Cô nép mình vào một bên cửa, lắng nghe. Cô biết hắn cũng đang quay đầu ra phía cửa, im lặng theo dõi. Chạm tay vào nắm cửa xoay nhẹ, cô bước ra một chút, chuẩn bị ứng chiến với tất cả những gì có khả năng. Cánh cửa dần dần mở rộng, ngay lập tức cô giơ súng chĩa về phía hắn. Vội túm lấy con tin, một cô bé khoảng 5 tuổi, một tay ôm chặt, một tay dí súng vào đầu cô bé, rồi hắn gào lên hết sức.
_ Đứng yên! Nếu không tao sẽ giết nó đấy.
_ Anh không còn đường nào để thoát ra đâu, chúng tôi đã bao vây toàn bộ chỗ này rồi. Mau thả con tin ra và ngoan ngoãn chịu trói đi.
_ Lũ cớm chết tiệt! Chúng mày tưởng tao sợ ư? Chúng mày nghĩ tao không dám giết nó ư?
Hắn siết cánh tay ở cổ cô bé chặt hơn, khiến cô bé không thở được và khóc lớn hơn. Không chần chừ thêm cô quăng khẩu súng trên tay mình ra xa.
_ Alright! Thả cô bé ra đi. Nếu muốn thoát khỏi đây tôi nghĩ anh sẽ muốn dùng tôi làm con tin hơn.
_ Cũng phải, một con sĩ quan như mày có vẻ hữu dụng hơn. Nhưng trước hết...
ĐOÀNG!!!
Hắn bắn thẳng vào tay phải cô. Máu đang chảy xuống, là máu của cô, máu đang chảy ra xối xả từ vai và theo cánh tay tiếp tục chảy xuống nhỏ trên mặt đất. Hắn cười khẩy.
_ Mày phải trở nên vô dụng trước đã.
Thả đứa bé trong tay ra, hắn tóm lấy cổ áo cô lôi về phía mình. Một ý nghĩ vừa xẹt qua suy nghĩ của cô. Cô bẻ ngược cánh tay đang giữ lấy cổ áo mình, đưa chân đá thẳng vào tay cầm súng của tên đó. Trở người, cô dùng chân kia đá ngay vào đầu hắn, khiến hắn ngã sõng soài trên sàn. Cô đi lại, chĩa thẳng cây súng bạc bằng cánh tay còn lại vào đầu hắn cảnh báo.
_ Nằm yên! Không thì lần này tôi sẽ giết anh thật đấy.
Khốn thật! Lại để quên còng tay nữa rồi.
Cô lạnh giọng nói, tháo cà vạt ra, dùng nó cột chặt hai tay hắn lại. Cô bị trúng đạn nên cũng giảm sức phần nào. Để hắn ở trong đó, cô đưa cô bé ra ngoài rồi gọi người vào giải quyết nốt phần còn lại. Lấy tay phủi phủi quần áo và vắt cây súng ra phía sau. Tên tội phạm vẫn còn đang gào thét phía bên trong.
_ Con khốn cảnh sát!!....
.......
Bệnh viện Đa Khoa San Francisco
30 phút sau.
Mọi ánh mắt đều tập trung vào cô gái vừa bước qua cánh cửa lớn của bệnh viện. Đúng là cô khá nổi tiếng, ngày nào mà chẳng xuất hiện trên ti vi kia chứ, cái bản tin thời sự hằng ngày ấy. Và ngoại hình cũng chẳng khó để nhận ra vì cô chẳng giống người ở đây. Đơn giản vì cô là người Châu Á. Làn da ngăm và mái tóc đen tuyền này không phải ai cũng có đâu, hoàn toàn là do di truyền chứ không phải là kiệt tác của bất kì viện thẩm mỹ nào. Trái ngược hoàn toàn với mái tóc vàng óng ả và làn da trắng sữa của người con gái đang làm chủ trái tim cô, cô bạn thân người Mỹ thấp hơn cô nửa cái đầu, Jessica Jung. Thật ra thì cả hai vẫn chưa là gì của nhau, vì cô có dám thổ lộ tình cảm của mình cho cô ấy biết đâu.
Đừng có ai thắc mắc vì sao cô lại yêu cô ấy chứ không phải mấy anh chàng cơ bắp cao to trong sở cảnh sát. Tình yêu đâu thể lí giải được, đâu có cuốn sách nào dạy ta phải yêu như thế nào mới đúng, đâu có công thức nào nói phải là một người con trai với một người con gái thì tình yêu mới có nghĩa. Chỉ là cô đã yêu cô ấy thôi. Không hiểu có phải dòng máu đang chảy trong người cô thuộc nhóm AB chăng? Sở thích của cô không được bình thường. Cô thích được nghe cô ấy mắng mình, mắng vì cô lúc nào cũng liều mạng lao đầu vào những nơi nguy hiểm, mắng khi nhìn thấy người cô đầy những vết thương, mắng vì thái độ dửng dưng không buồn nghe của cô. Những lúc tức giận cô ấy trở nên vô cùng xinh đẹp.
