Cậu nhìn thời gian, cách bữa tối còn hơn một tiếng nữa, hai đầu bếp kia đã bắt đầu hầm thịt. Nhưng Trình Hoan lại không hề vội vàng, ngược lại còn cởi tạp dề, quay sang tìm người mua sắm nói muốn một loại nguyên liệu mà hiện tại nhà bếp không có.
"Hạnh nhân? Thứ này chúng ta không có, chỉ có thể đến hợp tác xã mua."
Thanh niên phụ trách mua sắm tên là Lý Kiến Đảng, buổi chiều khi Trình Hoan và Tiểu Vương thi làm trứng, anh ta đã đứng bên cạnh xem, đây đúng là lúc anh ta cảm thấy tò mò về Trình Hoan nhất.
Anh ta lại là người ngày nào cũng mua cơm ở cửa sổ căn tin quốc doanh nên khi nghe Trình Hoan có nhu cầu, dứt khoát trực tiếp chạy đến chỗ lãnh đạo xin một tờ giấy phép: "Đi! Dụ Tranh, tôi dẫn cậu trực tiếp đi chọn."
"Cảm ơn."
Hợp tác xã nằm trên con phố cách căn tin quốc doanh không xa, Trình Hoan và Lý Kiến Đảng đi bộ rất nhanh, chưa đầy hai phút đã đến nơi.
Lúc này sắp đến giờ cơm, đúng lúc hợp tác xã đông đúc nhất. Hạnh nhân dùng phiếu mua thực phẩm để mua, Lý Kiến Đảng dẫn Trình Hoan đi về phía quầy hàng.
"Kiến Đảng lại đến mua đường à!"
"Không không không, là đi cùng Dụ Tranh." Lý Kiến Đảng tiện tay giới thiệu Trình Hoan: "Đầu bếp mới vào làm ở căn tin quốc doanh của chúng tôi, tay nghề thế này!"
Lý Kiến Đảng giơ ngón tay cái lên. Nhưng nhân viên bán hàng kia sau khi nhìn thấy tướng mạo của Trình Hoan thì lập tức sa sầm mặt xuống.
"Đây không phải là tên lưu manh nhà họ Dụ sao?"
"Không phải, sao anh lại nói thế!" Lý Kiến Đảng lập tức lớn tiếng.
"Sao tôi lại nói thế? Sáng nay chị gái cậu ta đến đây mua đồ còn lải nhải với tôi, nói rằng gia đình khó khăn, em trai lại không kiếm được tiền, đến cháo rau cũng không đủ ăn."
"Sao có thể?" Lý Kiến Đảng cũng ngây người, dù là công nhân tạm thời thì một tháng ở căn tin quốc doanh cũng có hai mươi đồng tiền lương. Hơn nữa còn bao ăn bao ở, bảy cô gái nhà họ Dụ đều có thể xuống ruộng kiếm công điểm, thêm tiền lương của Trình Hoan thì không thể nào rơi vào hoàn cảnh như vậy được!
Trình Hoan há miệng, muốn nói gì đó nhưng lại bị một tràng mắng của nhân viên bán hàng kia cắt ngang.
"Dụ Tranh, tôi hỏi cậu, cậu có công việc còn học cả cấp ba, sao lại không thể tự nuôi sống mình, cứ phải bòn rút chị gái mình như vậy? Cậu có biết không, phụ nữ trong thôn các cậu mỗi ngày chỉ có được bảy công điểm, một năm tất cả số phiếu lương thực mà nhà cậu có thể nhận được chỉ có từng ấy. Cậu có lương thì cứ sống tốt đi!"
"Cậu xem quần áo cậu này, sạch sẽ gọn gàng, ra dáng người tử tế, chị gái cậu bảy năm rồi chưa từng mặc một bộ đồ mới!"
"Còn có loại người như vậy sao?" Không ít người mua đồ nghe thấy tiếng ồn ào bên này đều nghe theo, không nhịn được mà nhìn Trình Hoan.
"Thật ghê tởm, căn tin quốc doanh sao lại còn tuyển loại người này làm nhân viên chứ?"
"Nghe nói công việc này là do bảy người chị của cậu ta quỳ ở cửa nhà huyện trưởng xin được, không phải dựa vào năng lực."
Từng câu từng chữ, đều là những con dao có thể gϊếŧ người.
"Các người đủ rồi đấy! Đừng có nói quá đáng." Lý Kiến Đảng thực sự không nhìn nổi nữa. Những chuyện khác anh ta còn không tiện nói nhưng nhắc đến quần áo và việc vào làm bằng cửa sau thì anh ta thực sự không nhịn được. "Đây là đồng phục của căn tin quốc doanh chúng tôi, anh xem đầu bếp nào không mặc bộ này? Còn chuyện công việc thì các người nghe ai nói vậy?"