Động tĩnh của Lôi hỏa đạn rất nhanh khiến thủ vệ các nơi đổ đến Khấp Huyết quật. Phúc Xà ẩn núp trong bóng tối cũng bị kinh động, một mặt đem các đường lớn giới nghiêm, một mặt dọc theo đường nhỏ trên vách núi hướng về chỗ Diệp Phù Sinh cùng Sở Tích Vi tung ra một tấm lưới, tựa như con nhện đối con mồi lộ ra răng nọc.
Chống chọi không phải là không có phần thắng, nhưng mà Sở Tích Vi cũng không muốn đem thời gian phí trên người bọn họ. Sau khi cùng Diệp Phù Sinh trao đổi ánh mắt, hai người đồng thời nhảy ra khỏi mỏm đá, một tả một hữu vung đao cuốn lấy dây lưới đang bay tới, sau đó mượn lực rơi xuống mà giật mạnh, kéo theo thủ vệ Phúc Xà không kịp buông tay. Đảo mắt sau đó, hai người ở giữa không trung lộn nhào, tấm lưới luân chuyển trải ra như mặt dù, có thể nghe tiếng “leng keng” không ngừng bên tai, cũng không biết quét rơi xuống bao nhiêu mũi tên ám khí. Trong lúc đó, bọn họ xoay người đạp lên thân thể Phúc Xà bị kéo rơi xuống cùng với lưới, dùng sức một bước nhảy xuống đất, dắt tay lẩn vào trong rừng.
Bỏ xa đợt truy kích đầu tiên, Sở Tích Vi nhìn chuẩn sông ngầm đang muốn thoát thân, không ngờ lại bị Diệp Phù Sinh kéo một cái, không thể đâm đầu lao xuống nước.
“Làm cái gì?” Hắn nhăn mặt, hiển nhiên là cơn giận vẫn còn sót lại chưa tiêu, “Ngươi vẫn còn muốn làm thất phu, lấy một người ngăn trăm người hay sao?!”
“Người trẻ tuổi đừng nóng quá.” Diệp Phù Sinh thu liễm suy nghĩ miên man trăm mối, ở lúc đàn sói rình quanh thế này vậy mà còn có thể đùa giỡn, cười tủm tỉm mà nhéo mặt Sở Tích Vi một cái “Muốn đi không khó, nhưng còn chưa đến thời điểm đi.”
Thừa dịp truy binh chưa đến, Diệp Phù Sinh ỷ vào khinh công cao cường mang Sở Tích Vi xuyên vào trong rừng ẩn thân, đem tin tức từ chỗ Tiêu Diễm Cốt chuyển đạt toàn bộ, không ra ngoài dự kiến mà nhìn hai hàng lông mày Sở Tích Vi nhíu chặt.
“Nữ nhân này không thể tin hoàn toàn, nhưng việc ‘Cổ họa’ không thể không tin.” Diệp Phù Sinh thở ra “Kỳ hạn ba ngày chỉ còn lại hôm nay. Doanh Tụ tuy rằng có thể kéo dài một ngày, nhưng chỉ đủ cho thế lực hai phe hắc bạch bôn ba hao tổn chút ít. Nếu mà đêm nay vẫn không thể giải quyết ‘Cổ họa’, chính là hậu hoạn vô cùng.”
Sở Tích Vi trầm mặt xuống: “Đoan Thanh đạo trưởng là người cuối cùng trên đời mang Trường Sinh cổ, đối với cổ động tất nhiên có thể cảm ứng hơn người thường. Nhưng mà… Nếu ‘Hách Liên Ngự’ trong Khấp Huyết quật là Lệ Phong, như vậy hắn sẽ ở nơi nào?”
Hai ngày trước, Tiêu Diễm Cốt thấy tận mắt Hách Liên Ngự cướp đi công lực của Đoan Thanh, ít nhất có thể chứng minh lúc ấy hắn là thật. Nhưng mà Hách Liên Ngự giả dối đa nghi, sợ là chuyện cho tới bây giờ cũng không hề tín nhiệm người nào, cố ý để lại Lệ Phong ở Khấp Huyết quật làm ngụy trang, chính mình tìm chỗ bí mật không ai biết để bế quan.
Lệ Phong chỉ là một con cờ thí để chết thay.
