Sát khí lạnh hơn nước, bóng tối lạnh hơn băng.
Trong đại trướng truyền ra mấy tiếng vang liên tiếp, dường như có đồ vật bị ngã đổ. Quân sĩ canh giữ bên ngoài lại vẫn đứng nghiêm không động, nửa bước cũng không dám tự tiện đi vào.
Đây là lều trướng của chủ tướng Tát La Viêm, bên trong mặt đất hỗn độn tựa như có cuồng phong vừa quét qua, hắn lại đưa một tay cản trở A Mạn Đạt, gương mặt mang theo ý cười mà lùi đến sau án, để người kia tiếp tục phát tiết tức giận.
Sau khi lui quân quay lại doanh trại, Trại Thụy Đan liền cởi xiềng xích cho Diệp Phù Sinh. Người sau không hề biểu hiện trước liền cùng hắn vung tay đánh nhau. Sau mấy hiệp hai người tách ra khoảng cách, y liền bắt đầu tức giận điên cuồng.
Trại Thụy Đan rời khỏi vòng chiến liền khoanh tay đứng nhìn, đôi mắt dị sắc uyên ương hiếm thấy mà hiện lên một tia thương hại – mười năm vào sinh ra tử, đổi lại một ngày toàn bộ bị phủ quyết, cho dù là Bồ Tát bùn cũng khó mà bình tâm được.
Hắn căn cứ tin tức mật thám truyền đến, đối với “Sở Nghiêu” nắm bắt rất kỹ càng tỉ mỉ. Việc của Tĩnh Vương không còn nghi ngờ gì nữa, chính là nghịch lân đau đớn nhất của đối phương. Hiện giờ có tình huống trước trận vừa rồi, đối phương nếu mà không phát hỏa, hắn ngược lại còn phải hoài nghi.
Dù sao, rốt cuộc vẫn là con cháu của Thiên gia, ngông nghênh ngạo cốt vẫn còn đó, dù có nhẫn nhục phụ trọng, cũng không có khả năng tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
Nhưng mà sự thương hại này chỉ trong nháy mắt đã bị Trại Thụy Đan vứt ra sau đầu. Hắn tinh tường hiểu rõ người nam nhân này là kẻ mạnh, cũng không cần cái thứ tình cảm như vậy chẳng làm nên chuyện gì.
Trên người Diệp Phù Sinh rốt cuộc cũng đang mang thương tích, cùng Trại Thụy Đan đánh một hồi sau đó lại bộc phát cuồng nộ, trong lúc nhất thời tức giận công tâm, huyết sắc trên mặt vừa bừng bừng lại đột nhiên rút đi, bên môi đã hiện lên vết máu đỏ thắm.
“Vĩnh Lạc hầu! Tức giận thương thân, cũng không thay đổi được gì.” Tát La Viêm rốt cuộc mở miệng, ngưng mắt nhìn bóng lưng Diệp Phù Sinh bởi vì tức giận mà khẽ run rẩy, trong mắt cực nhanh mà lướt qua một tia đắc ý.
Diệp Phù Sinh đứng giữa đống bàn ghế ngã lổng chổng trên mặt đất, nghe vậy cười lạnh quay đầu lại: “Lục Nguy chính miệng phủ nhận hết thảy, ta còn có thể làm cái gì?”
Y nói xong một chữ cuối cùng, khóe mắt cũng hiện lên ngấn nước, ngay sau đó lại gắt gao nghẹn trở về, nửa điểm cũng không chịu lộ vẻ yếu đuối.
Tát La Viêm lại nhìn thấy rất rõ ràng, khẽ cười nói: “Sức một người không thể thành, nhưng Vĩnh Lạc hầu không phải là còn có chúng ta sao?”
