Có lẽ là phát hiện có người muốn cướp đi con mồi trong tay mình, chất lỏng màu đen nằm trên mặt đất đột nhiên vươn ra trùng thủ đánh về phía Kiều Nguyên Bân, Cố Hề Lịch nới lỏng cây gậy, dư quang quét tới hộp trang sức nằm trên ghế sô pha, vội vàng nói: “Chị Kiều, đưa hộp trang sức cho em!"
Kiều Nguyên Bân dùng gậy bóng chày vươn ra đẩy hộp trang sức về phía Cố Hề Lịch.
Cố Hề Lịch: “Đi mau, em có cách!”
Lúc này nếu cô ấy lại không đi, hai người đều phải góp vào, Kiều Nguyên Bân cắn răng xoay người……
Thân thể Cố Hề Lịch cơ bản đã bị chất lỏng màu đen bao lấy, chỉ có đôi tay cùng phần đầu còn lộ ra ngoài, loại cảm giác này thật sự là có chút kinh tởm, cô gian nan mở hộp trang sức ra, bên trong là một viên kim cương.
Khoảnh khắc chạm vào viên kim cương, linh hồn cô như bị kéo ra khỏi bóng tối, giữ cô tránh xa bóng đêm vô tận, rời xa ánh nến chao động, đưa cô vào ánh sáng chói chang.
Như thể thời gian quay ngược, cô nhìn thấy Từ trạch trước kia.
Vai chính là con tiểu quỷ Cố Hề Lịch đã gặp qua, lúc còn sống nó đáng yêu hơn nhiều, chính là quá gầy, gầy đi liền có vẻ thành thục, không rõ lúc này nó bao nhiêu tuổi. Tóm lại là lớn hơn so với bộ dáng quỷ, có thể gọi là thiếu niên.
Hắn đang dựa vào giường đọc sách, tựa đề là《 Đông Điền Văn Tập 》, đang đọc đến phần《 Trung San Lang Truyện 》.
“Tiểu Hành, ba vào nhé.”
Thiếu niên cụp đôi mắt chỉ có màu đen nồng đậm xuống, hắn bị kẻ tiến vào khinh thị niết cằm, bị buộc phải ngẩng khuôn mặt nhỏ lên. Lúc này trong mắt hắn chỉ có sự ngưỡng mộ đối với trưởng bối, tuy rằng sự ngưỡng mộ này chỉ là một tầng mỏng manh, cơ hồ vừa chọc vào liền rách.
“Chú hai!”
Ánh mặt trời chiếu vào trên giường, người đàn ông ngay cả rèm cũng không buồn kéo xuống, giữa ban ngày ban mặt ngồi trên giường cháu trai nhỏ, dùng hai ngón tay vuốt ve đôi môi của cháu trai.
“Tiểu Hành, chúng ta không phải đã nói rồi sao? Anh trai đã qua đời, từ nay về sau ta chính là cha con. Nhìn con đi, lại không ngoan rồi, hôm qua còn gọi ba ba, sao hôm nay lại kêu chú rồi? Có phải trách ba không? Trừng phạt con, là do con không hoàn thành công khóa. Không hảo hảo học tập, chẳng lẽ không nên chịu trừng phạt sao?”
Vừa nói, gã ta vừa tát mạnh vào bắp chân của cháu mình.
Biểu tình dữ tợn phá hỏng hình tượng còn tính là nho nhã của gã đàn ông.
Cố Hề Lịch lúc này mới phát hiện, gã đàn ông này cũng chính là người xuất hiện trong bức ảnh chụp ngày xuân kia, lúc đó gã ta đứng bên phải…… Năm tháng thật là một con dao gϊếŧ heo, đã tước đi giá trị nhan sắc có phần hơi cao của gã, lưu lại một gã đàn ông đáng khinh với cái bụng bia.
Nháy mắt khuôn mặt thiếu niên mất đi huyết sắc, gã đàn ông lại cười như tên thần kinh: “Ba quên Tiểu Hành bị thương, Tiểu Hành đừng trách ba nha.”
Đau đớn khiến nước mắt sinh lý chảy dài trên gương mặt, thiếu niên cắn răng không phát ra một chút thanh âm.
“Khóc cái gì mà khóc, là đàn ông Từ gia, mày có thấy Từ Nguyên Hồng khóc không? Ha ha ha!”