“Lấy tính tình của Tiêu Diễm Cốt, nàng đến bên này trợ lực cho chúng ta, nhất định sẽ nhân thời cơ hành động. Cho dù ‘Lệ Phong’ trong Thanh Long điện là ai, đều có nàng thay chúng ta đi thăm dò.” Dừng một chút, Diệp Phù Sinh nhìn về phía Sở Tích Vi “Ngươi ở bên kia có để lại ám cọc không?”
Sở Tích Vi nói: “Có Trương Phán
quan cảnh giới. Nếu sự tình sinh biến, hắn sẽ lấy tín hiệu pháo hoa báo cho chúng ta biết.”
Diệp Phù Sinh gật đầu, ánh mắt hơi tối lại: “Như vậy, việc cấp bách của chúng ta chính là nghĩ cách loại bỏ ‘Phúc Xà’. Không có đám ám vệ tâm phúc này, Hách Liên Ngự tai mắt liền bị ảnh hưởng lớn. Hắn cho dù biến thành vương bát ngàn năm, cũng phải thò đầu ra khỏi mai rùa.”
“Hạt Tử đã đi liên hệ ám cọc ‘Ma Yết’ mà Triệu Băng Nga lúc trước để lại Mê Tung lĩnh, hơn nữa có Tiêu Diễm Cốt âm thầm tương trợ, chỉ cần cẩn thận làm việc, người của chúng ta muốn tiến vào trong Mê Tung lĩnh cũng không khó.” Sở Tích Vi nhìn quanh bốn phía “Nhưng nơi này dù sao cũng là hang ổ của Táng Hồn cung, một khi xảy ra sai lầm, chúng ta chính là tự chui đầu vào lưới.”
“Khi ta tới, đã để Tôn tiên sinh dẫn người bảo vệ đường núi, vốn định cho dù việc không thành, muốn rút lui cũng có một đường sống.” Diệp Phù Sinh híp mắt “Hiện tại xem ra, trái lại là có thể làm bẫy rập chia ra để gϊếŧ.”
Sở Tích Vi giật mình, chợt hiểu ý.
Hách Liên Ngự muốn chắc chắn mình có thể an toàn sống qua bế quan lần này, vì thế ngay cả Lệ Phong đều có thể làm chốt thí, càng miễn bàn đến Tiêu Diễm Cốt bị bịt tai che mắt. Nếu nói là trong Mê Tung lĩnh còn ai có thể tìm tới Hách Liên Ngự, chỉ sợ cũng chỉ có thủ lĩnh “Phúc Xà”.
“Chúng ta ở Khấp Huyết quật náo loạn trận này, đã kinh động ‘Phúc Xà’ ẩn núp nơi đây. Bọn họ một mặt sẽ truy đuổi chúng ta không bỏ, một mặt sẽ nhanh chóng liên hệ thượng cấp, để truyền đạt tin tức cho Hách Liên Ngự.” Khóe miệng Diệp Phù Sinh nhẹ cong lên “A Nghiêu, chờ chút ngươi bắt một người giả dạng thành ta, dụ địch xuống núi hướng chỗ Tôn tiên sinh bày độc chướng đi.”
Con đường đó hoang vắng, trong rừng có “độc chướng” gϊếŧ người vô hình cùng với “U hồn” ẩn núp. Dưới nước còn có “Thủy quỷ” khiến người khó lòng phòng bị, đợi đến lúc Sở Tích Vi dụ địch xâm nhập, chính là thời điểm quay giáo tiêu diệt.
Gϊếŧ được thế lực này, liền như rút ra cái gai sau lưng Tôn Mẫn Phong. Lại dùng toàn bộ “U hồn” cố thủ dưới chân núi cùng ra tay, theo Sở Tích Vi thay hình đổi dạng, lấy thân phận “Phúc Xà” quang minh chính đại mà quay về Mê Tung lĩnh, đến lúc đó muốn phá trời mở núi gì, đều là việc tuy khó nhưng có thể giải quyết được.
Sở Tích Vi hiểu ý, sắc mặt lại không dễ nhìn: “Ngươi muốn nhân cơ hội này đuổi theo người báo tin đi tìm Hách Liên Ngự?”
Diệp Phù Sinh biết không thể gạt được hắn, cũng không phủ nhận: “Đây là biện pháp có thể tìm được hắn nhanh nhất.”
