Nhân Thiết Không Thể Băng

Chương 10: Cổ Trạch (mười)

Cố Hề Lịch hít một hơi thật mạnh, vừa mới đối mặt với Từ Hành, ra một thân mồ hôi, ngược lại không cần chạy nữa. Tiến lại gần cửa sổ đóng lại cánh cửa đang mở. Khi đã sẵn sàng, đầu tiên cô ở trong tiểu thính thử thăm dò hô hai tiếng, nghe được tiếng kêu đáp lại của Kiều Nguyên Bân mới mở tung cửa ra.

“Không có chuyện gì chứ!”

Kiều Nguyên Bân kéo tay cô, nhìn trái ngó phải. Cố Hề Lịch trên người không có vết thương, lại nói cô còn được xem như sạch sẽ và gọn gàng nhất trong số những du khách còn sống, tuy có liên quan tới việc cô thời thời khắc khắc rất chú ý, máu dính lên người phải rửa sạch sẽ, nhưng nếu tinh tế nhớ lại, sẽ phát hiện cho tới bây giờ cô thật sự chưa hề bị thương.

Hoa Mông cơ bản cũng không bị thương, nhưng anh ta là người chơi thâm niên, không giống nhau.

Mặc dù đã cố gắng hết sức thu thập chính mình, nhưng vừa thấy cô chính là bộ dáng bị dọa đến kinh hãi, mặt đầy mồ hôi, sức nặng toàn thân cơ bản đều dồn lên người Kiều Nguyên Bân, chân mềm như bún. Cô vốn không nặng, Kiều Nguyên Bân đỡ cô hoàn toàn không cảm thấy cố sức, chỉ cảm thấy dựa vào gần mình là một nắm kẹo bông mềm mại, lại còn ngọt ngào nữa.

Cố Hề Lịch đặc biệt khổ sở nói: “Hộ thuẫn của em đều dùng hết rồi……”

Hoa Mông: “Cô ở bên trong đã xảy ra chuyện gì?”

“Thôi được rồi!”

Kiều Nguyên Bân nhíu mày, bảo Hoa Mông trước đừng hỏi: “Anh xem, cô ấy ngay cả thở còn không nổi, có chuyện gì không thể chờ lát nữa hỏi sao. Mọi người đều đói bụng rồi, trước lên lầu ăn chút gì đi!”

Cố Hề Lịch chán ghét tư vị chịu đói, đời này cô đều không muốn nếm lại mùi vị đó. Vừa rồi cô lo lắng đến mức không để ý đến trong bụng đang réo vang, chén mì ăn lúc trước cũng đã bị tiêu hóa hết, bây giờ vừa khát vừa đói, không cần giả bộ cô cũng cảm thấy cả người khó chịu.

Kiều Nguyên Bân đỡ Cố Hề Lịch ngồi xuống, cự tuyệt lời đề nghị muốn hỗ trợ nấu cơm, bảo cô nghỉ ngơi một lát.

Trên người Lý Khả có dụng cụ tính giờ, Cố Hề Lịch ở tiểu thính ngây người gần một giờ, ông ta là người rõ ràng nhất. Trong khoảng thời gian đó, Mẫn Tam Húc kể lại những gì hắn đã trải qua, kỳ thật hắn cũng nói không nên lời lầu 3 có cái gì, bởi vì hắn căn bản còn chưa chân chính bước chân lên lầu 3.

Mẫn Tam Húc đơn độc kể lại một lần nữa cho Cố Hề Lịch những gì xảy ra với hắn.

Sau khi tách khỏi nhóm người, Mẫn Tam Húc mang theo hai người khác đi lên lầu, còn tưởng rằng sẽ có chuyện gì đó xảy ra khi đi lên cầu thang, kết quả thuận lợi đến không thể tin được. Mẫn Tam Húc nói với đồng đội, cảm thán bọn họ vận khí tốt, họ sẽ là những người đầu tiên rời khỏi cổ trạch. Vừa nói xong, hắn đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, rõ ràng là hai người đàn ông cùng đi ra với hắn, sao người bên cạnh lại để tóc dài.