Gã đàn ông tát vào mặt cậu thiếu niên, đánh đến cậu một lần nữa ngã lên giường, thần sắc điên cuồng duỗi tay ra chọc vào tròng mắt cậu: “Không cho phép nhắm mắt! Nha, mắt mày giống Từ Nguyên Hồng nhất…… Nha! Tao nhìn đã thấy phiền.”
“Lão gia!”
Bên ngoài có người kêu, gã đàn ông đứng lên, chậm rãi đem những giọt nước mắt dính trên tay chùi vào ga trải giường trắng tinh, cười nhạo một tiếng rồi đi ra cửa. Lúc rời đi không đóng cửa lại cho thiếu niên, người hầu bên ngoài do dự không biết có nên vào hay không.
Cố Hề Lịch tập trung nhìn vào, phát hiện hầu gái này cư nhiên là người quen cũ - nữ quỷ trong gương.
Một lúc sau, nữ quỷ bưng một chậu nước vào: “Thiếu gia, em giúp người rửa mặt.”
Thiếu niên tùy ý đắp khăn nóng lên đôi mắt bị chọc đến tràn ra tơ máu của mình, ôn thanh nói với nữ quỷ: “Cô xem, tên tâm thần kia làm gì với cháu ruột của mình! Gã thiếu chút nữa chọc mù mắt tôi! Cô nói xem, có phải gã đố kị hay không, nên muốn chọc mù mắt tôi?!”
Bắp chân thiếu niên lộ ra khỏi chăn, chỗ bị đánh đến trầy da lần thứ hai bị thương, sưng tấy lần nữa.
“Thiếu gia, xin người đừng nói……”
Nữ quỷ khóc lên.
Thiếu niên vô vị vứt chiếc khăn xuống đất: “Các người cầm tiền của hắn, ngay cả nói cũng không cho tôi nói.”
Ánh nắng trong cổ trạch dần trôi xa, cảm giác giống như linh hồn quay trở về, trên thực tế cô hẳn là chỉ đang quan sát một đoạn ký ức được lưu giữ trong viên kim cương, phương pháp mở ra đoạn ký ức này chính là chạm vào kim cương ở trong hộp trang sức. Chất lỏng màu đen xuất hiện không phải ngẫu nhiên, Cố Hề Lịch cảm thấy có quan hệ với việc bọn họ tìm thấy hộp trang sức, thế nên sinh cơ hẳn cũng ở trên hộp trang sức.
Cũng may không dùng mất một cái hộ thuẫn nào, chất lỏng màu đen đã biến mất. Hiện tại cô đang ngồi trên sô pha, ngoại trừ nơi này có ánh sáng thì xung quanh tối đen như mực, viên kim cương trong lòng bàn tay cô đã biến thành bột phấn.
Nguy cơ hình như vẫn chưa qua!
Không để cô chờ lâu……
“Cô đều thấy được rồi?”
Cố Hề Lịch nhỏ giọng hỏi: “Cậu là ai?”
Một chàng trai cao gầy bước ra khỏi bóng tối, hắn mặc một thân tây trang sọc xanh, tóc không dài không ngắn, tùy tiện chải hất ra sau đầu. Người bình thường khó mà hold được nhưng kiểu tóc vuốt ngược này lại cực kỳ thích hợp với hắn, có thể thấy được có nhan sắc thì thật sự có thể tùy hứng. Người có dung mạo đẹp đẽ như hắn, Cố Hề Lịch bình sinh ít thấy, vẻ lịch sự tao nhã được phô bày trong dáng vẻ của hắn đã vượt qua vẻ đẹp cực hạn mà con người có thể đạt được.
Người đàn ông tuấn mỹ tuyệt luân kia thong thả bước tới bên cạnh Cố Hề Lịch, một cổ hàn khí đánh úp lại, đông lạnh đến mức da gà da vịt Cố Hề Lịch điên cuồng nổi lên. Hắn cứ như vậy ngồi xuống cách cô không xa không gần , đầu hơi hơi ngửa ra sau, bàn tay mang găng tay màu trắng đặt trên đầu gối.
Đây là một tư thế thư giãn, Cố Hề Lịch trong lòng khẽ buông lỏng.
Không hề báo trước, một cây đao chọc vào mắt Cố Hề Lịch……
“Ầm ầm ầm”
Một tầng lại một tầng hộ thuẫn liên tiếp nổ tung, này mẹ nó lập tức lộng rớt ba mạng của cô……
“Ta hỏi chuyện cô phải trả lời, ồn ào!”