“Ta không đồng ý.” Sở Tích Vi khẽ cau mày “Ngươi đi dụ địch, ta đi theo dõi.”
Diệp Phù Sinh lắc đầu: “Cái này cũng không phải chuyện tốt, có gì mà tranh? Ngoan, nghe lời đi!”
“Đừng có xem ta như hài tử mà dỗ!” Sở Tích Vi hất tay y ra “Vừa lành vết sẹo liền quên đau! Ngươi không ngại khổ nhưng ta đau lòng!”
Diệp Phù Sinh vì cái tính tình này của hắn mà dở khóc dở cười, giống như bị một cái móng vuốt đầy lông mềm mại gãi gãi trong lòng, vừa ngứa ngáy vừa thoải mái, một tay túm lấy người kéo xuống, ôn nhu nói: “Khinh công của ta tốt hơn ngươi, theo dõi mật thám càng thích hợp. Huống chi ngươi là Bách Quỷ môn chủ, điều động thuộc hạ ứng biến làm việc so với ta thuận lợi hơn, hà tất phải tốn nhiều công phu lấy lòng?”
Sở Tích Vi biết y nói đúng. Nhưng hắn nghĩ tới khoảnh khắc kinh hồn bạt vía vừa rồi tại Khấp Huyết quật liền lo lắng, lúc này dứt khoát làm mặt lạnh không nói gì, từ đầu đến chân đều lộ ra ba chữ “ta mặc kệ”.
Hài tử này từ nhỏ ăn mềm không ăn cứng, so với tâm can nhi lại càng giống tiểu tổ tông hơn. Diệp Phù Sinh trong lòng tính toán nhanh lộ trình truy binh một chút, cân nhắc cũng còn một lúc mới tìm tới nơi này, liền quyết định dỗ hắn một hồi. Hai tay y nâng mặt Sở Tích Vi xoay về hướng mình bên này, ngón tay lau đi bụi bặm trên mặt, dùng sức hôn một cái – “Ta chờ ngươi trở lại!”
Đôi mắt Sở Tích Vi mở to, hai vành tai nhanh chóng đỏ lên. Hắn đẩy Diệp Phù Sinh một phen: “Ngươi…”
Diệp Phù Sinh tóm lấy tay hắn đặt lên ngực, ngay trái tim mình, cười đến mặt mày cong cong: “Ta tin ngươi!”
“Ta…”
Không đợi hắn nói được gì, Diệp Phù Sinh rèn sắt khi còn nóng, một tay ở trên cằm Sở Tích Vi gãi gãi, ra vẻ phiền muộn mà xụ khóe mắt xuống, buồn bã nói: “Nhanh nhanh một chút, ta nhớ ngươi!”
“… Ngươi nhớ kỹ cho ta!”
Sở Tích Vi vừa thẹn vừa bực, hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, liền đưa tay đem tên cáo già này ấn lên thân cây hôn đến mức cả hai đều thở hổn hển. Lúc này hắn mới cởϊ áσ khoác ngoài của y căm giận đứng dậy, nhảy xuống đại thụ nhẹ nhàng mà đi, bóng dáng thấy thế nào cũng giống con khỉ xù lông.
Diệp Phù Sinh ở bên gốc cây cười đến nghiêng ngửa, cho đến lúc thân ảnh Sở Tích Vi hoàn toàn biến mất, khóe miệng vẫn còn ý cười lưu lại.
Y vào giờ khắc này bỗng nhiên minh bạch: tình cảm của mình đối với Sở Tích Vi cho dù đã trải qua bao nhiêu chuyển biến, nhưng cảm giác khắc sâu vào trong tim lại thủy chung như trước. Xét đến cùng, tồn tại của người kia là dũng khí để y cười nhạo nhân thế ngàn ma vạn đánh.
Dũng khí này không liên quan đến đao kiếm can trường, bất kể hiệp cốt tình nghĩa, chỉ là vạn trượng hồng trần có một người như thế cùng ngươi cùng tồn tại, cho dù tang thương biến đổi người việc khác xưa, hắn vẫn còn bên cạnh ngươi.
Đắc chi ngã hạnh, tình sinh ngã mệnh.
Có được ngươi là may mắn của ta, tình của ngươi là mạng sống của ta.
