Toàn Thế Giới Đều Điên Đảo Thần Hồn Vì Tui

Chương 11

- --•---

Tiếu Nhiên lau mồ hôi, thầm nghĩ: Nguy hiểm quá.

Nếu chậm một giây thôi, chắc chắn toàn thân mình lại mềm nhũn nữa rồi.

Tiếu Nhiên tức giận mắng: "Hừ, hệ thống rác rưởi!"

Hệ thống 007 rác rưởi vẫn chưa nói xong.

Nó giả điếc giả ngơ, tiếp tục vui vẻ nói: [Thân mến, câu hỏi phụ lần này của bọn tôi là: Xin hỏi, chỗ nào trên người nam chủ có một nốt ruồi nhỏ màu nâu?

A. Mặt.

B. Lưng.

C. Ngực.

D. Mông.]

Tiếu Nhiên:......

[Xin thân mến hãy đưa ra đáp án trong vòng 4 tiếng, trả lời đúng sẽ có một phần thưởng đặc biệt đó nha!]

Khen thưởng gì đó thì cút đi!

Tiếu Nhiên hít sâu một hơi: "Phần phản hồi của mấy người nằm ở đâu? Tui phải cho 0 sao + kém bình!"

Hệ thống 007 rác rưởi: [Hệ thống đang bảo trì, xin thân mến vui lòng liên hệ sau.]

Tiếu Nhiên: "?? Kém bình! Tui muốn kém bình!"

Hệ thống 007 rác rưởi: [Hệ thống đang bảo trì, xin thân mến vui lòng liên hệ sau.]

Tiếu Nhiên: "$#... #¥... &..."

......

Tiếu Nhiên còn đang mắng hăng say, bỗng nghe thấy một âm thanh mang theo khí lạnh: "Cậu nói gì?"

Mặt Thẩm Thành Hãn không hề có biểu tình tiến tới một bước: "Lặp lại lần nữa xem."

Tiếu Nhiên:...Sợ rồi.

Cậu vừa run bần bật, vừa thấy câu này hơi quen tai, chẳng phải là hai câu cậu nghe thấy lúc mới xuyên qua sao!

Tình huống này...

Trong đầu Tiếu Nhiên bỗng nhảy ra một suy nghĩ: "Hệ thống rác rưởi, lời thoại của tôi là gì?"

Hệ thống 007: [Lời thoại của cậu là "Nè, hung dữ như vậy làm gì? Nhìn đến nỗi khiến tôi sợ wá à! Lặp lại lần nữa thì sao? Anh, Thẩm Thành Hãn, chính là bị gái điếm nuôi!" á.]

Tiếu Nhiên mỉm cười: "Chẳng phải cậu đang bảo trì à? Ha hả."

Hệ thống 007 im lặng một hồi: [Hệ thống đang bảo trì, xin thân mến vui lòng liên hệ sau.]

Tiếu Nhiên: "Vậy, tôi hoàn thành trước ba câu vẫn được chứ?"

Hệ thống 007: [Okela nha, thân mến ~]

......

007 còn đang ngơ người, bỗng thấy Tiếu Nhiên ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, nói với Thẩm Thành Hãn: "Nè, hung dữ như vậy làm gì? Nhìn đến nỗi khiến tôi sợ wá à! Lặp lại lần nữa thì sao?"

"À ừm... Cách xa, xa tôi ra một chút."

Vốn dĩ là một lời mở đầu đầy hùng hổ, kết quả càng nói lại càng yếu thế, cuối cùng gần như không thể nghe thấy.

Hệ thống 007: [Lời thoại đã hoàn thành 75%, còn dư lại 25%, hy vọng ký chủ không ngừng cố gắng, cố lên nha!]

Tiếu Nhiên thở phào một hơi, rất không có tiền đồ mà gục đầu xuống, căn bản không dám đối diện với Ngạo Thiên.

Không thể trách cậu được! Muốn trách thì trách khí thế của nam chủ quá mạnh, cậu có thể nói ra trước ba câu, đã rất không tệ rồi!

Nếu thật sự nói luôn câu cuối, chỉ sợ hiện giờ hai cái chân này đã tàn phế rồi...

Đúng là giờ phút này Thẩm Thành Hãn rất muốn đánh gãy chân cậu!

