Nhân Thiết Không Thể Băng

Chương 14: Cổ Trạch

Thảm kịch cổ trạch không giống như trong Cố Hề Lịch suy đoán quỷ đòi mạng, Từ Hành đáng thương bị tra tấn đến chết, lòng mang oán hận cho nên gϊếŧ chết mọi người trong cổ trạch…… Không phải như thế, lúc Từ Hành còn sống, về cơ bản hắn đã dựa vào sức mạnh mà một nhân loại có được, đạt tới mục đích.

Hiện tại cũng không phải quay ngược thời gian, nhưng cũng giống như ký ức được lưu giữ trong viên kim cương, nó chỉ là một ảo ảnh được tạo thành từ ký ức, linh cảm này cũng do viên kim cương cấp cho Cố Hề Lịch.

Xâm lấn ký ức Từ Hành, Cố Hề Lịch thấy được một số chuyện khiến hắn có ấn tượng sâu sắc.

Từ Hành lần đầu tiên gϊếŧ người là vào năm 13 tuổi. Tối hôm trước, Từ Nguyên Lương lấy lý do hắn không tôn kính trưởng bối, để dì Bạch dùng thước đánh hắn, hơn nữa để hắn nghe dì Bạch răn dạy. Dì Bạch là người hầu hồi môn đi theo vơ của Từ Nguyên Lương tới, Từ Hành vẫn luôn cảm thấy bà ta có ác ý với hắn, nếu bà ta động thủ, tuyệt đối là người xuống tay nặng nhất trong đám người. Ngày đó cũng là như thế, hơn nữa bà ta thóa mạ bà ta bằng tiếng địa phương, thập phần chói tai, nếu không phải Từ Nguyên Lương muốn ngủ mà ngăn bà ta lại, chỉ sợ bà ta có thể mắng mấy canh giờ nữa mà không dừng miệng.

Trong tình huống bình thường, Từ Nguyên Lương sẽ không tự mình động thủ đánh hắn. Bởi vì anh trai Từ Nguyên Lương, Từ Nguyên Hồng lúc dạy dỗ gã cũng sẽ không tự mình ra tay, bởi vì chính mình động thủ chính là tư hình, người khác động thủ là gia pháp.

Từ Hành đêm đó đổ một lọ dầu bôi tóc lên cầu thang, cầu thang lầu hai thường xuyên có người đi lại, cần phải đánh bóng, mấy ngày nay đang muốn người tới tu sửa. Dì Bạch dẫm lên chỗ trơn, lăn long lóc thẳng từ lầu hai xuống lầu một, đầu đầy máu, mất mạng tại chỗ.

Từ Hành đứng ở lầu 3, quan sát chuyện đang xảy ra. Hắn không chút sợ hãi, thậm chí trong lòng vô cùng vui sướиɠ, trong nháy mắt cảm nhận được vô vàn vui vẻ.

Gϊếŧ chóc bắt đầu.

Không ai hoài nghi cái chết của dì Bạch có quan hệ đến Từ Hành, chỉ có Nhị phu nhân cảm thấy dì Bạch chết rất kỳ quặc, nhưng người cô ta hoài nghi lại chính là chồng của mình. Sau đám tang của dì Bạch, liền nhanh chóng cùng đăng báo ly hôn với Từ Nguyên Lương. Hai người kết hôn nhiều năm không có con, ly hôn phi thường thuận lợi.

Theo phong tục nơi đây, nếuchẳng may tử vong ngoài ý muốn hoặc bị uổng mạng, thi thể muốn xuống mồ vi an, phải thỉnh người tới làm người giấy đốt theo cùng vì người này chắn tai, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao cổ trạch có quỷ người giấy.

Thông minh, cẩn thận, Từ Hành ngủ đông bên trong Từ trạch, mặt ngoài là đứa nhỏ đáng thương ai cũng có thể khi dễ, thực chất sau lưng lại là Tử Thần thu hoạch mạng người. Cuối cùng, hắn bị em trai hạ một chén thuốc độc độc chết, sau khi chết trở thành vong linh lĩnh chủ, bảo trì thanh tỉnh cho Từ Nguyên Lương cùng đại phu nhân, giam giữ họ, trường kỳ tra tấn họ.