Lúc ấy Mẫn Tam Húc lòng bàn tay đổ mồ hôi, dưới chân phát lạnh, vờ như không phát hiện nói với hai người kia: “Hai người cđợi ở đây, tôi lên trước xem thử. Nếu không có gì nguy hiểm, tôi sẽ kêu hai người.”

Thoát khỏi người bên cạnh, Mẫn Tam Húc co cẳng chạy lên trên, thế nhưng mới vừa rồi cầu thang chỉ còn cách vài bước là đến cuối nay đã trở thành vô tận, Dù có chạy thế nào cũng không tìm thấy điểm cuối, ý thức được điểm này, hắn rốt cuộc có can đảm quay đầu lại nhìn.

Hai cổ thi thể nằm ở chỗ kia, tử trạng thê thảm, đáng sợ chính là Mẫn Tam Húc căn bản không biết bọn họ chết như thế nào, cũng không biết bọn họ là khi nào bị ngộ hại.

Cầu thang đi lên không có điểm cuối, nhưng cầu thang đi xuống có thể đếm số bậc một cách rõ ràng.

Mẫn Tam Húc: “Tôi phải trả giá rất đắt để trở lại tầng 2, không dám cao giọng gọi mọi người, chỉ có thể tìm từng gian một. Vừa mới đi đến tiểu thính liền phát hiện các ngươi đều ở bên trong. Ánh nến nhoáng lên một cái, khiến tôi cảm thấy không đúng, Có thật nhiều đồ vật đen như mực từ ngoài cửa sổ bò vào, mọi người vẫn đứng bên trong như thể không phát hiện ra.”

Xác thật là không phát hiện, suýt nữa bị gϊếŧ sạch.

Nửa bên mắt kính của Mẫn Tam Húc đã bị vỡ, kính này là kính cận, không biết có ảnh hưởng tới việc hắn nhìn đường hay không. Cố Hề Lịch chú ý tới trước đây hắn có thói quen đẩy đẩy gọng kính lên trên, phỏng chừng là mắt kính hỏng rồi nên hiện tại thói quen này đã biến mất.

Cố Hề Lịch nghe thấy cái này rất thất vọng, những người khác nghe được Mẫn Tam Húc gặp phải chuyện gì cũng thực thất vọng. Tất cả đều trông cậy vào hắn có thể nói vài điều về tình huống ở lầu 3, kết quả chỉ biết được cầu thang lầu 3 có vấn đề. Chuyện này không cần hắn nói, nhìn thấy hai thi thể của du khách, mọi người đều đã rõ ràng.

Kiều Nguyên Bân nấu một nồi bánh canh to, trong phòng bếp có cà chua, trứng gà, rau xanh hầm thành một nồi hầm bà lằng, mùi vị cư nhiên cũng không tệ lắm, Cố Hề Lịch ước chừng ăn hai bát to, sức ăn hoàn toàn không tương xứng với dáng người của cô, Kiều Nguyên Bân còn cười nói cô đây là đói rã ra rồi.

Cố Hề Lịch: “Là bởi vì chị Kiều tay nghề rất tốt.”

Kiều Nguyên Bân bị chọc cười: “Miệng thật ngọt.”

Một nồi bánh canh to như vậy, sáu người ăn đến không còn cả cặn. Mẫn Tam Húc không ăn, hắn nói mình đã ăn rồi, chưa đói bụng. Muốn ăn hay không, cũng không có ai khuyên hắn.

Cố Hề Lịch lúc này mới kể lại tình huống của mình.

“Trong hộp trang sức có một viên kim cương, tôi phát hiện viên kim cương này có thể tiêu trừ một ít chất dịch màu đen, nhưng nhiêu đó cũng vô dụng, chất dịch bên ngoài cửa sổ vẫn cuồn cuộn không ngừng tràn vào, kim cương lại đang dần nứt ra. Tôi vội vàng lao tới cửa sổ muốn đóng cửa lại, lúc này hộ thuẫn thứ nhất của tôi bị phát nổ. Khóa được cửa rồi, viên kim cương liền hoàn toàn biến mất, nhưng vẫn còn rất nhiều chất dịch màu đen bên trong phòng, tất cả đều quấn lấy tôi.”

