Thập Niên 70: Người Ngoài Hành Tinh Làm Giàu

Chương 47: Bình An

Chương Xuân Hoa đương nhiên là rất sợ hãi, chí ít khi Cổ Hành Lôi xuống núi mọi người đều thấy nó còn sống sờ sờ, hai đứa con của bà ấy bây giờ còn chưa biết sống chết ra sao.

“Mọi người đừng khóc nữa, Hành Lôi nói con lợn rừng đó đã chết rồi, hai đứa nó đang nấp trên cây, chỉ cần không xuống dưới thì cho dù có con khác tới hai đứa nó cũng không sao đâu.”

Bà cụ Cổ than thở an ủi.

Chương Xuân Hoa lau nước mắt chuẩn bị trả lời bà cụ Cổ thì nghe có tiếng nói chuyện từ ngoài sân truyền tới, sau đó Cổ Thành Nhân ngạc nhiên mở cửa lớn tiếng nói: “Trở về cả rồi! Còn khiêng một con lợn rừng lớn gần một trăm cân về nữa!”

“Trở về cả rồi? Hành Phong và Hành Vũ đều trở về rồi?”

Ông cụ Cổ hỏi dồn.

“Cha à, trở về cả rồi! Mẹ ơi, mọi người mau làm cơm đi, Hành Phong, Hành Vũ chắc là đói bụng lắm.”

“Đúng đúng đúng, nấu cơm nấu cơm!”

Bà cụ Cổ vô cùng vui mừng, bà cụ Lý nãy giờ còn đang thấp thỏm cũng nở nụ cười, toàn thôn dường như sống lại trong chớp mắt.

“Cũng không biết sao mà con lợn rừng này lại chạy tới trước mặt Cổ Hành Phong với mấy đứa, còn dọa bọn Chu Vọng sợ đến đái cả ra quần! Cũng may mấy đứa nhóc nhà họ Cổ thông minh nhanh chóng trèo lên cây, thậm chí còn dùng dao cắt đứt cổ con lợn rừng, thế mới gϊếŧ được nó đấy!”

“Con lợn rừng lớn như này, tôi mà nhìn thấy chắc cũng sợ đến đái ra quần!”

“Chứ còn gì nữa, con này có khi còn nặng hơn hai con lợn nhà nữa đấy!”

“Nói ra thì, không biết mấy đứa nhà họ Cổ này hên hay xui nữa, mỗi lần lợn rừng xuất hiện đều bị chúng phát hiện rồi gϊếŧ chết, nhưng lần nào cũng nguy hiểm cả, mọi người coi lần này xem như may mắn, may là hai đứa nhóc này thông minh biết dùng bùn đắp lên vết máu và cổ con lợn rừng, nếu không chẳng biết sẽ dẫn cái gì đến nữa.”

“Đúng thế, nguy hiểm thật.”

“Xem ra trên núi có không ít lợn rừng, sau này mọi người đừng vào rừng quá sâu, muốn đốn củi hay làm gì khác thì nên đi thành nhóm.” Nghe một lúc lâu, đại đội trưởng Lưu mới cao giọng nói.

Mọi người vội vã đồng ý.

Lúc đầu do tưởng Cổ Na bị dọa sợ chỉ cần nghỉ ngơi một chút sẽ khỏe, không ngờ mãi đến lúc nhà họ Cổ cơm nước xong xuôi, bàn đến chuyện phân chia thịt lợn, Cổ Na vẫn chưa tỉnh lại, thậm chí có gọi cô cũng không có phản ứng gì.

“Mau, cõng đến trạm xá thôn coi thử đi!”

Bà cụ Cổ cầm bàn tay lành lạnh của Cổ Na hoảng hốt nói.

Trời thì nóng lại còn đắp chăn sao người lại lạnh thế được!

Mấy người Cổ Hành Phong cũng luống cuống hoảng loạn đưa Cổ Na đến trạm xá thôn, y sĩ lật mí mắt lại bắt mạch của Cổ Na cuối cùng hai hàng lông mày nhíu chặt vào nhau: “Tôi không khám ra được, phải chuyển lên trấn trên mới được!”

Cổ Thành Trung không nói năng gì, trực tiếp tìm người mượn xe trâu.

Trong thôn có xe đạp nhưng với tình hình hiện tại của Cổ Na căn bản không thể ngồi sau yên, hơn nữa tốc độ xe đạp quá chậm, ngồi sau xe trâu nhanh hơn nhiều.

Vành mắt Cổ Hành Vũ đỏ ửng, Lưu Phân nghe tin cũng chạy tới, cô ấy sờ lên trán Cổ Na, không hề có chút nhiệt độ nào, cô ấy sợ đến mức nuốt nước bọt liên tục.

Cổ Hành Phong ngồi một bên thấy thế thì vội đưa tay dò hơi thở Cổ Na, sau khi nhận thấy có hơi ấm, anh ta mới cong khóe miệng nói: “Còn thở đây này.”

“Đương nhiên là còn!”

Cổ Hành Lôi nói chuyện vô cùng lớn tiếng.

Nếu không còn thì chẳng phải là... Cổ Hành Lôi đỏ mắt không dám nghĩ nữa.

Cổ Thành Trung vừa mới ra khỏi trạm xá thôn đã thấy một cái xe trâu dừng ở ngoài, ông ta vội vàng đến dò hỏi, nhưng đến khi lại gần cái xe ông ta mới nhận ra trên xe còn có một người.

“Chú Cổ, mau cõng Cổ Na tới đây!”

An Hi Hạo nhảy xuống xe nói.

Chú Lý đánh xe nhìn về phía Cổ Thành Trung đang thắc mắc cười đáp: “Thanh niên An sau khi biết chuyện trong nhà mọi người nên đến tìm tôi, cũng may là cậu thanh niên này phản ứng nhanh, anh Cổ này mau lên đi!”

“À à.”

Cổ Thành Trung mau chóng vào trạm xá thôn, An Hi Hạo nhìn Cổ Na được Cổ Hành Lôi cõng ra thì cau mày, sao sắc mặt lại xấu đến thế?

Bởi vì xe trâu không lớn nên chỉ có Cổ Thành Trung, Cổ Hành Phong và cả An Hi Hạo bảo có chuyện phải lên trấn trên đi cùng.

Cổ Na có cảm giác như mình quay về hành tinh vậy, cả người nhẹ tênh, cực kỳ thoải mái, nhưng chưa thoải mái được bao lâu thì cô đã nghe thấy những âm thanh ồn ào bên tai.

“Tôi khuyên mọi người nên đưa lên huyện thành xem thử đi.”

“Hành Phong mau đi...”

Cổ Na vừa mở mắt đã nhìn thấy một mảnh trắng bóc, hình như cô nghe thấy tiếng nói chuyện của bác cả và anh cả.

“Em tỉnh rồi à, có thấy khó chịu chỗ nào không?”