Cố Hề Lịch thiếu chút nữa bị nội thế giới tâm tối tăm của Từ Hành lộng điên rồi, nội tâm hắn cơ hồ không có một chút thiện lương nào, nói cách khác làm vong linh lĩnh chủ hắn là không có nhược điểm.

…… Chỉ có thể đem thời gian ảo cảnh kéo lên trước một chút.

……

Mây mù bao phủ, khi đương gia Từ Nguyên Hồng chết bệnh, vợ ông bụng mang dạ chửa, lại sắp lâm bồn. Cũng may lễ tang có nhị gia Từ gia chủ trì, hết thảy cũng coi như ngay ngắn trật tự.

Không lâu sau đám tang, đại phu nhân sinh đứa con thứ hai, sinh nở diễn ra suôn sẻ.

Từ Hành còn bé đứng ở cạnh nôi, nhìn chằm chằm đứa em trai đang say ngủ bên trong, không biết đang nghĩ gì.

Đại phu nhân không cần cho con bú , mặc váy ngủ tơ lụa lười biếng nằm trên ghế bập bênh, châm một điếu thuốc, hít mây nhả khói. Mùi khói hun đến Từ Hành ho khan, nhưng người làm mẹ kia nhìn cũng không nhìn hắn một cái, phiền muộn mắng : “Phiền muốn chết, mau cút ra ngoài.”

Từ Hành cắn chặt môi, không nói một lời rời khỏi phòng, hắn phát hiện có người lạ trên hành lang, liền cảnh giác lui ra phía sau một bước: “Cô là ai?”

Cố Hề Lịch: “Tôi tên Cố Hề Lịch, thần hộ mệnh của cậu.”

Khóe miệng Từ Hành giật giật, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc: “……”

“Không tin sao? Ban nãy xác thật là lừa cậu,”

Cố Hề Lịch nhuyễn manh cười cười: “《 cô bé lọ lem 》 có xem qua chưa, thực ra tôi là bà tiên đỡ đầu của cậu.”

Từ Hành: “……” Bệnh thần kinh trốn trong bệnh viện nào ra đây.

Từ Hành cho cô phản ứng chính là chạy thật nhanh, nhưng hắn rất nhanh phát hiện ra ngoại trừ hắnxác thật không ai có thể nhìn thấy bà tiên đỡ đầu của mình, chỉ có thể bất đắc dĩ thừa nhận thân phận này, hơn nữa bị đẩy lên giường nghe bà tiên kể chuyện 《 cô bé lọ lem 》.

Đêm đó Cố Hề Lịch kể liền tù tì ba câu chuyện, kể đến khi Từ Hành thật sự kiên trì không được tiến vào mộng đẹp, cô mới nằm xuống sô pha nhắm mắt lại. Trạng thái này của cô kỳ thật không cần ngủ, cho nên Từ Hành vừa rời giường cô đã biết, chỉ là không có mở mắt ra.

Đương nhiên không có khả năng ngây thơ đến mức nghĩ rằng tiểu hài tử sợ hãi muốn từ trên người cô hấp thu ấm áp, Cố Hề Lịch chờ hắn thử nhiều lần mới mở miệng: “Cậu bóp không chết tôi đâu.”

Đột nhiên lên tiếng, tiểu Từ Hành bị dọa đến ngã xuống thảm.

Cố Hề Lịch thưởng thức xong mới chậm rì nói: “Ngươi căn bản không thể chạm vào tôi.”

Từ Hành ánh mắt lập loè: “…… Cô nói cái gì, tôi nghe không hiểu.”

Cố Hề Lịch tiếp tục nhìn chằm chằm hắn.

Tiểu Từ Hành leo lên giường kéo chăn lên tận trán, ồm ồm nói: “Ngủ ngon, bà tiên đỡ đầu.”

Cố Hề Lịch bật cười thành tiếng, trong mắt cô đây không phải là sửa trị tiểu Từ Hành, cô thu thập chính là lĩnh chủ Từ Hành. Đây chỉ là ảo cảnh, không phải thật sự đảo ngược thời gian, cô sẽ không quên trước mặt không phải là một đứa trẻ, nó là vong linh.