Hắn không nghĩ rằng nhóc biếи ŧɦái cũng cừ như vậy, kêu cậu lặp lại thật đúng là lặp lại một lần, trong lúc nhất thời máu huyết xông thẳng lên đầu.

Nhưng người này lại cứ không biết mình đang làm gì, dù cho buông lời hung ác nhưng ngữ điệu vẫn mềm mại.

Còn mềm hơn cả đậu hủ.

Nghe có vẻ không giống lời hung ác, ngược lại... Giống như đang lạt mềm buộc chặt mà làm nũng.

Lửa giận của Thẩm Thành Hãn đã bình ổn không ít, khẽ cử động môi: "Được, có bản lĩnh rồi phải không?"

Tiếu Nhiên càng sợ, vội vàng vãn hồi: "Không phải đâu đại lão, anh hiểu lầm tôi rồi! Tôi bảo anh cách xa tôi một chút, cũng là vì suy xét cho Thẩm thiếu anh hết đó... Ý tôi là anh bận làm chuyện của anh trước đi, việc nhỏ như dạy chơi golf này sao có thể để anh làm chứ! Đây chẳng phải là tổn hại thần cách của anh sao?"

Thẩm Thành Hãn: "......" Ha hả.

Tiếu Nhiên tiếp tục diễn vai fan cuồng, thở dài: "Hơn nữa, ở trong lòng tôi anh là ai chứ? Là nam thần đó! Tôi vừa thấy anh cũng chỉ biết sùng bái anh, làm sao còn tâm trí học golf nữa!... Nói thật, vừa rồi anh chỉ tôi, tôi cảm thấy có hơi là lạ ấy!"

Những lời phía trước Thẩm Thành Hãn nghe mà muốn cười lạnh__ Mẹ nó toàn là lời vô nghĩa, mà còn nói nghiêm trang đến vậy.

Nhưng nghe thấy câu cuối, lại khiến hắn rơi vào trầm tư.

Không nói cái khác, những lời này, hắn vô cùng đồng cảm.

__Hiện tại lòng bàn tay vẫn còn nóng.

Chỉ là... Rất kỳ lạ.

......

Đánh một trận sảng khoái, đã gần đến giữa trưa, tâm tình Trịnh Cương rất không tệ, mặt mày sung sướиɠ đi vào khu nghỉ ngơi: "Không dễ dàng gì mà, cuối cùng bộ xương già này của tôi cũng thắng một trận. Tiểu tử cậu, hôm nay sao thế, là không tập trung hay là nhường tôi vậy?"

Thẩm Thành Hãn đi song song với ông: "Là vì kỹ thuật golf của ngài lợi hại."

Trịnh Cương cười to vài tiếng: "Cậu nha cậu nha."

Có người phục vụ tiếp đón, đưa khăn lông, nước uống.

Thẩm Thành Hãn nhận lấy, lau tay, thoáng nhìn thấy đứa con trai của Trịnh Cương cầm một chiếc khăn lông, ân cần đưa cho Tiếu Nhiên.

Mọi người lau tay, lại nhanh hơn người phục vụ một bước, cầm lấy khăn lông đã dùng xong, càng thêm ân cần: "Nhiên Nhiên, cậu uống nước gì?"

Tiếu Nhiên nghĩ: "Nước chanh đi, tôi thích uống cái này."

Trịnh Nguyên Hòa nhếch môi, lộ ra một hàm răng trắng: "Tôi cũng muốn uống nước chanh, hai bọn mình uống giống nhau!"

Sau đó, cười đến nỗi vẻ mặt... Nhộn nhạo.

Thẩm Thành Hãn dời mắt, theo bản năng khẽ nhíu mày.

Ha, ngược lại kỹ năng trêu hoa ghẹo nguyệt rất lợi hại.

Tiếu Nhiên trêu hoa ghẹo nguyệt vẫn đang vui vẻ uống nước chanh.

Cậu nịnh nọt suốt một buổi sáng, miệng cũng khô hết cả rồi, còn phải liên tục chú ý không thể để Ngạo Thiên tới gần mình, tinh thần căng chặt cực độ, hiện tại có thể ngồi xuống nghỉ chân một chút, trong lòng khá là khoái chí.

Nhưng không sung sướиɠ được bao lâu, cậu lại bắt đầu phát sầu: Chưa trả lời câu hỏi khảo sát nữa!