“A, không phải tộc ta ắt có dị tâm.” Diệp Phù Sinh cười nhạo “Là các ngươi đem ta chộp tới, cũng là các ngươi đem ta bức đến nước này, ta còn có thể tin đám tặc tử dị tộc các ngươi không có ý đồ xâm phạm biên giới sao?”
A Mạn Đạt mau miệng nói: “Chúng ta không thể tin, vậy người Đại Sở các ngươi sẽ tin ngươi sao?”
Sắc mặt Diệp Phù Sinh nhất thời cực kỳ khó coi giống như bị người ta đâm ba đao sáu lỗ.
“A Mạn Đạt, không thể nói bậy.” Tát La Viêm khẽ quát một câu, lại không mang theo ý quở trách “Vĩnh Lạc hầu, đám người chúng ta đích xác không thể tin. Nhưng mà trước mắt ngươi ở nơi này, so với quay về Đại Sở an toàn hơn nhiều. Cho dù chúng ta thả ngươi quay lại Nhạn Minh thành, Lục Nguy vì bảo vệ danh dự của Hoàng đế, để tránh cho Tây Xuyên binh biến, cũng sẽ nóng lòng âm thầm xử lí ngươi. Điểm này hẳn là ngươi hiểu rõ ràng hơn so với chúng ta.”
Diệp Phù Sinh tay trái nắm chặt thành quyền, móng tay cắm thật sâu vào thịt, ở lòng bàn tay bấm ra bốn vết hằn hình bán nguyệt.
Một lúc lâu, y mới nói giọng khàn khàn: “Ta là người của hoàng thất Đại Sở, sinh ra trên mảnh đất Đại Sở, chết đi cũng muốn chôn trên quốc gia mình.”
Trại Thụy Đan lắc lắc đầu, nhịn không được thở dài.
Hắn không đồng tình với sự kiên trì của “Sở Nghiêu”, lại tán thưởng cốt khí đối phương. Nhưng mà Trại Thụy Đan hiểu rất rõ cá tính Tát La Viêm; người này vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn. Chỉ cần “Sở Nghiêu” còn sống một ngày liền nhất định sẽ không an ổn, cho dù chết cũng phải vắt kiệt ra giá trị lợi dụng cuối cùng.
Ý nghĩ xác định, Trại Thụy Đan nói: “Vĩnh Lạc hầu nếu mà nguyện ý, đợi sau trận chiến này hãy cùng ta quay về Cửu Diệu thành, tương lai tuy rằng không đường cầm quân làm quan, nhưng vẫn có thể an cư lạc nghiệp.”
A Mạn Đạt biến sắc, há miệng đã muốn tức giận mắng nhiếc, rốt cuộc vẫn là không dám. Tát La Viêm nhướng mày, ý tứ hàm xúc không rõ mà quét mắt qua Diệp Phù Sinh, phát hiện người sau cũng là có chút ngoài dự kiến. Ngay sau đó y phục hồi lại tinh thần, khinh thường nói: “Đa tạ ý tốt, lưu lại cho đám chó săn của ngươi đi!”
Trại Thụy Đan không lời nào để nói. Trên lập trường địch nhân hắn đã tận tình tận nghĩa, tựa như người Trung nguyên có câu “Lời hay khó khuyên quỷ chết tiệt”.
Tát La Viêm hợp thời mở miệng nói: “Lang thủ, sáng sớm hôm nay có thám báo truyền đến tin tức, Tạp Y Nặc hẳn là sắp trở lại. Hiện tại tình thế khẩn cấp, còn thỉnh ngươi đi tiếp ứng hắn một chút, tránh xảy ra sơ xuất gì.”
Tạp Y Nặc thân là một trong những “Lang vương”, có thể mang binh đi đường hiểm qua “Quỷ khóc giản” cùng tên điên Hách Liên Ngự kia phối hợp hành động, hiện giờ dĩ nhiên đắc thắng trở về, mắt thấy cũng không còn xa, cần gì phải để đường đường Lang thủ tự mình đi tiếp ứng?! Trại Thụy Đan biết là câu nói vừa rồi kia của mình khiến cho Tát La Viêm nghi kỵ, cũng chẳng buồn biện giải cái gì, lại càng không muốn lưu lại nhìn ngạo cốt anh hùng bị bẻ gãy, dứt khoát mượn sườn núi xuống lừa: “Lĩnh mệnh!”