Đại phu nhân vì để tiệnchăm sóc cho tiểu thiếu gia mới sinh không lâu, từ lầu 3 dọn xuống lầu hai, hiện tại toàn bộ Từ gia cũng chỉ có Từ Hành một đứa trẻ chưa đầy mười tuổi ở tại lầu 3, tầng lầu này ban đầu vốn là một nhà ba người đương gia Từ Nguyên Hồng độc hưởng.

Không lâu sau, nhị gia Từ Nguyên Lương một mình dọn vào lầu 3. Lúc này gã đã không cho người ta gọi gã là nhị gia, đám người hầu đều đổi giọng gọi gã lão gia. Gã toàn quyền tiếp nhận tất cả sự vụ của Từ gia, đối với đại tẩu gã vẫn thập phần lễ ngộ, cũng đối xử tử tế với cháu trai.

Từ Hành: “Chú hai còn tốt hơn cả cha.”

Cố Hề Lịch: “Vì sao?”

Từ Hành: “Ông ấy không đánh tôi, còn khích lệ tôi.”

Đáng thương tiểu Từ Hành, chưa từng nhận được một câu khen ngợi nào từ cha, ngược lại trường kỳ bị người cha khắc nghiệt đánh chửi. Vị đương gia này bên ngoài làm người như thế nào không biết, đối nội lại là kẻ cực kỳ hung bạo, đã từng dùng thắt lưng đánh quá con trai và em trai mình.

Cố Hề Lịch dần dần nhận ra, Từ Nguyên Hồng đã chết chính là căn nguyên của mọi thảm kịch xảy ra trong Từ trạch.

Từ Nguyên Hồng từ nhỏ đã tiếp thu nền giáo dục tinh anh, bởi vì công việc vô cùng bận rộn, gần 30 tuổi mới kết hôn. Sự kết hợp giữa ông ta và vợ chính là phiên bản thực tế của 《 cô bé lọ lem 》, ngoại trừ cuộc hôn nhân đẹp như mơ, hoàn toàn không phù hợp với những hành động ngày thường của ông ta. Ông ta chính là một kẻ đại gia trưởng khắc nghiệt, con trai huấn luyện thành cháu trai, em trai huấn luyện thành con trai.

Từ Hành đã từng chính tai nghe thấy cha mắng chú hai: ‘ Mày là đồ vô dụng, không xứng làm người Từ gia ’, ‘ từ nhỏ không nên thân, cha mẹ quá sủng ái mày, sủng mày thành phế vật rác rưởi thế này. Mày gây họa bên ngoài, có biết tao phải trả giá bao lớn mới có thể giải quyết không? Vì cứu cái mạng rách của mày, tao không ngủ không nghỉ mấy ngày, mày thật không phải người. ’

Ông ta là người chỉ cần kết quả, trên cơ bản không phải người ôn nhu. Cái chết của ông ta, không mang đến đau xót cho bất cứ ai trong Từ trạch.

Em trai Từ Nguyên Lương trường kỳ sống dưới cái bóng của anh trai mình, không chút nào ngoài ý muốn trở thành một gã biếи ŧɦái. Tính cách như vậy, thiên phú không cao, vô luận như thế nào cũng không thể trở thành người như anh trai, người đàn ông này là ngọn núi cao mà từ khi gã sinh ra đã không thể nào vượt qua nổi, gã chán ghét anh mắt anh trai nhìn gã như rác rưởi, điều này khiến nội tâm gã sau khi độc chết anh trai không thể nào được bình an, càng thêm điên cuồng chiếm đoạt tất cả những gì thuộc về anh trai.

Kể từ khi Từ Nguyên Lương trở thành công thần của Từ trạch, những kẻ có bí mật liềnkhông còn cẩn thận như trước nữa.

Từ Hành đã biết nguyên nhân chân chính cái chết của cha mình, chứng cứ việc mẹ hắn lui tới với người tình bị chú hai nắm giữ, chú hai đã dùng điều này để áp chế cô ta bảo cô ta hạ dược trong canh của cha, hợp mưu độc chết cha hắn.

Từ Hành phun tào với Cố Hề Lịch , hỏi cô: “Vì sao cô một lần ngủ là ngủ mấy tháng?”