Con dao hành hung bị ghét bỏ vứt qua một bên, “Keng” một tiếng.
Chỉ bởi vì hỏi lại cô một câu?! Liền thiếu chút nữa bị lộng chết?!
Mẹ nó, xà tinh bệnh.
Cố Hề Lịch châm chước nói: “Tôi đều thấy được.”
“Cô có phải cảm thấy tôi rất thảm không?”
Câu hỏi này rất thú vị.
Không sai, chàng trai này chính là phiên bản trưởng thành của con tiểu quỷ, thiếu gia cổ trạch —— Từ Hành.
Cố Hề Lịch: “Kỳ thật cũng không thảm lắm.”
“Ha! Đại tiểu thư ngâm mình trong vại mật, phát hiện có người như ta tồn tại, cư nhiên không cảm thấy thảm, có phải là quá không có lòng đồng tình rồi không? Cái này không hợp với biểu hiện của cô.”
Cứ mãi giả vờ là không có ý nghĩa, quỷ quái không giống như những du khách thời thời khắc khắc ở bên cạnh, Cố Hề Lịch đã rất thân thiết với nhóm người này, cũng thành công đắp nặn một hình tượng nhân vật trước mặt bọn họ, khi nào nên nói cái gì, trong lòng cô rõ ràng. Đối mặt với con quỷ Từ Hành liền không xài được, sau khi biết được tiểu quỷ cũng là nó, Cố Hề Lịch không chắc một số động tác nhỏ của cô có lọt vào mắt nó hay không, rốt cuộc dường như nó ở khắp mọi nơi.
Cố Hề Lịch điên cuồng chuyển động đầu óc, trước khiTừ Hành không còn kiên nhẫn, nhẹ giọng nói: “Anh không thiếu ăn không thiếu mặc, chỉ là thân thể chịu một ít tra tấn……”
Có thứ gì đó lạnh lẽo bò lên mắt cá chân Cố Hề Lịch, nếu cô còn dám rề rà, nhất định lập tức ăn cô luôn.
Kiên nhẫn thật kém! Cố Hề Lịch trực tiếp nhảy tới câu quan trọng nhất: “…… Hơn nữa cuối cùng không phải anh cũng đã báo thù sao?”
Đồ vật lạnh lẽo ngừng leo lên, nhanh chóng rút đi.
Cố Hề Lịch như một khúc gỗ, vẫn không nhúc nhích.
Khuôn mặt Từ Hành ở trong bóng tối lập loè hồng quang: “Trò chuyện với cô thật khiến người ta vui vẻ.”
Một đóa hoa hồng rực rỡ được đưa tới trước mặt Cố Hề Lịch, dưới ánh mắt áp bức cửa nó, Cố Hề Lịch cẩn thận cầm lấy cành hoa, nó mỉm cười buông tay ra. Giống như sau khi trò chuyện cùng nữ sĩ đều phải tặng hoa hồng là một lẽ tự nhiên, như thể đây là phong thái mà một quý ông nên có.
Nếu xem nhẹ nụ cười tàn nhẫn trên khóe miệng nó, thì đóa hoa này có lẽ không phải là một quả bom hẹn giờ.
Từ Hành: “Hẹn gặp lại!”
Nhưng nó vẫn không đi, mỉn cười nhìn cô, trong tư thế chờ đợi……
Cố Hề Lịch thử phun ra hai từ: “…… Tạm biệt?!”
…… Tiếng bước chân rốt cuộc đã đi xa.
Này mẹ nó là tật xấu gì thế?
Người quen gặp nhau nói Hi! Hi! Hi!
Trước khi đi say Bye-bye! Bye-bye! Bye-bye!
Kiểu cách!
Xác định Từ Hành đã đi rồi, chuyện đầu tiên Cố Hề Lịch làm chính là vứt bông hoa đi, không nghĩ tới vẫn là chậm một bước, hoa hồng hiện ra một gương mặt quỷ, một ngụm cắn lên cổ tay Cố Hề Lịch.
Thao mẹ mày!!
Giờ khắc này Cố Hề Lịch thiếu chút nữa chạy mất dép, cô kỳ thật phi thường sợ đau, những chuyện đã trải qua trước kia càng làm cho cô rất ghét những thứ có thể cắn người, đặc biệt là cái loại trong miệng mọc đầy răng nanh. Bắt lấy mặt quỷ còn đang treo trên cổ tay ném xuống đất dùng sức giậm mấy phát, thứ này cũng không biết là thứ đồ chơi gì, thế nhưng không thể giẫm nát.