Hắn nói xong câu đó, liền phẩy tay áo bỏ đi, nửa điểm mặt mũi cũng không để cho Tát La Viêm. Khoảng khắc trước khi ra cửa hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn Diệp Phù Sinh một cái.
Cái liếc mắt thoảng qua này, vừa lúc nhìn thấy dưới môi Diệp Phù Sinh lộ ra vết rạn khó có thể thấy, giống như bức vẽ trên án ngọc bị rách một vết hẹp, để lộ màu sắc bất đồng phía dưới. Trại Thụy Đan sửng sốt một chút, muốn nhìn lại cho rõ ràng, đã thấy Diệp Phù Sinh đưa tay lau vết máu trên khóe môi. Lúc ngón tay thả xuống, dưới môi chỉ còn một chút đỏ nhạt, không còn vết rạn nào.
Chẳng lẽ là hoa mắt sao? Trại Thụy Đan nhíu mày. Sự chần chờ này của hắn lại khiến Tát La Viêm càng không vui, thanh âm trầm xuống: “Lang thủ, còn có chuyện gì sao?”
“Không có gì, nhất thời hoa mắt.” Hắn lại nhìn thoáng qua không phát hiện manh mối, đành phải buông rèm cửa xuống, đi thẳng ra xa.
Đợi đến khi bên ngoài truyền đến tiếng tuấn mã hý vang, ngay sau đó vó ngựa rầm rập, phỏng chừng là Trại Thụy Đan dẫn người rời khỏi đại doanh, trong lòng Diệp Phù Sinh rốt cuộc mới nhẹ nhàng thở ra, xoay người đối mặt Tát La Viêm cùng A Mạn Đạt.
“Lời Lang thủ vừa mới nói, cũng là phương tiện ta muốn cấp cho Hầu gia. Bất quá Hầu gia đã cự tuyệt hắn, nói vậy cũng sẽ không đem lời của ta để ở trong lòng.” Tát La Viêm bước đến trước mặt Diệp Phù Sinh. Người luyện võ tay không tấc sắt bản thân lại bị trọng thương ở trong mắt hắn chính là lão hổ bị nhổ răng. Huống chi A Mạn Đạt còn ở đó, thủ vệ ngoài trướng còn đó, mà ngay cả bản thân hắn cũng không phải là phế vật ngồi không vô dụng.
Diệp Phù Sinh mặt không đổi sắc nói: “Làm lão hổ quen ăn thịt người, bảo làm mèo nhà sống qua ngày sao được?”
Tát La Viêm cười nói: “Mèo sẽ bị người đùa bỡn, hổ cũng bị đem thuần dưỡng. Nói cho cùng cũng chỉ làm chủ xưng vương mới có thể đứng lên mà sống sót.”
“Đây chính là nguyên nhân các ngươi tấn công Đại Sở?” Diệp Phù Sinh nhìn hắn “Hàng năm thượng cống, vĩnh viễn triều phục. Các ngươi không muốn làm thuộc thần, liền phải lấy kim qua thiết mã (*) để tranh cao thấp? Dã tâm là một chuyện tốt, nhưng năng lực nếu mà không đủ, liền thành mầm tai vạ.”
[(*) kim qua thiết mã: giáo vàng ngựa sắt, đại ý xảy ra chiến tranh]
“Đối với người Trung Nguyên các ngươi mà nói… Được làm vua thua làm giặc, giang sơn từ xưa đến nay không ngoài như vậy.” Dừng một chút, Tát La Viêm nhếch khóe miệng “Năm đó, Tĩnh Vương nếu sự thành, Vĩnh Lạc hầu hiện giờ không nên rơi xuống nông nỗi như thế này, thậm chí… ngài đã là Trữ quân tôn quý, dưới một người trên vạn người.”