Bởi vì cô không có khả năng thật sự ở chỗ này vượt qua mấy năm, lúc cô nhảy vào thời gian là lúc cô ngủ say trong mắt Từ Hành.

Cố Hề Lịch: “Thực ra tôi là tinh linh hoa trong hoa viên nhà cậu biến thành, phải hấp thu đủ ánh nắng mặt trời mới có thể tỉnh lại nói chuyện với cậu.”

Thời gian tỉnh lại tiếp theo, tất cả hoa trong hoa viên Từ trạch đều bị nhổ sạch sẽ, một đóa cũng không chừa.

Không hổ là lĩnh chủ tương lai, tính cách sớm đã vặn vẹo như bánh quai chèo, khiến người ta không tài nào cảm thấy hắn đáng yêu, sống chung với một người như vậy, là một chuyện vô cùng đáng sợ. Đáng tiếc hiện tại đang ở vào vị trí bị Cố Hề Lịch áp chế toàn diện, Từ Hành không có biện pháp với cô, thậm chí bị chọc tức đến suýt khóc, ngẫm lại tương lai hắn tà mị cuồng quyến cỡ nào, liền mười phần sảng khoái.

Từ Nguyên Lương cũng là như thế, nắm giữ sản nghiệp Từ gia, dọn vào phòng ngủ của anh trai, bá chiếm vợ của anh trai…… Những cái này còn chưa đủ, gã đem tầm mắt dời lên phía người cháu trai đang dần dần lớn lên. Những ngày lành của Từ Hành không kéo dài được bao lâu, thực ra nghĩ lại đoạn thời gian này cũng không tính là ngày lành, bởi vì cha qua đời nên hắn chưa đi học lại, đến bây giờ cũng không thể trở về học đường, ở trong nhà cơ bản là bị mọi người làm lơ, có đôi khi cả ngày cũng không có người nói với hắn một câu.

Ngày tháng khổ nạn đã đến, Từ Nguyên Lương bắt đầu giống như anh trai dạy dỗ cháu trai, nếu cháu trai không đạt được yêu cầu của mình, gã sẽ hung hăng trừng phạt hắn.

Từ Nguyên Lương có hứng thú với Từ Hành, chỉ bởi vì Từ Hành là con của anh trai, có được tất cả của anh trai, khiến gã đạt tới tột đỉnh vui sướиɠ. Gã không có khả năng quản lý công ty, bên ngoài vẫn luôn vấp phải trắc trở, đối đãi với Từ Hành liền càng thêm quá mức. Sau đó cho dù Từ Hành đạt tới yêu cầu của mình, gã cũng hoàn toàn không cao hứng, ngược lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ lòng tự trọng của gã, dựa vào cái gì con của anh trai còn ưu tú hơn cả gã, vĩnh viễn không thể vượt qua được rào cản tâm lý, càng thêm hóa rồ.

Dù sao người trong Từ trạch đều phụ thuộc vào gã, cho dù gã có quá mức thế nào cũng sẽ không có chuyện gì.

Một câu tổng kết, người Từ gia tất cả đều là kẻ điên.

Đại phu nhân biết những việc này, rõ ràng biết cảnh ngộ của con trai, nhưng cô ta không chút quan tâm. Không chỉ là con trai cả, ngay cả chuyện của con trai thứ hai cô ta cũng không quản, cả ngày thích nghe những chuyện phong hoa tuyết nguyệt, trải qua tháng ngày làm thái thái giàu sang, quan hệ chị em dâu cũng phi thường bình thường.

Cũng may Nhị phu nhân được sinh ra trong dòng dõi thư hương, khiêm tốn có lễ, cũng có thể ở chung được. Đối với hành vi của chồng, đối với cảnh ngộ của cháu trai, cô ta chỉ coi như không nhìn thấy, không nghe thấy.

Bọn hạ nhân từ trong tay Từ Nguyên Lương kiếm được không ít tiền, xem ở phân lượng tiền cũng không muốn can thiệp vào chuyện nhà của chủ nhân, đặc biệt có kẻ giống như dì Bạch không thích Từ Hành, còn sẽ trợ Trụ vi ngược.

Vô tri vô giác dần dần thay đổi, Từ Nguyên Lương không còn kiêng kị.