—————-
Khi tin tức ở Khấp Huyết quật truyền tới, Tiêu Diễm Cốt vừa đến Kinh Phong điện.
Một canh giờ trước, nàng được người của Thanh Long điện tới truyền tin, báo nàng nhanh chóng đến Kinh Phong điện nghị sự. Nàng vẫn không biết “Lệ Phong” này không phải là Lệ Phong kia, chỉ cảm thấy việc này hơi kỳ quái.
Kinh Phong điện là chỗ ở của Hách Liên Ngự, vị trí nằm trên đỉnh Quyển Vân phong ở trung tâm Mê Tung lĩnh. Ba mươi bốn năm trước nơi đó vẫn là nơi ở của chủ gia Hách Liên thị, sau lại thành chỗ bọn họ chôn cốt. Trên dưới gần năm trăm người, bao gồm cả tử sĩ tôi tớ của Hách Liên chủ gia trên Quyển Vân phong, đều bị Hách Liên Ngự hạ lệnh chém đầu, phơi thây suốt ba ngày mặc chim thú cắn xé. Sau đó đem toàn bộ hài cốt tựa như rác rưởi quét xuống khe sâu, thủ cấp thì đào hố nơi đỉnh núi,
lấp đất chôn xuống, ở bên trên xây lên Kinh Phong điện, mỗi ngày lui tới giẫm đạp, hàng đêm ngủ gối đầu lên xương cốt.
Đó là địa phương thứ hai ngoài Khấp Huyết quật, khiến tất cả mọi người trong Táng Hồn cung sợ hãi.
Trước mắt Hách Liên Ngự bế quan, toàn bộ sự vụ nội ngoại đều đưa đến hai điện Thanh Long, Bạch Hổ; Kinh Phong điện vẫn bỏ trống. Hiện tại Lệ Phong lại phái người thỉnh Tiêu Diễm Cốt đi qua, làm sao khiến nàng không nghĩ nhiều?
Tiêu Diễm Cốt ở Kinh Phong điện đợi hơn một canh giờ, một ấm trà nóng đã hóa lạnh lẽo mà Lệ Phong vẫn còn chưa hiện thân. Nàng chờ đến tức giận, đang chuẩn bị phẩy tay áo bỏ đi, liền thấy một người xông vào cửa điện, thủ vệ bên ngoài vậy mà lại không một ai ngăn trở thông báo.
Ánh mắt của nàng lướt nhanh đảo qua trên người kẻ nọ, từ dưới vết rách trên ngực áo thấy được một nửa hình xăm con rắn màu đen – là “Phúc Xà” ám vệ.
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân cực nhẹ gần như không thể nghe thấy. Tiêu Diễm Cốt cả kinh, thân thể mới vừa nhổm dậy lại ngồi trở về. Nàng nhìn lại, một bóng người cao gầy đã đứng sau bình phong.
Lệ Phong tại Cổ Dương thành bị hỏa khí ở Tiềm Long tạ xông đến phá hủy cổ họng, thanh âm biến thành khàn khàn mười phần, lúc này từ sau bình phong phát ra càng trở nên âm lãnh khó nghe, giống như dao cùn gỉ sắt loang lổ ma xát lẫn nhau: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Tên ám vệ kia quỳ một gối xuống đất, đầu chôn sâu dưới cổ: “Hồi bẩm đại nhân, có người xâm nhập Khấp Huyết quật, cướp tù không thành, còn làm cung chủ bị thương!”
Tiêu Diễm Cốt nghe vậy cả kinh: “Kẻ tự tiện xông vào hiện tại nơi nào? Cung chủ có trở ngại gì không?”
“Thuộc hạ đã phái người truy kích, cung chủ hiện tại…” Ám vệ dừng một chút, Tiêu Diễm Cốt bất động thanh sắc, trái tim đã vọt lên cổ họng, nghe thấy người nọ nói “… Cung chủ bị gián đoạn hành công, hiện tại chân khí đi ngược, sau khi đánh gϊếŧ mấy người đã chạy vào trong rừng, không thấy tung tích!”
Tiêu Diễm Cốt lập tức quay đầu nhìn về phía bình phong, trong Kinh Phong điện thoáng chốc gần như tĩnh mịch.