Cố Hề Lịch hít một hơi: “Liên tục ba cái hộ thuẫn bị phát nổ như vậy, suýt chút nữa đã bị nghẹn chết.”

Cố Hề Lịch mở túi ra, cho bọn họ xem viên kim cương đã hóa thành bụi.

Để biến kim cương thành bụi, nơi này không ai có thể có sức lực lớn như vậy, Cố Hề Lịch nói nửa thật nửa giả, năng lượng tích trữ ngày càng tăng, cô biết mọi người đều tin, đây là bí quyết để bịa chuyện, ba phần thật bảy phần giả. Cho dù có người vào tiểu thính tra xét lúc này, cửa sổ cũng xác thật đã đóng.

Người mới có ba mạng, ba cái hộ thuẫn chỉ có thể sử dụng ở Vong Linh Lĩnh Vực đầu tiên, cho dù không dùng hết cũng không thể mang vào Vong Linh Lĩnh Vực thứ hai.Tuy nhiên, tỷ lệ tử vong ở bên trong Vong Linh Lĩnh Vực cao như vậy, ba cái mạng đối với người mới mà nói không đáng là bao, rất có thể tổn thất ở cùng một chỗ.

Giống như cô gái người mới, ba mạng đều tổn thất dưới tiếng hét chói tai của cô ta.

Đại đa số quỷ quái tập kích, lại không phải hộ thuẫn giúp chắn được một lần thì người ta sẽ không tập kích lần nữa. Một cái hộ thuẫn là một cái mạng là cách nói chuyện khoa trương, nếu mỗi một lần sau khi tử vong đều có thể quay lai, đó mới xem như thật sự cho ba cái mạng.

Tuy nhiên, có còn hơn không, ba cái hộ thuẫn cũng không phải đồ bỏ đi, trong hợp đồng《 kế hoạch 》 viết rõ ràng là thật có thể ngăn cản ba lần công kích của vong linh, hiện tại xem ra bên trong miêu tả không đủ chuẩn xác, là có thể ngăn cản ba lần công kích của vong linh ngoại trừ lĩnh chủ.

Bên trong mỗi một Vong Linh Lĩnh Vực đều có lĩnh chủ, lĩnh chủ lĩnh vực này hiển nhiên chính là Từ Hành.

Lúc này Cố Hề Lịch đã nắm giữ rất nhiều manh mối , trong bụng no căng, đầu óc thanh minh, sau khi sửa sang lại từng thứ một, cô rút ra được một số kết luận. Trong bức ảnh ‘ Ngày xuân lưu ảnh ’ đen trắng, đứng ở bên trái chính là đại gia Từ trạch Từ Nguyên Hồng, cái tên Nguyên Lương được đề cập trong tờ giấy có xuất hiện tủ sắt, người viết tờ giấy cùng ‘ Nguyên Lương ’ có quan hệ rất thân mật, nhưng tờ giấy là viết cho đại tẩu, thân phận của cô ta hẳn là vợ của Nguyên Lương.

Cơ bản có thể xác định, nhị gia Từ trạch tên là Từ Nguyên Lương.

Từ Nguyên Lương đối với thiếu niên Từ Hành mà nói tuyệt đối là một kẻ thi bạo, Cố Hề Lịch suy đoán những vết thương trên người Từ Hành, đều là do gã tạo thành. Lúc ấy Từ Hành đọc sách có mục là 《 Trung San Lang Truyện 》, đây thực chất là một câu chuyện ngụ ngôn, kể về chuyện của Đông Quách tiên sinh và một con sói, khi sói gặp nguy hiểm, nó giả bộ đáng thương tìm kiếm sự che chở, khi nguy hiểm qua đi liền lập tức lộ ra bản tính ăn thịt người.

Trong《 Hồng Lâu Mộng 》 Nghênh Xuân mắng trượng phu: “Tử hệ trung sơn lang, đắc chí liền càn rỡ.”