Từ Hành: “Tôi thấy chú hai điên điên khùng khùng, ánh mắt nhìn người khác đặc biệt kỳ quái.”

Cố Hề Lịch: “Gã ta là một tai họa, hôm nay cậu mới biết sao?”

Từ Hành: “Gã ta bảo tôi gọi gã là ba ba!”

Cố Hề Lịch: “COn người có khi phải cúi đầu trước thực tế, ông ta bảo cậu kêu cậu cứ kêu. Ngoài miệng gọi ba ba, trong lòng cậu gọi ông ta là rùa đen vương bát đản cũng được, vả lại bây giờ ông ta cũng coi như là nửa cái cha kế của cậu , kêu ba ba cậu lại không lỗ.”

Từ Hành: “……”

Từ Hành thất bại, bởi vì mình cố ý bán thảm không nhận được chút đồng tình nào từ bà tiên đỡ đầu, cho dù hắn thật sự rất thảm. Phẫn uất kéo chăn lên, mắt trông mong nhìn chằm chằm cô: “Hôm nay cô có chuyện xưa muốn kể không?”

Cố Hề Lịch: “《 Phong Thần bảng 》 xem qua chưa? Tôi kể cậu nghe chuyện Tỷ Can moi tim.”

Từ Hành lắp bắp kháng nghị: “Huyết tinh như thế tôi nghe không thích hợp đi?”

Cố Hề Lịch ý vị thâm trường liếc hắn một cái, nghĩ thầm những chuyện lộn xộn sau này anh làm còn huyết tinh hơn một ngàn lần.

Cố Hề Lịch: “Cậu tưởng mình còn nhỏ lắm sao?”

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, dựa theo kết quả cuối cùng của tất cả các cuộc tranh chấp, vĩnh viễn là Cố Hề Lịch thắng lợi.

Từ Hành đột nhiên cảm thán: “Nếu không có cô, tôi thật không biết phải trải qua ngày tháng này thế nào đây.”

Cố Hề Lịch: “Còn không phải bảo cậu …… Hảo hảo nghe kể chuyện sao? Ai! Thật hâm mộ cậu có tôi bên cạnh, có vẻ cậu cũng không giống người chỉ có hai bàn tay trắng.”

Từ Hành không cao hứng: “Cho dù cô thực ra chả được cái mọe gì!”

Cố Hề Lịch tự hào: “Dù không tác dụng thực tế nhưng thắng ở tinh thần.”

Thiếu niên Từ Hành hít sâu hai hơi: “Cô vẫn là kể chuyện đi! Tôi tức tới đau não.”

=…… =

【 cảm thấy chủ bá ra ngu chiêu rồi! 】

【 công lược vong linh lĩnh chủ? 】

【 cỏ trên mộ chủ bá muốn muốn cùng vong linh lĩnh chủ yêu đương đều đã cao hai mét rồi, ảnh chụp mộ phần.JPG】

【 vong linh là chủng tộc không tồn tại lòng tốt, giống như trí tuệ nhân tạo không có tình cảm 】

【 Đừng gấp gáp ra kết luận a! Các người mở to mắt nhìn đi, chủ bá miệng độc như thế, đổi là người khác, này mẹ nó cũng chỉ muốn lộng chết cô ấy, hoàn toàn không có khả năng muốn yêu cô ấy a! 】

【 Yếu ớt nói một câu: Tôi cảm thấy chủ bá đi chính là lộ tuyến khó nhằn, không phải lộ tuyến công lược a…… Hiện tại làm như vậy, chỉ là bởi vì tìm nhược điểm của lĩnh chủ trong hồi ức thôi. 】

【 hình như đúng nha! Chỉ một đoạn ngắn ký ức bị Tiểu Cố nhìn được, anh ta đã dậm chân đùng đùng rồi. 】

Tác giả có lời muốn nói:

Nói thật? Bóng ma thờ thơ ấu? Hề Lịch

Từ Hành: Muốn lộng chết cô ta!

Từ Hành: Rất muốn lộng chết cô ta!

Từ Hành: Ta nhất định phải lộng chết cô ta!

Từ Hành: Mẹ nó, lộng không chết cô ta!

Tiểu Cố này nếu chơi game Otome, đánh ra kết cục nhất định là bad end.