Một lúc lâu, Lệ Phong rốt cuộc mở miệng: “Việc này không thể lộ ra, mau chóng phái người tìm được cung chủ, ta sẽ hạ lệnh phong tỏa các nơi yếu đạo, hành động phải nhanh!”
“Chậm đã.” Tiêu Diễm Cốt cất tiếng “Chỉ dựa vào bọn họ, cho dù tìm được cung chủ, dưới tình huống công lực cung chủ không khống chế được, chỉ sợ cũng không phải là đối thủ.”
Bóng người sau bình phong di chuyển: “Ý Tiêu điện chủ là…”
“Chỉ sợ phải thỉnh Lệ điện chủ tự mình đi một chuyến.” Tiêu Diễm Cốt cười khổ nói “Diễm Cốt chỉ là nữ lưu, mặc dù sở trường dịch dung ám khí, rốt cuộc cũng chỉ là mưu lợi kỹ xảo khó chống đỡ cùng lực nặng, hiện giờ phóng tầm mắt nhìn khắp Mê Tung lĩnh, chỉ có Tuyết Tình đao của Lệ điện chủ còn có thể cùng cung chủ một trận chiến tranh thủ thời cơ. Về phần tặc tử tự tiện xông vào Táng Hồn cung kia, liền giao cho ta đi lùng bắt, như thế nào?”
Lệ Phong im lặng một khắc, nói: “Được.”
Tiêu Diễm Cốt lặng yên nhẹ nhàng thở ra, trong lòng tính toán nên thông tri cho Bách Quỷ môn như thế nào, thừa cơ hội này đem Hách Liên Ngự cùng Lệ Phong một lưới bắt hết. Ám vệ tuân lệnh lui ra ngoài, trong đại điện chỉ còn hai người nàng cùng Lệ Phong.
Nơi này ở lâu liền cảm thấy không được tự nhiên, Tiêu Diễm Cốt đứng lên: “Nếu Lệ điện chủ không còn chuyện gì quan trọng, Diễm Cốt liền đi trước một bước.”
“Chậm đã.” Phía sau bình phong truyền ra tiếng khàn khàn “Lệ mỗ thỉnh Tiêu điện chủ lại đây, là có hai vật yêu cầu Tiêu điện chủ đích thân nhìn qua.”
Tiêu Diễm Cốt nhướng mày: “Vật gì?”
“Cái hộp gỗ lim trên kệ tầng thứ hai, thỉnh Tiêu điện chủ mở ra đánh giá.”
Tiêu Diễm Cốt theo lời nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy một cái hộp gỗ cỡ thước vuông. Nàng không trực tiếp dùng tay mở, mà ở giữa các ngón tay dấu một cái mũi nhọn hình tam giác cạy chiếc khóa đồng, da thịt không chạm vào mà đem chiếc hộp mở ra.
Đồng tử của nàng nhất thời co rụt lại!
Trong hộp là một quyển sổ, mặt trên vết máu loang lổ, vội vàng lật xem chỉ thấy giấy trắng mực đen ghi lại mấy việc làm ăn âm thầm trù tính của nàng vài năm nay tại Bắc cương. Trong đó không ít vụ cùng Kim Thiềm đối nghịch tranh đoạt mồi ngon, thậm chí ngay cả việc bí mật trợ giúp Triệu Băng Nga chuẩn bị quan ngoại thương đội cũng bị ghi chép, mặc dù không chi tiết cụ thể, nhưng cũng giản lược bày ra từng dòng trên tờ giấy.
Mấy thứ này… vốn nên đã được hủy mới phải.
“Biến cố lần này tại Vấn Thiện sơn, chỉ vì Triệu Băng Nga cấu kết với ngoại địch phản bội, không chỉ tổn thất Thiên Chu, Bách Túc chủ lực, liên lụy Chu Tước điện chủ Bộ Tuyết Dao cùng Huyền Vũ điện chủ Ngụy Trường Quân bỏ mình, mà ngay cả cung chủ cũng bị thương nặng thảm bại. May mắn Tiêu điện chủ mưu trí hơn người, tùy cơ ứng biến mới cứu được cung chủ ra, để cho Táng Hồn cung ta không đến mức như rắn mất đầu.”
