"Đúng vậy, các người gọi em trai tôi ra đây! Chúng tôi không làm nữa là được chứ gì? Nó chỉ nấu ăn không ngon một chút thôi, sao lại phải để nó ở đây mất mặt chứ? Các người đã hủy hoại danh tiếng của em trai tôi rồi."
"Nhanh lên, lãnh đạo của các người đâu?"
Thật là một lũ đàn bà đanh đá! Nhân viên phục vụ tức đến mức nghẹn họng: "Vào trong gọi Dụ Tranh ra đây, bảo cậu ta dẫn chị gái cậu ta đi ngay! Coi căn tin quốc doanh của chúng tôi là cái chợ của làng các người à! Ai đến cũng có thể gây chuyện."
"Tôi thấy cũng lạ, đầu bếp không nấu ăn, nấu ăn thì lại bảo bắt nạt mình, chúng tôi không thể dùng người như vậy. Ngày nào cũng đến giờ ăn lại đến gây chuyện, chúng tôi còn mở cửa được nữa không!"
Sảnh ăn của nhà hàng rộng như vậy, Trình Hoan ở bên trong nghe rõ mồn một, trong nguyên tác, công việc của nguyên thân đã bị mất bằng cách này. Dù sao cậu cũng chỉ là một công nhân tạm thời bình thường, bị đuổi việc vì chuyện này là điều sớm muộn gì cũng xảy ra.
"Dụ Tranh! Cậu mau ra ngoài dắt chị gái cậu về đi!"
"Biết rồi, nấu xong sẽ ra."
"Nấu nấu nấu, đến giờ ăn rồi mà còn chưa xong, đừng có chỉ biết nấu ba món vào buổi chiều nhé!" Nhân viên phục vụ này buổi chiều không có ở đó, không tận mắt chứng kiến tay nghề của Trình Hoan, còn tưởng cậu chỉ giỏi hơn Tiểu Vương một chút, giọng điệu cũng cực kỳ thiếu kiên nhẫn.
Đúng là vậy, cùng là người trong một làng ra, chưa từng ăn thứ gì ngon, tay nghề có thể tốt đến mức nào? Quản lý chắc chắn đã bị hạ bùa mới cho cậu chuyển thành nhân viên chính thức.
Cùng lúc đó, bảy người chị bên ngoài của Trình Hoan cũng càng lúc càng náo loạn. Lúc đầu, trưởng thôn còn muốn khuyên can vài câu, dù sao cũng đang ở bên ngoài. Nhưng ông ta khuyên không được, cuối cùng chỉ còn cách buồn bã ra ngoài cửa hút thuốc.
Thật là mất mặt! Chỉ vì cái thằng phế vật Dụ Tranh này, hôm nay ông ta mất mặt đến tận huyện. Trưởng thôn cũng rất tức giận với Trình Hoan.
Còn những người ăn cơm trong nhà hàng, sau khi nghe xong đều vô cùng kinh ngạc. Họ đều là khách quen ở đây, đương nhiên hiểu rằng một nơi như căn tin quốc doanh này đúng là có thể đi cửa sau nhưng cũng phải có tài năng thực sự.
Nấu ăn không giống những thứ khác, ngon hay không chỉ cần ăn là biết. Không thể làm giả được.
"Nhưng cũng không biết chừng, không phải là gia đình liệt sĩ sao? Biết đâu lại được nể nang thì sao!"
"Này, dạo trước tôi cũng nghe người ta nói rằng công nhân tạm thời mới đến của căn tin quốc doanh đã quỳ gối cầu xin ở nhà huyện trưởng? Đừng có nói là cậu ta chứ!"
"Chắc là vậy, nhìn các cô kia khóc kìa. Không có bản lĩnh thì đừng đến, ăn một bữa cơm mà làm người ta khó chịu. Các người xem này, nửa ngày rồi mà vẫn chưa lên món, chắc chắn là không nấu được."
"Nấu được tôi cũng không ăn, không biết khó ăn đến mức nào nữa!" Người này vừa dứt lời, nhân viên phục vụ ở cửa sổ của Trình Hoan đột nhiên hét lên: "Bánh bao ra lò rồi!"
Mọi người trong nhà hàng vô thức chuyển ánh mắt sang bên đó, chỉ thấy trên chiếc l*иg hấp lớn được bưng lên, bày đầy những chiếc đĩa sứ trắng tinh. Mỗi đĩa xếp tròn chín chiếc bánh bao. Chỉ là những chiếc bánh bao này khác với loại họ thường ăn.
Bên dưới lớp vỏ mỏng màu vàng óng, phần nhân bên trong có thể nhìn thấy rõ ràng. Phần miệng bánh được buộc bằng cọng cần tây xanh mướt, thoạt nhìn tinh xảo như những chiếc túi thêu của các tiểu thư nhà quan trong hí kịch.
Lúc này, Trình Hoan bưng một nồi nước dùng sôi sùng sục đến trước cửa sổ, múc một muỗng chan lên bánh bao.
Mùi thơm ngào ngạt lan tỏa khắp nơi.