Hệ thống ngu xuẩn này, ra câu hỏi lung ta lung tung gì không à!

Nốt ruồi của nam chủ nằm ở đâu... Liên quan gì tới nó?

Tiếu Nhiên thầm phun tào một lát, lại không thể không chống má, buồn rầu suy nghĩ câu trả lời.

Đầu tiên là loại đáp án "mặt".

Nếu vậy, chỉ còn vai, ngực và mông, cậu nên chọn cái nào đây?

Tiếu Nhiên nhanh chóng vắt óc suy nghĩ, chỉ trong chốc lát đã nghĩ ra một biện pháp.

Nhìn Thẩm Thành Hãn, lặng lẽ đi qua chỗ hắn, rồi lặng lẽ giơ ly nước chanh trong tay lên.

......

Trịnh Cương cầm một ly Cocktail, ngồi xuống: "Về chuyện miếng đất Nhân Đông kia, cậu làm không tệ, đúng là hậu sinh khả uý! Nếu có cơ hội, tôi rất muốn hợp tác với cậu."

Thẩm Thành Hãn ngồi đối diện ông, một đôi chân dài tùy ý tách ra, khuỷu tay chống lên đầu gối, khẽ cười: "Hiện tại không phải là cơ hội sao?"

Trịnh Cương sửng sốt, ngay sau đó lại cười ha ha: "Không tồi! Gần đây bên xây dựng có hướng đi mới... Nếu chỗ Quý Sâm có ý tưởng gì, đừng ngại hẹn ra bàn chuyện."

Tiếu Nhiên vừa vặn lặng lẽ tiến qua, chuẩn bị "không cẩn thận" làm ly nước chanh va vào người Ngạo Thiên, bỗng nhiên nghe thấy cái tên này, lập tức ngẩn ra, tay khựng lại giữa không trung.

Quý Sâm??

Chẳng phải là boss vai ác lớn nhất trong nguyên tác sao!

Chính là Quý Sâm... Vì một vật phẩm đấu giá, mà kết thù với Thẩm Ngạo Thiên, sau đó hai người cậu tới tôi đi, đối chọi gay gắt, nhấc lên một trận gió tanh mưa máu?

Tiếu Nhiên ngẫm lại tình tiết trong nguyên tác, có hơi sợ hãi, nhưng mà nghĩ lại, cũng không phải chuyện liên quan đến cậu, sợ gì chứ.

Vừa nghĩ vậy, thì thấy Thẩm Thành Hãn quay đầu, bình tĩnh nhìn mình: "Sao vậy, kinh ngạc đến thế?"

Tiếu Nhiên nhanh chóng nói: "Không có gì, tên có hơi quen tai mà thôi."

Thẩm Thành Hãn nhướng mày: "Chỉ là quen tai thôi à? Chẳng phải quan hệ giữa Tiếu gia nhà cậu và Quý gia rất tốt sao? Dựa theo bối phận, hắn còn là chú của cậu."

Chú...?

Tiếu Nhiên sợ tới mức tay run lên, nước chanh sánh mạnh ra ngoài.

Bởi vì không khống chế tốt lực độ, nên sánh ra hơi nhiều, đổ hết vào người Thẩm Thành Hãn.

Thẩm Thành Hãn thong thả cúi đầu, nhìn áo mình bị nhuộm thành màu vàng sh*t.

Nước chanh nhanh chóng lan rộng, theo góc áo chảy xuống đất từng giọt một.

Giờ phút này Tiếu Nhiên không quan tâm gì mà chú hay không chú, nhanh chóng làm theo kế hoạch rút mấy tờ giấy: "Xin lỗi xin lỗi, tôi không cẩn thận... Anh đến phòng thay đồ chờ tôi trước đi, tôi đi mua bộ khác về cho anh!"

Nói xong, lại hoảng loạn lau người cho Thẩm Ngạo Thiên đang đen mặt.

Sau khi bị hệ thống hố vài lần, Tiếu Nhiên đã tìm ra được một chút quy luật.

Mỗi lần trừng phạt khởi động, sẽ cho thời gian 5 giây đếm ngược, chỉ cần nắm chắc thời gian, nội trong 5 giây rời xa nam chủ là được.