Thanh âm khàn khàn hiếm thấy mang theo ý cười “Cung chủ có tâm muốn trọng dụng Tiêu điện chủ, ngay cả Kim Thiềm cũng đều chuyển giao vào tay ngươi. Nhưng mà lúc bọn hắn điều tra kỹ lưỡng việc làm ăn lui tới, lại ở địa giới cai quản của Tiêu điện chủ tại Bắc cương phát hiện mấy thứ này, liền ra roi thúc ngựa đưa tới Mê Tung lĩnh, dọc theo đường đi hao tổn hết ba con ngựa, khó khăn lắm mới giữ được mạng. Cung chủ chưa kịp xem qua vật ấy, liền xảy ra sự tình ở Khấp Huyết quật. Chẳng lẽ việc này chỉ là khéo trùng hợp sao?”
“… Từ sau việc của Nam Nho, Diễm Cốt đã rời Bắc cương. Trong thời gian đó đủ thứ việc đã xảy ra không thể nắm trong lòng bàn tay như trước. Đa tạ Lệ điện chủ quan tâm sổ sách của ta, đợi sau khi tìm được cung chủ, Diễm Cốt sẽ đích thân thỉnh tội sơ hở này, điều tra truy cứu.” Tiêu Diễm Cốt lấy lại bình tĩnh, khi buông quyển sổ xuống biểu tình lộ ra vẻ kinh sợ vừa vặn.
Lệ Phong ý tứ hàm xúc không rõ mà nói: “Tiêu điện chủ nói đến hữu lý, không bằng nhìn lại tầng thứ hai của chiếc hộp.”
Dưới một tấm ngăn bằng gỗ, là một cái hộp sọ bị phong hoá nứt vỡ, hốc mắt cùng chỗ vết rạn còn có bùn đất bẩn hề hề cùng giòi bọ, nếu không chôn vùi sâu dưới đất mười năm, chắc chắn không thể mục nát đến vậy.
Tiêu Diễm Cốt nhìn xem cả người lạnh run.
“Đều nói tình sâu vô cùng, cho dù hóa thành tro cũng nhận được đối phương. Cái thủ cấp này hiện giờ hoàn toàn thay đổi, không biết Tiêu điện chủ còn có thể nhận ra hắn là ai không vậy?” Dừng một chút, Lệ Phong thấy nàng không lên tiếng, lại như bừng tỉnh đại ngộ cười lên “A, là Lệ mỗ nói sai, chủ nhân cái đầu này chỉ là kẻ chết thay, cùng ngươi không thân cũng chẳng quen, Tiêu điện chủ đương nhiên là nhận không ra. Chỉ tiếc cung chủ bị một phen diễn xướng xuất sắc của ngươi lừa hắn chỉnh chỉnh mười ba năm trời.”
Hắn vừa dứt lời, cửa sổ chung quanh Kinh Phong điện ầm ầm đóng lại, ngoài cửa truyền đến tiếng đao binh khônng ngớt. Nguyên bản ám khách canh gác bên ngoài đã đem nơi này bao vây chặt như nêm như cối.
Đây rõ ràng là một hồi Hồng Môn yến!
Tiêu Diễm Cốt không do dự nữa, thân thể xoay chuyển, dưới gấu váy hơn mười khối thiết liên phá không bay ra, giống như mưa hoa đầy trời đánh về phía bình phong, trước sau liên tiếp, trái phải chiếu cố, không chỉ khiến người nhìn hoa cả mắt, muốn trốn cũng không chỗ có thể trốn.
Thiết liên đánh xuyên qua bình phong, bén nhọn xé rách vải vóc, kim thạch chạm vào nhau phát ra tiếng thanh thúy như châu ngọc đan xen. Mà Tiêu Diễm Cốt nhìn thấy thân ảnh người kia di chuyển, cánh tay vung nhanh lên, cùng với âm thanh cơ quan phát động, trong tay áo ba thanh đoản tiễn tôi độc lao thẳng tới mặt Lệ Phong.
Ba thanh đoản tiễn một trước hai sau, tạo thành hình tam giác phân chia ra đầu và hai vai, khoảng khắc Lệ Phong đem trường đao vung lên đẩy ra, không môn trước ngực sơ hở, mà “Triền miên” của Tiêu Diễm Cốt đã như làn khói hóa thành gió nhẹ, giây lát ập tới trước mắt!