_ Cậu lại bị thương nữa sao, Kwon Yuri? Sao cậu không chết ở đó luôn đi? Còn quay về đây làm gì?
_ Mình nhớ cậu mà, Jessica. Với lại làm gì có tên tội phạm nào đủ khả năng giết mình.
_ Rồi sẽ có lúc họ đưa cậu thẳng vào nhà xác thay vì chuyển đến bệnh viện của mình.
_ Lúc đấy cậu sẽ chạy đến bên xác của mình mà khóc lóc thảm thiết mất thôi.^^
Cô ấy cau mày, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng kia khẩn trương đi đến trước mặt cô, nhìn xuống kiểm tra vết thương trên cánh tay Yuri, xác định không có tổn thương đến xương cốt, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
_ Còn chỗ nào bị thương nữa không?
_ Không có, nhưng hình như tay mình chẳng cử động được nữa rồi.
Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của cô ấy, Yuri lại càng cảm thấy thích thú. Không thèm để ý đến lời nói của cô, lần thứ 2 tỉ mỉ kiểm tra trên người cô một chút, xác định ngoại trừ vết thương trên cánh tay thì không còn vết thương nào đáng ngại cả. Cô biết Jessica đang giận, để mặc cô ấy xé ống tay áo của cô giúp cô xử lý viên đạn trên cánh tay.
_ Mình tiêm thuốc tê rồi, nhưng vẫn rất đau đấy. Cố chịu một chút.
_ Ok! Mình ổn mà.
Vết thương có vẻ tệ. Máu từ vết thương trên tay cô vẫn đang rỉ máu và không hề có dấu hiệu ngừng chảy. Jessica chọc sâu con dao mổ vào bên trong, nhanh tách viên đạn ra khỏi, tránh làm tổn thương thêm động mạch trên cánh tay cô.
Keng!!
Viên đạn rơi xuống chiếc khay nhôm ngay cạnh. Mặt cô tái đi, cảm giác đau đớn truyền đến khiến cô nghiến chặt răng. Bàn tay cô ấy nhẹ nhàng thấm từng vết máu còn sót lại trên cánh tay cô, rồi cẩn thận băng vết thương thật kĩ.
_ Cậu thấy thế nào rồi?
_ Chậc, khỏe như voi! Cánh tay chỉ còn hơi nhức chút thôi - Yuri nhíu mày trả lời, thật sự rất đau.
_ Theo như chẩn đoán của mình có lẽ khoảng hai tuần tới cậu không thể sử dụng súng bằng cánh tay đó đâu. Nghỉ ngơi đi, mình sẽ gửi bản báo cáo tình trạng sức khỏe về sở cho cậu. - Jessica điềm đạm trả lời, cô rót một cốc nước cho Yuri.
_ Đừng đùa chứ, cậu đang giết mình đấy.
Yuri trợn mắt, nhận lấy ly nước từ tay cô ấy.
_ Trông mình giống đùa lắm sao? Chỉ hai tuần thôi, để lũ tội phạm được yên ổn khỏi cậu cũng tốt mà.
_ Sao lúc nào mình cũng thua cậu hết vậy?
_ Đơn giản vì mình là bác sĩ còn cậu là bệnh nhân của mình. Chấp nhận đi Kwon Yuri!
Nhận từ tay Jessica mấy viên thuốc giảm đau. Cô uống một hơi mà chẳng thèm hỏi đó là thuốc gì. Đưa trả cô ấy chiếc cốc thủy tinh trống rỗng. Cô nhíu mày suy nghĩ về vấn đề đó, cái điều mà trái tim cô muốn đó. Jessica thì vẫn loay hoay với mấy bản báo cáo bệnh án. Giờ cô còn cảm thấy căng thẳng hơn là phải đối mặt với mấy gã tội phạm nguy hiểm.
_ Vậy cậu sẽ nhận lời đi chơi với mình chứ?
Jessica bỏ kính ra, trầm ngâm nhìn cô một cách khó hiểu. Lạy chúa! Đôi mắt nâu vàng tuyệt đẹp đó đang rọi thẳng vào con kìa!
_ Đi chơi ư?
_ À.. thì vì cậu... thì..mình có 2 tuần rảnh rỗi... Chỉ là.. là đi ăn.. sau đó chúng ta có thể.. cậu biết đấy... đi dạo đâu đó, nên.. nên cậu sẽ đi chứ? - Những lời ngọt ngào bay đi đâu hết thế này? Where? Where are they?
_ Cũng được đấy.
Gập bản báo cáo trên tay lại, Jessica nhanh chóng rời khỏi phòng. Khoan đã! Có phải cô ấy vừa cười không? Có phải Jessica nhận lời đi chơi với cô rồi không? Đây không phải là mơ đúng không? Hay là cô nghe nhầm?
Cánh cửa chưa đóng hẳn kia kìa.
_ Mình không thích ăn ở ngoài đâu, ăn ở nhà cậu thì hay hơn. Nhưng mình không ăn đồ hộp đâu đấy.
Nếu đây không phải bệnh viện chắc cô sẽ hét lên như kẻ điên vì sung sướng quá.^^