Thuận Minh

Chương 8

Chương 8: Kiếm tiền
Hầu Sơn làm việc ngược lại rất có trình độ, đặc biệt là dưới tình huống tiền tài xúc tác, gã dẫn những người Lí Mạnh tới bên diêm thương tên là Vương gia kia, muối của bọn Lí Mạnh không có trộn lẫn cát và đá, cũng coi như muối chất lượng cao, hơn nữa bọn diêm thương cũng không muốn nguồn cung cấp luôn khống chế trong tay một mình Mưu tuần kiểm, có hàng mới tiến vào đều hết sức hoan nghênh, đặc biệt là loại người trực tiếp nấu nước biển rang muối như bọn Lí Mạnh.

Diêm thương đã cảm thấy chút lợi, hơn nữa tài ăn nói của Hầu Sơn không tệ, một gánh muối là một lạng một phân bạc, lần này bọn Lí Mạnh mang tới mười tám gánh muối, không so đo số lẻ liền trực tiếp đưa hai mươi lạng bạc trắng Truyện "Thuận Minh "

Hai mươi lạng bạc trắng, phản ứng của Lí Mạnh còn đỡ, ánh mắt bọn Triệu Năng và Trần Lục Tử đã trợn tròn, xem ra chưa từng thấy một khoản tiền lơn như thế, diêm thương rất vừa lòng với hàng muối của bọn họ, trực tiếp mở miệng nói nếu vẫn là loại muối phẩm chất này, vậy hoan nghênh bọn họ lần sau lại tới.

Đi ra cửa chính của kho muối, Hầu Sơn đi theo bên người Lí Mạnh muốn nói lại thôi, chỉ cười bồi, Lí Mạnh cũng sau khi sửng sốt mới kịp phản ứng, cười móc ra một ít khối bạc vụn đưa cho gã, khối bạc vụn nhỏ này, Lí Mạnh cũng không tính ra giá trị bao nhiêu đồng, chỉ là thấy bộ dạng ngàn ân vạn tạ của đối phương, cũng biết hẳn là đủ rồi. Truyện "Thuận Minh "

Ở trong mắt Hầu Sơn, những người như Lí Mạnh không thể nghi ngờ là kim chủ hào phóng, nếu nịnh nọt tốt, tranh thủ lần sau cũng tìm bọn họ làm ăn, Lí Mạnh và bọn Triệu Năng trên người cũng chỉ mặc áo rách, cử chỉ hành vi cũng có chút quê mùa, có điều Hầu Sơn lại không có chút tâm tư muốn lừa gạt nào. Người cầm đầu là Lí Mạnh kia rất cao thâm khó lường, hơn nữa chút đơn đao thiết xích giấu trên xe kia, cũng khiến người ta sợ hãi.

Đuổi Hầu Sơn đi rồi, nhìn sắc trời còn sớm, xem chừng sau khi đi dạo phố là có thể về nhà, đám người định đi bộ một vòng, thả lỏng một chút.

Thấy Hầu Sơn đi xa, đã có người tiến tới trước mặt hỏi:

“Lí Mạnh, chúng ta đều bán hàng muối, cho người ở đây mấy đồng bạc là được rồi, tội gì cho nhiều như vậy”.

Lí Mạnh cười cười, dừng bước trả lời:

“Tôi và anh chưa quen cuộc sống ở đây, lại tới đây, nếu diêm thương kia nổi tâm ép giá lừa gạt anh, anh có bán không, chẳng lẽ đẩy về chỗ Tiết gia sao, không bằng tìm người ở đây, cho nhiều tiền một chút, người ở đây sù sao cũng quen thuộc giá cả thị trường hơn chúng ta”.

Người hỏi câu kia gãi đầu, Lí Mạnh lại nói tiếp:

“Thật ra tôi cũng không nắm chắc, nếu Hầu Sơn và diêm thương kết phường lừa gạt, tôi cũng không có cách nào, đành phải đánh cuộc một lần như thế”.

“Lí đại ca nói rất đúng, ha ha, cha tôi cũng nói, nếu không phải năm Lí đại ca năm tuổi gặp chuyện sợ quá mà ảnh hưởng đến đầu óc, thì đều thông minh hơn chúng ta!”

Lời này vừa nói ra mọi người liền tin ngay, Trần Lục Tử lại càng ở đó lớn tiếng ồn ào: “Lí đại ca làm thế nào, tự nhiên sẽ có đạo lí của hắn”. Ở trong đám người, người cực kì có lực lượng và đầu óc sẽ tự nhiên mà nhận được sự ủng hộ của đồng bọn mà trở thành thủ lĩnh, tất cả mọi người không hề phát hiện, bất tri bất giác đã gọi từ “Lí Mạnh” biến thành “Lí đại ca”.

Nhưng Lí Mạnh thì lại có chút giật mình, nghĩ thầm sự biến hóa của bản thân cũng quá đột ngột, ở trong vệ sở, cái cảnh từ ngu ngốc biến thành thông minh chỉ trong một tháng, hôm nay ở trên đường làm ra chuyện to tát, sau lại đầu óc lại biểu hiện rõ ràng như thế , hy vọng ngàn vạn lần không nên lộ ra sơ hở gì. Truyện "Thuận Minh "

Tuy nói những người bạn này đều là đệ tử quân hộ thành thật, không hoài nghi gì cả, nhưng mình vẫn phải cẩn thận một chút, Lí Mạnh từng nghe nói, đầu năm nay đối phó yêu quái mà vẫy máu chó là còn quá nhẹ, bình thường đều đặt trên lửa thiêu cháy, hoặc là nhốt vào ***g heo dìm xuống nước, nên ngàn vạn lần không nên biểu hiện quá mức.

