"Nhiều như vậy?" Trịnh Bình vừa mừng vừa sợ nhìn trên các tờ phiếu chất một đống nhỏ trên bàn, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười, có những phiếu này thì ứng phó với mấy ngày kế tiếp tuyệt đối đã đủ.
"Ai nha, cái này đủ để giúp chúng ta vượt qua khó khăn rồi. . ." Ba đồng đổi được nhiều phiếu như vậy, Trịnh Bình thật sự cảm thấy vui mừng từ trong đáy lòng, lúc này liền nghiêng đầu cười nói với Hứa Quân, "Niếp Niếp thật là hiểu chuyện, đã biết đổi phiếu lương thực giúp gia đình rồi, còn làm tốt hơn em nữa!"
Hứa Quân chỉ không quan tâm mà đáp một tiếng, Trịnh Bình cũng không thèm để ý, xoay người lại vuốt ve phiếu lương thực trong tay, vừa mỉm cười vừa dặn dò con gái, "Con nhớ phải cảm ơn người ta thật tốt đấy nhé!"
"Dạ, mẹ." Hứa Cẩm Vi thuận miệng đồng ý, chuyển sự chú ý lên bữa tối mỹ vị.
Buổi sáng, Hứa Cẩm Vi rất là ngoài ý muốn nhận lấy hai hộp từ trong tay Trịnh Bình.
"Mẹ, sao hôm nay mẹ lại chuẩn bị cho con tận hai hộp cơm thế?"
"Đây là cho người bạn học kia của con." Trịnh Bình vừa chất đồ lên xe ba bánh vừa trả lời, "Người ta giúp chúng ta, dù sao cũng phải cảm ơn người ta, nhà chúng ta cũng không có gì đáng giá, chỉ có tay nghề của mẹ tạm được nên làm cho thằng bé ít đồ ăn, con cầm đi, xem thử có hợp khẩu vị của thằng bé hay không, nếu thích thì sau này mẹ có thể thuận tiện làm nhiều một chút cho nó."
Hứa Cẩm Vi vốn tưởng rằng chuyện phiếu lương thực cứ như vậy mà trôi qua nhưng lại không nghĩ rằng Trịnh Bình vẫn còn nhớ , thậm chí còn muốn nấu cơm lâu dài cho Thẩm Lâm Xuyên.
Cô mở hộp cơm ra nhìn một cái, bên trong lại là hai miếng thịt kho được cắt vuông vức, còn có khoai tây và một quả trứng gà, đều được nấu chung với thịt kho, trên lớp cơm đầy ắp trắng như tuyết, nhìn vừa sệt vừa bóng nhẫy khiến người ta muốn há to miệng nhoàm một miếng.
Nhưng mà Trịnh Bình cũng không để con gái mình chịu thiệt, đồ ăn trong hai hộp cơm đều giống nhau như đúc.
"Mẹ, ăn cũng không cần khách sáo như vậy chứ? Chúng ta cũng trả tiền cho người ta mà." Hứa Cẩm Vi có chút tiếc thịt nhà mình, có lẽ Trịnh Bình đã làm hết tất cả số thịt heo đã đổi trước đó, "Hơn nữa, làm một một lần cũng đủ rồi, ngày nào cũng làm không phải lỗ hay sao?"
"Con, cái đứa nhỏ này!" Trịnh Bình có chút quở trách vỗ bả vai cô một cái, "Người ta chịu giúp con là tình cảm, nói cái gì mà lỗ hay không lỗ? Nếu không phải là người ta tốt bụng giúp đỡ thì cho dù chúng ta có tiền cũng không đổi được phiếu đâu! Phải thật cám ơn người ta cho thật tốt."
Còn một nguyên nhân khác mà bà không nói ra, Hứa Cẩm Vi ở trường học chỉ chơi với cháu gái mình, cũng chưa bao giờ nói chuyện trường học. Mặc dù Trịnh Bình ngoài miệng không nói, trong lòng cũng biết cuộc sống ở trường của con gái có lẽ cũng không thoải mái, làm một người mẹ, sao bà có thể không tự trách, không đau lòng cho được?
Đối phương chuyển trường tới chắc không bạn bè gì, nếu như ngày nào bà cũng làm thêm một phần cơm là có thể làm cho con gái có nhiều bạn, lại là con trai, nếu như có người ăn hϊếp con gái, đối phương nể ân tình này cũng có thể bảo vệ một chút. Trịnh Bình cảm thấy trên đời này thật là không có cuộc mua bán nào lợi hơn cái này.
"Được rồi được rồi." Thấy thái độ kiên quyết của Trịnh Bình, Hứa Cẩm Vi bất đắc dĩ đồng ý, bỏ hai hộp cơm vào trong túi, cầm đưa cho người khác là không thể nào, cùng hôm nay mình ăn hai phần cơm, dù sao cô cũng ăn nhiều, còn việc ngày nào cũng mang cơm thì nói nhà đối phương cũng chuẩn bị là được.
Nhưng mà, trời không chìu ý người, Hứa Cẩm Vi không nghĩ tới cuối cùng hộp cơm này lại vẫn rơi xuống trong tay Thẩm Lâm Xuyên.
Vẫn như mọi ngày, cô đến trường học sớm, giúp Trịnh Bình bày sạp bán đồ xong thì lại giúp bà chào khách. Đúng lúc đó, một chiếc xe nhỏ dừng lại ở cửa trường học dẫn tới không ít người chú ý, dẫu sao thời đại này đến xe ba bánh cũng hiếm thấy chứ khỏi phải nói đến xe hơi bốn bánh.