc.
Nhìn gương mặt thấp thỏm của Tôn Bích Trì, Mạc Nhiên liền ngoẻn miệng cười, vươn tay ra nắm lấy tay bà.
"Dì Tôn, dì không cần câu nệ như vậy. Giờ chúng ta là người một nhà rồi. Con có gì không phải thì dì cứ thẳng thắn mà trách cứ."
Nghe vậy gương mặt của cả hai mới từ từ dãn ra. Có lẽ người vui nhất là Tôn Bích Trì khi mà bà là người đã trải qua một đời chồng và có một đứa con với chồng cũ. Chợt nhớ ra đứa trẻ mà mình đem theo, người phụ nữ đưa tay ra đằng sau vỗ vỗ thân hình nhỏ bé sau lưng mình.
"Bạch, mau ra chào anh con."
Lúc này Mạc đại thiếu gia mới nhận ra trong phòng còn một người nữa nhưng vì cậu toàn núp sau mẹ mình nên cậu không để ý. Đến khi thiếu niên kia bẽn lẽn ló mặt ra, cậu mới giật mình. Phải nói thiếu niên rất đẹp. Mạc Nhiên nghe nói chồng trước của Tôn Bích Trì là con lai Nga nên thiếu niên cũng sở hữu nét đẹp giao hòa giữa phương Đông và phương Tây. Dù thiếu niên mới 13 tuổi nhưng vì là con lai nên cậu ta đã cao mang tai Mạc Nhiên. Dẫu vậy trông thiếu niên vẫn rất mỏng manh yếu ớt khiến người ta không khỏi nảy sinh mong muốn đặt thiếu niên vào trong l*иg kính.
Tất nhiên đó không phải trọng tâm.
"Hệ thống, thật ra ta có siêu năng lực đấy." – Mạc Nhiên nhỏ giọng thì thầm vào tai hệ thống - neko chan.
Hệ thống tiếp tục giả chết làm một con mèo.
"Mỗi lần đứng cạnh trà xanh, bạch liên hoa là lông tơ của ta tự động dựng lên."
"Anh~" – Giọng nói ngọt hơn cả đường kia chợt truyền vào tai Mạc Nhiên khiến cậu tự động lùi xa ba bước. – "Em là Lăng Bạch. Chúng ta cùng họ Lăng với nhau đấy."
"Tôi họ Mạc."
"Em... em xin lỗi. Anh đừng nóng giận. Em chỉ muốn chúng ta trở thành anh em mà thôi. Anh đừng nóng."
Mạc Nhiên nhìn thiếu niên bày ra vẻ mặt sợ sệt trước mặt ánh mắt dần trở nên phức tạm. Cậu không muốn dây vào cái của nợ này liền nói không sao.
"Vậy chúng ta bắt tay nhau nào." – Thiếu niên cười tươi xòe bàn tay trắng bệch của mình ra.
Mạc Nhiên định bụng bắt tay thiếu niên xong thì lượn lên phòng nhưng không ngờ khi cậu sắp chạm vào thiếu niên thì tên nhóc đó đột nhiên ngã xuống đất, đen đủi hơn cùng lúc đó Lăng lão gia quay đầu lại.
"Mạc Nhiên! Tao tưởng mày đã biết điều hơn rồi ai ngờ nhân lúc tao không chú ý mày bắt nạt em trai mày. Lăng Bạch vừa ốm dậy đấy mày biết không?"
"Cha, xin ngài đừng mắng anh trai như vậy, là do con tự ngã. Anh trai thương con còn không hết sao nỡ đẩy ngã con. Phải không anh trai?"
Nhìn đôi mắt cong cong thành hình trăng lưỡi liềm của thiếu niên, Mạc Nhiên chỉ biết im lặng không trả lời. Thiếu niên cũng không buồn trước thái độ xa cách của cậu ngược lại còn cười tươi hơn. Nó mở balo ra rồi lôi ra một con gấu bông với bộ lông trắng sữa.
"Cái này tặng cho anh trai coi như đền bù cho việc anh bị cha mắng. Anh sẽ không giận em chứ?"
"Tất nhiên là không rồi." – Thu lại vẻ ngoài cứng đờ, Mạc Nhiên cong môi cầm lấy gấu bông của thiếu niên.
Thấy anh trai đã nhận "quà" của mình, Lăng Bạch liền nhảy chân sáo đến chỗ mẹ, cùng bà nói vài câu liền nhập vào cuộc trò chuyện.
"Kí chủ?" – Hệ thống nghi ngoặc nhìn Mạc Nhiên còn đang đứng bất động.
Chàng thanh niên hơi nhăn mày từ từ bỏ con gấu bông ra. Lòng bàn tai cậu lúc này có một vết cắt nhỏ. Máu từ vết cắt bắt đầu chảy ra thấm vào lông con gấu bông của Lăng Bạch. Mạc Nhiên bình tĩnh lật chiếc vòng cổ của con gấu lên, quả nhiên ở đó giấu một lưỡi dao lam. Tuy nhiên cậu cũng không nói cho Lăng lão gia biết mà chỉ đưa mắt nhìn thiếu niên đang ôm tay Tôn Bích Trì làm nũng. Dường như cảm nhận được tầm mắt của cậu, thiếu niên liền nghiêng đầu nhìn về phía chàng trai sau đó lè lưỡi ra đáp trả cậu.
"Thằng nhãi này!"