Đây là một bài thơ ẩn ý mắng hắn là một con sài lang dã thú vô tình vô nghĩa, sau khi được như ý sau liền làm xằng làm bậy, hoành hành ngang ngược.

Cố Hề Lịch nghĩ đến điều này, khó tránh khỏi liền nghĩ đến người đè đầu ép cô đọc sách, ánh mắt hơi có chút tan rã. Rất nhanh, cô đã điều chỉnh lại cảm xúc, không đọc sách cũng không sao, cho dù không biết những chuyện này cũng không quan trọng, có thông tin như vậy là đủ rồi.

Từ Hành nếu đã là lĩnh chủ, vậy hắn chính là tồn tại cường đại nhất trong lĩnh vực, bất kỳ ai đã từng làm nhục hắn chắc chắn đều không thể tốt được. Cho dù có hận thì cũng đã báo.

Thông tin nhìn thấy viên kim cương là manh mối quan trọng kết nối các nhân vật trong Từ trạch, Cố Hề Lịch không nói thông tin này ra, các du khách đối với tình hình cổ trạch có thể nói là hoàn toàn không biết gì.

Lúc này Cố Hề Lịch đề nghị lại đi hành lang lầu hai nhìn xem. Hành lang kia mỗi người đều đã nhìn mấy chục lần, vẫn không nhìn ra bất luận manh mối hữu ích gì, đề nghị này không được mọi người xem trọng.

Hoa Mông: “Chúng ta đã xem qua rất nhiều lần.”

Cố Hề Lịch chắc chắn nói: “Đó là chuyện trước khi chưa có được kim cương.”

=…… =

[Phòng phát sóng trực tiếp Cố Hề Lịch ]

【 Thanh năng lượng của Tiểu Cố năng lượng luôn luôn dao động phập phồng lên xuống, tôi phát hiện chỉ dựa vào thanh năng lượng dao động thì không thể xác định được câu nào của Tiểu Cố câu là thật, câu nào là giả. 】

【 Điều này thực khoa học, phân biệt thật giả không thể chỉ dựa vào số liệu, phải động não 】

【 Giao diện giới thiệu thiên phú của chủ bá có nói cô là kẻ đại lừa đảo, trong miệng không có một câu nói thật…… Còn phải phân biệt thật giả sao? Mọi lời nói trong miệng chủ bá hẳn đều là lời nói dối a! 】

【 Cậu chọc cười tôi đấy.JPG】

【 tiểu đồng chí, cái đánh dấu * này không nhất định là đúng! Cậu cẩn thận ngẫm lại đi, có người có thể làm được trong miệng không có một câu nói thật sao? Làm sao để biết được đây? 】

【 Ví dụ, có người hỏi chủ bá: “Cô cũng ở đây sao?”…… Kiểu hỏi vô nghĩa thế này, cậu nói xem chủ bá nào dối thế nào. Trong miệng không có một câu nói thật, đây là một mệnh đề sai lầm, giao diện giới thiệu thiên phú nhất định là giả. 】

【 Tôi có bằng chứng, trên giao diện biểu hiện chủ bá hai mươi tuổi, mọi người đều biết người trái đất phải đủ 22 tuổi mới có thể đăng ký tham gia 《 kế hoạch 》, cho nên chủ bá nhất định không có khả năng là hai mươi tuổi…… Điều này cũng giả. 】

【 má ơi! Vậy tên của chủ bá ……? 】

【 càng nghĩ càng thấy ớn 】

……

Sau một đợt tranh luận, trong màn hình Cố Hề Lịch đã kể xong câu chuyện bịa đặt, thanh năng lượng tăng lên một chút.

【 chủ bá che giấu tin tức về BOSS như vậy, không được tốt đi! 】

【 Ồ, thánh mẫu đâu ra thế này ~】

Tối Cường Thực Vật Đại Chủy Hoa ngậm một điếu thuốc, cũng đăng một câu bình luận: 【 Tiểu thí hài không hiểu rồi, chủ bá đây là đang phát từ bi cứu bọn họ một mạng 】