Tôi Là Nữ Trụ Vương

Chương 44: Kỹ năng mới: loại bỏ ký ức

Ðát Kỷ vừa nói dứt lời, lại thấy nữ phục vụ đứng một bên kia đang

há hốc kinh ngạc, lập tức nhận ra bản thân đã vô tình làm một điều gì đó ngu

ngốc.

Lúc nào cũng quên hồ ly ở đây không thể nói chuyện!

“Vợ, phải làm sao đây?” Ðát Kỷ bất đắc dĩ hỏi.

Đế Tân sờ lên bộ lông mềm mại mượt mà của Ðát Kỷ, an ủi:

"Không sao đâu, cứ giao cho em."

Ðát Kỷ gật đầu, sau đó, anh tận mắt thấy vợ mình che miệng nữ nhân

viên kia lại rồi lôi người ta vào phòng thử đồ.

“Ưm ưm ưm!” Thả tôi ra! Nữ nhân viên kia hoảng sợ giãy dụa.

Nhưng mà, sức lực của Đế Tân mạnh hơn cô ấy không biết bao nhiêu

lần, một chút giãy dụa này không thấm gì.

Một chân đem cửa phòng thử đồ đóng lại, Đế Tân che miệng nữ nhân

viên lại, nói với Ðát Kỷ: "Anh Ðát Kỷ, trước đây không phải anh biết pháp

thuật mê hoặc gì đó sao, vậy pháp thuật xóa ký ức hẳn là cũng biết một chút đi?"

“Tân Nhi, đây là hai khái niệm khác nhau, để chồng thử trước xem.”

Ðát Kỷ nhảy ra khỏi túi, đứng trên ghế trong phòng thử đồ, bắt đầu thử thi

triển pháp thuật.

Nữ nhân viên trơ mắt nhìn con hồ ly kia vươn chín cái đuôi lông xù

to, trong mắt lóe lên tia sáng đỏ, đôi mắt vừa đảo, cô ấy lập tức hôn mê bất

tỉnh.

Ðát Kỷ: "Tân Nhi, cần phải nhìn vào mắt cô ấy mới có thể thi

triển pháp thuật."

Đế Tân tỏ vẻ hiểu rõ, trực tiếp vươn tay ấn lên huyệt nhân trung

của cô ấy, nữ phục vụ đáng thương vừa mới ngất đi không bao lâu lại bị ấn tỉnh

lại.

Tròng mắt đảo quanh một vòng, lúc tập trung lại lần nữa liền nhìn

thấy đôi mắt hồ ly gần trong gang tấc, còn chưa nói được một lời lại ngất đi

lần nữa.

Ðát Kỷ: "Tân Nhi, chồng mệt tâm quá."

“Không sao không sao, anh Ðát Kỷ, anh hãy chuẩn bị pháp thuật cho

tốt trước đi, lần này đợi khi cô ấy vừa mở mắt, anh liền thi triển pháp thuật,

như vậy nhất định có thể thành công.” Đế Tân nói đầy chắc chắn.

Ðát Kỷ gật đầu, vì vậy Đế Tân lại một lần nữa ấn vào nhân trung nữ

nhân viên.

Lại một lần nữa bị đau mà tỉnh, trong nháy mắt nữ nhân viên mở mắt

ra, một luồng sáng đỏ thẳng tắp theo ánh mắt cô ấy chiếu thẳng vào trong.

Ðát Kỷ thấy bước đầu tiên đã hoàn thành, anh bắt đầu thay đổi ký

ức của nhân viên.

"Điều cô thấy là một đôi vợ chồng đến mua quần áo, không có

hồ ly, cũng không có hồ ly nói chuyện..."

Sau khi Ðát Kỷ nói xong, nữ nhân viên vô thức mở miệng lập lại nội

dung đó một lần nữa.

Thấy cô ấy sắp tỉnh lại, Đế Tân để Ðát Kỷ ở lại trong phòng thử

đồ, còn cô thì ôm cô ấy ra ngoài.

Mới vừa bước ra, nữ phục vụ đã hoàn toàn tỉnh táo lại, phát hiện

bản thân bị người ôm trong tay, cô ấy sợ đến mức lập tức hét lên.

"Aaaaa!"

Đế Tân bị dọa lập tức vội vàng bỏ tay ra, dùng vẻ mặt người vô tội

nhìn cô ấy: "Tiểu thư, tôi thấy cô sắp ngã mới chạy đến đỡ cô đấy, chồng

tôi còn đang ở trong phòng thử đồ để đợi thay quần áo, có thể làm phiền cô

lấy bộ âu phục màu đen đó xuống giúp tôi được không?"

“Hả?” vẻ mặt nhân viên đầy mờ mịt, ngay khi Đế Tân cho rằng thay

đổi ký ức không thành công thì nữ nhân viên đột nhiên vỗ mạnh vào đầu mình, xấu

hổ nói:

"Xin lỗi, xin lỗi, tôi sẽ đi lấy ngay, là bộ màu đen kia đúng

không, cô cần cỡ nào?"

“Cỡ lớn.” Đế Tân mỉm cười trả lời.

Nữ nhân viên lấy quần áo xuống đưa cho Đế Tân, có chút xấu hổ nói:

"Thực sự xin lỗi, vừa rồi không biết là thấy tiểu hồ ly nhà ai, vậy mà lại

quên chào hỏi quý khách, xin cô bỏ qua cho."

Đế Tân lắc đầu nói không sao, vui vẻ cầm quần áo đi vào phòng thử

đồ, chờ Ðát Kỷ biến thành hình người mặc vào rồi đi ra, nhân viên lập tức trợn

tròn mắt.

Anh chàng đẹp trai với đôi mắt đỏ cực phẩm và mái tóc bạch kim này

đã đến cửa hàng của các cô khi nào? Tại sao cô lại không có chút ấn tượng nào

cả!

Vợ chồng Đế Tân cũng mặc kệ nhân viên sững sờ ra sao, hai người

bước đến quầy thu ngân để thanh toán tiền, một mặt thì đau lòng về cái thẻ ngân

hàng đã trống rỗng, một mặt lại rời đi trước ánh mắt kinh diễm của người qua

đường.