Thẩm Thành Hãn rũ mắt, nhìn hai bàn tay mềm nhỏ cọ tới cọ lui trên quần áo hắn, trong chốc lát lại cọ đến bụng nhỏ, trong chốc lát lại cọ đến bên hông, lúc nặng lúc nhẹ, như có như không.

Hắn cắn răng, bỗng đứng lên, sắc mặt có hơi khó coi.

Thẩm Thành Hãn trừng Tiếu Nhiên, nói từng câu từng chữ: "Không, cần!"

Thấy dáng vẻ cậu bị dọa kinh hoảng nhưng lại cố ra vẻ trấn định, bèn bất giác nhẹ giọng: "Không cần cậu đi."

Ngữ điệu mang theo ý giải thích, "Có thư ký Vương."

......

Thư ký Vương chọn tạm một bộ ở club house, giẫm giày cao gót bước nhanh lên phòng thay đồ ở lầu 3, mới vừa ra khỏi thang máy thì thấy Tiếu Nhiên đang ngồi xổm ở hành lang.

Thấy thư ký Vương tới, mắt Tiếu Nhiên sáng rực, nói ngọt tiếp đón: "Hi, chị gái xinh đẹp!"

Sau đó chạy qua, cười tủm tỉm: "Chị gái xinh đẹp, chị nghỉ ngơi đi, để em làm được rồi."

Thư ký Vương: "Hở?"

Còn chưa kịp hoàn hồn, quần áo trong tay đã bị Tiếu Nhiên cầm lấy, lon ton chạy đi xa.

Thư ký Vương nhìn bóng lưng Tiếu Nhiên đã đi xa, đột nhiên có hơi hâm mộ: Chà, mông vểnh quá!

......

Hiển nhiên vào lúc này Thẩm Thành Hãn không hề muốn thấy cậu trai mông vểnh - Tiếu Nhiên: "Cậu tới đây làm gì."

Hắn cầm lấy quần áo, dùng tay kéo vạt áo, lưu loát cởi ra, đường cong ở phần lưng rắn chắc lập tức lộ ra.

Làn da màu mật, vân da rõ ràng, cơ bắp căng chặt, phần eo thon chắc, không có một chút thịt thừa.

Hắn khom lưng, cầm chiếc áo mới tinh lên, hơi nghiêng đầu: "Còn chưa đi?"

Tiếu Nhiên không trả lời, cậu đang nhìn chằm chằm lưng hắn không chớp mắt, hòng tìm ra tung tích của nốt ruồi nhỏ màu nâu, thiếu chút nữa nhìn mòn cả mắt.

Thẩm Thành Hãn nhìn theo tầm mắt cậu, trên lưng bắt đầu hơi nóng lên, sắc mặt lại âm trầm.

Thiếu chút nữa quên mất, đây là nhóc biếи ŧɦái!

Thẩm Thành Hãn lạnh giọng: "Nhìn đủ chưa!"

Tiếu Nhiên tìm một đợt cũng không tìm thấy, đang lo lắng đây, bỗng nghe Thẩm Thành Hãn nói vậy, bèn nhanh chóng lắc đầu: "Chưa đủ chưa đủ!"

Thẩm Thành Hãn không nghĩ tới lá gan của tên nhóc này lớn như vậy, bị tức đến nỗi cười lạnh hai tiếng, "Tới đây, nói đi, còn muốn nhìn chỗ nào nữa? Tôi cho cậu xem được không?"

Tiếu Nhiên vô cùng nhạy bén cảm thấy... Bây giờ đại lão đang rất tức giận, nhưng nghĩ đến thời hạn của câu hỏi biếи ŧɦái kia, cậu vẫn lấy hết can đảm, vô cùng thành thật nhỏ giọng nói: "...Ngực."

Bởi vì khẩn trương, cậu còn phát ra một tiếng nuốt nước bọt ừng ực.

Thẩm Thành Hãn: "......"

Hắn không thể nhịn được nữa, lập tức mặc áo vào.

Tiếu Nhiên đâu chịu để hắn như ý nguyện, bèn đoạt lấy cái áo, hồ ngôn loạn ngữ: "Nam thần anh cho tôi nhìn một cái thôi."

Sắp khóc luôn rồi, "Chỉ nhìn một cái thôi..."

Thẩm Thành Hãn nghe thấy mà gân não co giật, cướp áo về, nhanh chóng mặc vào.