Táng Hồn cung bốn điện chủ, khinh công độc thuật đương thuộc Bộ Tuyết Dao, đao pháp sắc bén ngoan độc là của Lệ Phong, võ công nội lực không ai qua được Ngụy Trường Quân. Vô luận nhìn như thế nào, Tiêu Diễm Cốt đều biểu lộ yếu thế nhất trong bốn điện chủ.
Cho đến hôm nay, tựa như quỷ mị ẩn núp đã lâu cuối cùng cũng xé rách mặt nạ, lộ ra nanh vuốt chói lọi.
“Triền miên” vừa chạm vào thịt tức khắc thấu xương. Lúc trước Lục Minh Uyên đã từng ăn mệt với một chiêu này, bởi vì kim châm thật nhỏ lại dày đặc như lông trâu, như mưa phùn sương khói mông lung, phủ trời che đất, tránh cũng không thể tránh.
Lệ Phong dĩ nhiên cũng không thể ngoại lệ.
May là hắn đao pháp hơn người, đem một màn “mưa bụi” đều cuốn dưới đao phong. Tuy vậy cánh tay, bả vai cùng nửa gương mặt vẫn bị tế châm lọt lưới xuyên cốt nhập thịt, trong nháy mắt sắc mặt trắng nhợt, huyết châu tinh mịn nhất thời ứa ra, bộ dáng cực kỳ đáng sợ.
Tiêu Diễm Cốt đã phi thân đến sát.
Hiện giờ Hách Liên Ngự trọng thương nổi điên, trong Táng Hồn cung toàn bộ sự vụ đều dựa vào Lệ Phong cùng nàng quyết định, cho dù hôm nay tin tức trở mặt tiết lộ, chỉ cần ra khỏi Kinh Phong điện, Tiêu Diễm Cốt cũng không sợ đạo lý phiền phức gì. Mà nàng muốn sống rời khỏi nơi này, liền nhất định phải mượn tính mạng đối phương dùng một chút.
Vòng tay tròn như mặt trăng trên cổ tay thoát khỏi che giấu, hóa thành một thanh loan đao tinh xảo to cỡ bàn tay, mũi nhọn cong như móc câu, sống đao gấp khúc răng cưa, lưỡi đao hướng vào trong, một khi chém vào da thịt, sợ là một mảng huyết nhục gân cốt đều phải bị sống sờ sờ xé ra.
Tiêu Diễm Cốt một cước đứng nghiêm, thân hình vừa chuyển tránh đi một đao nghênh diện, trước khi đối phương biến chiêu loan đao đã quay lại, xuyên qua vai trái Lệ Phong, vừa móc vừa kéo, đúng là xé ra xương bả vai hắn!
Nhưng Tiêu Diễm Cốt cười không nổi.
Ở khoảng cách gần, nàng có thể nhìn thấy hàm dưới Lệ Phong có những vết nứt như tơ nhện, đó là tỳ vết khi dán mặt nạ da người sát hợp.
Áo của Lệ Phong bị một đao kia kéo rách, ánh mắt Tiêu Diễm Cốt dời qua, nhìn thấy trên ngực hắn có một cái hình xăm hắc xà.
Người này vậy mà cũng là Phúc Xà ám vệ!
Một khi đã như vậy, kẻ vừa mới tiến đến truyền tin kia, vì sao… Giờ khắc này, sau lưng Tiêu Diễm Cốt đột nhiên phát sinh hàn ý. Nàng không chút do dự mà rút đao kết thúc tính mạng người này, sau đó lập tức xoay người tránh né. Chỉ thấy một thanh vân văn cổ kiếm (*) xẹt qua, cơ hồ sát mặt mình, cắt đứt một lọn tóc đen đang bay lên.
[(*) vân văn: họa tiết khắc hình đám mây]
Nàng kinh hãi quay đầu lại, nhìn thấy một người đứng trước tấm bình phong rách nát, áo gấm màu tím dày nặng, ba nghìn sợi tóc bạc trắng tung bay điên cuồng, trên gương mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ đôi mắt đỏ ngầu như máu, đang một tay cầm kiếm, mang theo ý cười nhìn lại nàng.
“… Cung… cung chủ!”
[Mỗ có lời muốn nói: Ngự Ngự cosplay quen thói, giờ cũng phải cos tóc bạc theo mới chịu a…]
————–Sentancuoithu———–