Trên mặt đất là vũng máu của cô, mặt quỷ kia thế nhưng vẫn còn đang như đỉa đói mà hút máu.
Cành hoa hồng đã héo từ lâu, bốc lên mùi ẩm mốc khiến người ta khó chịu.
Những hình ảnh Cố Hề Lịch vừa mới nhìn thấy, lượng tin tức che giấu rất lớn, bị kéo vào thị giác thiếu niên nằm trên giường, khó tránh khỏi sinh ra sự thương hại. Nhưng bản thân hắn ta cũng không cần bất kỳ ai thương hại, cũng không cần sự đồng tình.
Những chuyện không thể chịu đựng trong quá khứ tốt nhất nên vĩnh viễn chôn giấu ở cổ trạch, ai lật lại chuyện cũ của hắn, chính là chọc giận hắn.
Thái độ mới vừa rồi của Từ Hành để cô biết rằng, hắn ta chỉ muốn gϊếŧ sạch tất cả những ai biết được quá khứ của mình, biết quá nhiều sẽ không sống được lâu!
Giải mã?! Tay già đời kinh nghiệm hại chết người.
Nhưng tại sao Từ Hành không gϊếŧ cô? Không thể gϊếŧ, hay là tạm thời không muốn gϊếŧ.
…… Nghĩ không ra.
Sau khi ngồi trong phòng mắng Từ Hành, mắng Vong Linh Lĩnh Vực đáng chết xong xuôi, cô cho phép bản thân sửa sang một chút, thả lỏng tinh thần căng chặt, miễn cho lại lộ ra sơ hở gì.
Mấy phút này, Cố Hề Lịch trên mặt không có biểu tình gì, cũng may bẩm sinh cô đã có cánh môi khẽ nhếch, khiến cho biểu tình của cô không quá lạnh lùng. Xác nhận bản thân đã sửa sang tâm tình thật tốt, cô vuốt phẳng nếp nhăn trên váy, lại cài bím tóc dài lên đầu.
Bóng tối xung quanh dần dần rút đi, thì ra là do chất lỏng màu đen chiếm cứ toàn bộ căn phòng, hiện tại căn phòng đã khôi phục bộ dáng vốn có. Cô vẫn luôn ở trong tiểu sảnh, chưa từng rời đi.
Đã đến lúc soạn ra một câu chuyện rồi.
=…… =
[ Phòng phát sóng trực tiếp của Cố Hề Lịch ]
【 Người chú này thật là một tên cặn bã 】
……
【 a a a a, Từ Hành chính là lĩnh chủ đúng không? Thật XX soái, soái đến nỗi tôi không khép được chân hức hức hức. 】
【 bú fame, cực phẩm soái ca, chủ bá đối mặt trực diện với hắn 】
【 làm chủ bá ở phòng phát sóng trực tiếp trái đất thả thính vong linh…… Ngu như vậy đã lâu không gặp, còn mẹ nó rất mới lạ 】
【 loại người như thế này, nhiều nhất sống dài cỡ một điếu thuốc.JPG】
Tối Cường Thực Vật Đại Chủy Hoa không để ý tới những tên ngốc này, phát livestream chú định là phải bị trào phúng hội đồng. Phòng phát sóng trực tiếp đã sớm không chỉ hấp dẫn người mới nữa, rất nhiều người xem thâm niên nghe tin mà đến. Ngốc bạch ngọt không ai quản, thỉnh thoảng còn có người có thể giải thích nghi hoặc, những người nóng mắt khẳng định sẽ bị dỗi.
Nếu các vong linh thật thả thính được, quả thật thực điên rồ…… Phi phi! Khẳng định đâm đầu vào chỗ chết!
【 Lĩnh chủ hình người xác thật không quá phổ biến, giá trị nhan sắc cao như vậy càng là hiếm thấy, chuyện này đại biểu cho hắn thực ngưu bức a! Vận khí của chủ bá cũng thật kém, ngay trạm đầu đã chọc tới vong linh lĩnh chủ, nhìn ra chủ bá sắp toi rồi, tư chất rõ ràng không tồi, đáng tiếc. 】
Xác thật đáng tiếc……
Tối Cường Thực Vật Đại Chủy Hoa còn nghĩ chờ chủ bá thuận lợi rời đi cổ trạch liền xin vào làm quản lý phòng cho cô, hiện tại không còn cơ hội này rồi.