Hơn nữa theo chuyện cũ mà tiểu tử kia nói, vừa may coi như là bổ sung cơ sở, sau khi trí nhớ dung hợp, về việc làm sao bị đần, rất mơ hồ, rất mơ hồ, nghe người này nhắc tới, trong đầu mới giật mình nhớ lại rõ, trước kia Lí Mạnh đó là do nhìn thấy thảm kịch cha mẹ bị hải tặc gϊếŧ chết, mới sợ hãi mà phát điên.

Thấy Lí Mạnh lâm vào trầm ngâm, Triệu Năng tiến lên vỗ ót tiểu tử đó, nói ồm ồm: “Nói việc mất hứng này làm gì” rồi đi tới trước mặt Lí Mạnh, ôm bả vai Lí Mạnh cười thấp giọng nói:

“Lí Mạnh, mau đem bạc ra chia cho mọi người đi, những người này đều đã suy nghĩ mua một số thứ mang về cho nhà rồi, thừa dịp còn sớm, chúng ta sau khi mua xong liền quay về”

Lí Mạnh quay đầu nhìn lại, ai ai cũng đều vẻ mặt trông ngóng, mà ngay cả Triệu Năng ổn trọng nhất cũng vẻ mặt tha thiết, người mua muối trực tiếp giao tiền cho Lí Mạnh, mà Lí Mạnh vẫn luôn cất trong ngực chưa lấy ra, Lí Mạnh vội vàng cười cùng bạn đi vào ben đường, lấy bạc ra phân phát lần lượt.

Đối phương đưa đều là một ít bạc vụn, vốn kho muối kia nói là đưa tiền đồng có thể nhiều hơn một ít, nhưng bị Lí Mạnh từ chối, đây cũng không phải kiến thức lịch sử và kinh nghiệm gì, có điều cảm thấy kim loại quý so với tiền đồng vẫn tốt hơn, nếu không thì phân bạc vụn còn khó hơn phân tiền.

Ai hầu như cũng đều lấy một, hai miếng bạc năm phân, đều cao hứng phấn chấn đi bộ, Triệu Năng đẩy nhiều muối, lấy được hai lượng bạc, Triệu Năng vừa muốn xoay người, lại bị Lí Mạnh gọi lại, Lí Mạnh kéo tay Triệu Năng, bỏ thêm một, hai phân bạc vào trong tay Triệu Năng, cười nói:

“Triệu đại ca, em cũng không biết mua gì mới tốt, anh làm chủ mua cho bác gái vài thứ đi!”

Trong trí nhớ dung hợp hiện rõ một chuyện, đó chính là áo cơm mấy năm nay đều do mẹ của Triệu Năng chiếu cố giúp, ân tình này thật sự là không thể nào quên, mặc dù Lí Mạnh bay giờ không phải người lúc trước, nhưng vẫn rất cảm động, hai bên không có quan hệ thân thích gì, thế mà đối phương lại trợ giúp chân thực nhiệt tình như thế.

Triệu Năng cuối đầu nhìn bạc trong tay, ai cũng đều biết mua đồ chỉ cần mấy đồng, nhưng Lí Mạnh nhắc tới mẹ mình, gã cũng hiểu được ý của Lí Mạnh , trong lúc nhất thời có chút cảm động, cũng không nhiều lời, đưa tay vỗ vỗ bả vai của Lí Mạnh, xoay người đi mua đồ theo.

Trấn Phùng Mãnh đối với mấy đệ tử quân hộ này mà nói đúng là chỗ phồn hoa, có điều đối với Lí Mạnh đến từ hiện đại mà nói, thật sự là không có nổi hứng thú gì.

Mấy trăm gia đình ở đây, phòng ở đều là kết cấu cột gỗ, cũng chẳng có mấy gian hơn nữa đó là tính mấy kho muối, còn lại đều là mấy nhà tường đất, nóc lợp cỏ, người đi đường ăn mặc so với mấy vệ sở mình thì tốt hơn một chút nhưng cũng có hạn, đường thì tất nhiên là đường đất, mấy ngày hôm trước từng có trận mưa, trên mặt đường cũng không có bụi mù mịt.

Có mấy gian nhà tranh là dùng vôi trắng quét sơ bên ngoài, đó chính là mấy cửa hàng trấn trên, một cái trấn nhỏ còn có thể trông cậy cái gì chứ, hơn nữa ở đây cũng là vì diêm thương thu muối, mới bắt đầu phồn hoa, về phần muốn tìm cái gì đó để hưởng thụ, Giao Châu phụ cận cũng là chỗ giàu có đông đúc, đi nơi đó chẳng phải là càng tốt hơn à.

Lí Mạnh tìm tảng đá ở ven đường tùy ý ngồi xuống, nhìn đường phố và mấy nhà lụp xụp, những người đi đường mặt xanh xao, tiếng cười của mấy người bạn cách đó thật xa vẫn có thể nghe được rõ ràng. Lí Mạnh nhắm mắt lại, mùi biển trong không khí nồng đậm đặc biệt, đây là dấu hiệu gió biển đang thổi tới.