Mặc được một nửa rồi lại cởi ra, hung hăng ném xuống thảm.

Hắn xoay người, nhấc chân tới gần cậu.

Thẩm Thành Hãn rũ mắt, nhìn cậu: "Được rồi, nhìn đi."

Vốn dĩ Tiếu Nhiên đã héo rũ, bắt đầu nghĩ xem có nên chuẩn bị đủ bộ hỏa táng hay không, chẳng ngờ tới, thế mà Ngạo Thiên lại cởϊ áσ cho cậu nhìn!

Vẻ mặt Tiếu Nhiên vui mừng, nhanh chóng mở to hai mắt lướt qua chỗ không nên xem, cuối cùng, tìm thấy một nốt ruồi nho nhỏ màu nâu dưới xương quai xanh mười cm.

A a a a a có đáp án rồi!!! Chọn C!

Suýt nữa Tiếu Nhiên đã nhảy cẩng lên.

Thẩm Thành Hãn xốc môi, âm thanh hơi trầm: "Lớn không?"

Tiếu Nhiên nhìn chằm chằm... Nốt ruồi kia, "À, vẫn được."

Ha hả.

Tiếu Nhiên: "...Tôi nhìn xong rồi, vậy tôi, đi trước nha?"

Thẩm Thành Hãn khẽ cười nhạo, nắm lấy cổ tay cậu, đẩy vào tường.

Hệ thống 007: [Kiểm tra đo lường thấy rằng ký chủ có tiếp xúc tay chân thân mật với nam chủ, trừng phạt bắt đầu sau 5 giây, 5, 4, 3, 2, 1...]

Tiếu Nhiên không kịp nghĩ ngợi gì, lưng đυ.ng vào mặt tường cứng nhắc, ngay sau đó một thân thể cao lớn rắn chắc áp về phía cậu, cơ thể mới vừa vận động nên hơi ra mồ hôi, hormone nam tính nồng đậm xông thẳng vào mặt.

Chất giọng trầm thấp lạnh lẽo vang lên trên đầu cậu: "Nhìn cái này khiến cậu rất có cảm giác sao?"

"Hở?"

"Hửm? Nếu đè cậu xuống giống như vậy có phải càng có cảm giác hơn không?" Bàn tay to đột nhiên siết chặt, như muốn siết gãy cổ tay cậu.

Tiếu Nhiên:???

Cậu nhịn đau, gian nan ngẩng đầu lên, nhìn Thẩm Thành Hãn.

Người sau hình dáng rõ ràng, hơn phân nửa khuôn mặt tuấn tú giấu trong bóng tối.

Theo hướng nghịch sáng, lông mi ở trước mắt tạo thành một hình cắt màu xám.

Thẩm Thành Hãn giương mắt, lặng lẽ đánh giá cần cổ thon dài yếu ớt của cậu, rồi thong thả cúi đầu, mở miệng.

"Sao cậu lại biếи ŧɦái đến thế?"

Hơi thở ướt nóng nghiền nát ở bên tai, khiến thân thể cậu khẽ rùng mình, "Tôi cảnh cáo cậu, về sau ít dùng chiêu này với tôi!"

Tiếu Nhiên: "Không phải, tôi không có... Chỉ là hiểu lầm..."

Lời còn chưa nói xong, hệ thống đã hô "1".

Tiếu Nhiên rất có kinh nghiệm ngã vào lòng Thẩm Thành Hãn.

Thẩm Thành Hãn... Cũng rất có kinh nghiệm ôm lấy cậu, vẻ mặt lạnh nhạt: "Hiểu lầm?"

Tiếng cửa kẽo kẹt vang lên, bị ai đó mở ra, kèm theo giọng của thư ký Vương: "Thẩm tổng, ngài..."

Giọng nói đột nhiên im bặt.

Cô nhìn thấy cái gì vậy...

Thẩm tổng không mặc đồ, đè người đẹp đang sợ hãi lên tường, hai người đang kịch liệt...

Ngừng! Không thể xem tiếp được!

Thư ký Vương làm bộ mình rất trấn định: "Xin lỗi xin lỗi, Thẩm tổng, vừa rồi tôi có gõ cửa, nhưng... Xin, xin ngài, hãy tiếp tục!"

Nói xong, phanh một tiếng, đóng cửa lại.

Khóa chặt!