Người không thể nhìn được nhất chính là Diệp Tầm và Hoắc Tam Nghiên. Bọn họ mới chính là người phải ăn thức ăn cho chó.
Đường Phi Mặc nhìn mấy người lớn đang đút tới đút lui, nhìn thức ăn trên bàn, hỏi: “Sao con không thấy thức ăn cho chó vậy?”
Một câu này khiến mấy người lớn cười vỡ bụng.
Cuối cùng vẫn là Anh Bảo chững chạc giải thích: “Bảo Bảo biết, papi đút cho mommy ăn, chú Đường đút cơm cho dì Lương, đây chính là rải thức ăn cho chó. Chỉ có người lớn mới có thể làm vậy thôi.”
“Vậy trẻ con chúng mình thì sao?” Đường Phi Mặc hỏi.
“Chúng ta có thể rải đồ ăn cho mèo mà.”
Anh Bảo trước đó đã từng rải thức ăn cho mèo cùng với mommy cho đì Tranh Tử và chú Đại Trí nên hiện giờ rất có kinh nghiệm.
Cô bé trực tiếp nắm chặt áo của Đường Phi Mặc, kéo cậu bé lại gần, sau đó hôn lên mặt cậu bé một cái thật kêu: “Xem này, đây chính là rải đồ ăn cho mèo.”
Đường Phi Mặc cuối cùng cũng hiểu rõ, sờ gương mặt, nói: “Anh có thể có thêm một chút thức ăn cho mèo nữa không?”
“Có thể mà!” Anh Bảo lại hôn vào má bên kia của cậu bé một cái: “Anh Phi Mặc, lần này ăn no chưa?”
“Ừ,”
Đường Phi Mặc sướиɠ muốn phát điên, gương mặt được cô nhóc hôn đỏ ửng lên.
Nhìn con gái nhà mình chủ động hôn mà không cần phí, Hoắc Vân Thâm không khỏi sốt ruột: “Anh Bảo, không thể tùy tiện rải thức ăn cho mèo như vậy được, con biết không?”
“Con biết, con biết. Bảo Bảo chỉ rải thức ăn cho mèo với anh Phi Mặc thôi.” Anh Bảo gật đầu.
Ừ ừ, Đường Phi Mặc vui chết mất. Không hổ là cô vợ nhỏ mà mình nhận nuôi, thật sự thương mình, ha ha.
Mấy người lớn thật sự bị hành động của tụi trẻ chọc cười, chỉ có mình Hoắc Vân Thâm lại giống như bị thua thiệt lớn.
Con gái của mình mà... sao lại đơn thuần thế cơ chứ?
Anh có thể tưởng tượng ra được tình huống sau này, con gái nhà mình lớn lên sẽ trở thành một đóa hoa duyên dáng yêu kiều, sau đó bị cái tên nhóc Đường Phi Mặc này hái mất.
Haiz, thật lo lắng, thật sự lo lắng mà.
Sau bữa tối, tiễn khách về, một nhà ba người hưởng thụ khoản thời gian ấm áp bên nhau.
Hai vợ chồng chơi cờ cá ngựa với con một lúc, đến giờ, Hứa Hi Ngôn tắm rửa cho con rồi dỗ cô bé đi ngủ.
Anh Bảo vẫn giống như trước, nằm ở giữa, cha và mẹ sẽ nằm cạnh và kể chuyện cho cô bé.
Hai người lớn cũng leo lên giường, nằm ở hai bên đứa nhỏ, Hoắc Vân Thâm bắt đầu kể chuyện.
Một đêm yên bình chậm rãi trôi qua. Sau một đêm ấm áp, đến ngày hôm sau, Hứa Hi Ngôn sắp xếp thời gian thích hợp hẹn gặp Hoàng Quốc Cường.
Tại văn phòng Đạo diễn của đoàn làm phim “Hồng Tụ Khuynh Thiên”.
Hứa Hi Ngôn mặc bộ trang phục màu trắng bước ra, hai mắt Hoàng Quốc Cường sáng lên, nhìn một lượt từ trên xuống dưới rồi gật đầu một cái nói: “Cảnh Hi à, gần đây cô rất hot đấy. Tôi đã xem quảng cáo rồi, quay không tệ, có thể nói là vô cùng xuất sắc.”
“Cảm ơn Đạo diễn Hoàng đã khích lệ. Nếu ngày đó không có được sự giúp đỡ của ông thì cũng không có tôi của ngày hôm nay.”
Mỗi lần nhớ lại cảnh tượng đó, khi Hứa Hi Ngôn đuổi theo xe Hoàng Quốc Cường xin thêm một cơ hội, cô cảm thấy xấu hổ.
Nhưng mục đích ban đầu ông ta đồng ý cho cô thêm một cơ hội là gì, chỉ cần một mình ông ta biết là được.
Ông ta không nhịn được sờ mũi một cái, xấu hổ cười một tiếng: “Ha ha... thành tích mà cô có được hôm nay hoàn toàn nhờ vào sự nỗ lực của cô, không tệ, tôi rất xem trọng cô.”
Hứa Hi Ngôn cười xã giao, giơ ngón cái lên: “Cảm ơn Đạo diễn Hoàng, nói đến hot, cũng vẫn là do Đạo diễn Hoàng ông giúp đỡ. Lần này tỉ lệ người xem lại phá kỷ lục, thực là lợi hại.”
“Đâu có đâu có, cũng không thể thiếu công lao của cô.”
Hai người khen nhau qua lại một hồi, Hứa Hi Ngôn nói đến chuyện chính: “Đạo diễn Hoàng, ông hẹn gặp tôi có việc gì không? Chỉ là để khen tôi thôi sao? Khen nữa là tôi bay lên trời luôn đó!”