Diệp Phù Sinh thình lình ra tay bóp cổ họng hắn. Ngay sau đó một chiếc thiên luân sáp nhập giữa hai người, vững vàng đặt ở trên tay trái Diệp Phù Sinh. A Mạn Đạt lạnh lùng nói: “Buông tay!”
“A Mạn Đạt, không cần đại kinh tiểu quái.” Tát La Viêm cười cười, một tay đẩy thiên luân, một tay nắm chặt cổ tay trái Diệp Phù Sinh, nhìn như nhẹ nhàng chậm chạp kì thực dùng sức cực lớn. Hắn hài lòng mà nhìn thấy sắc mặt đối phương trắng nhợt.
“Hiện tại Đại Sở với ngươi, đã như bẫy rập với con mồi. Vĩnh Lạc hầu là người thông minh, tự nhiên biết đạo lý ‘bo bo giữ mình’.” Tát La Viêm không dung cự tuyệt mà đem Diệp Phù Sinh ép ngồi xuống ghế, ánh mắt hắn sáng như đuốc “Người Trung Nguyên đều nói ‘Thân thể tóc da, do cha mẹ mà có’. Vĩnh Lạc hầu cho dù không tiếc bản thân, nghĩ đến phu thê Tĩnh Vương, cũng nên cố niệm chính mình một chút đi.”
Ánh mắt Diệp Phù Sinh phát lạnh: “Ngươi đang uy hϊếp ta?!”
Tát La Viêm lắc đầu, nói: “Chỉ là muốn cùng Hầu gia bàn chút giao dịch.”
“Cái gì?”
“Chúng ta tuy có dã tâm, nhưng cũng biết đạo lý ‘nuốt miếng nhỏ thì sống, ăn quá no thì chết’. Đại Sở cũng không phải cục xương chúng ta có thể gặm hết, cho nên…” Tát La Viêm cúi đầu cùng y bốn mắt nhìn nhau “Chúng ta muốn… là Tây Xuyên.”
Tây Xuyên nhiều đồi núi, mặc dù không như miền Nam đất đai trù phú, hoặc Đông Lăng có hải vực rộng lớn, lại có tài nguyên núi rừng vô hạn, hơn nữa nhân khẩu đông đúc, cùng Tây Vực thập phần gần gũi. Bọn họ nếu là có thể chiếm được Tây Xuyên, liền giống như mở được một cánh cửa được trời ưu ái, bóp chẹt yếu đạo cả hai phe. Từ đó về sau cho dù là thương đội Đại Sở hay là Tây Vực cho đến An Lặc cùng Nhung Mạt đều đi lại dưới mí mắt hắn, xem như mượn đường qua miệng cọp có gì khác nhau đâu?
Người khác đứng bên giường, bản thân sao có thể yên tâm ngủ say được?
Trong lòng Diệp Phù Sinh sát khí thoáng hiện, trên mặt lại vừa vặn toát ra lãnh ý: “Lãnh thổ Tây Xuyên nhân khẩu đông đảo, các ngươi chiếm lấy nơi này liền giống như thu được một cái kho báu, tiến thêm một bước là có thể xâm phạm biên giới Trung đô, lui một bước có thể bảo vệ biên thành, thật sự là biết đánh chủ ý a.”
“Chính như Hầu gia vừa mới nói ‘Không phải tộc ta sẽ có dị tâm’. Chúng ta cho dù chiếm lấy Tây Xuyên, cũng nhất định sẽ gặp luân phiên chống cự, đây là mối họa ngay cả đồ thành (*) cũng đều không giải quyết được.” Tát La Viêm lui ra phía sau một bước “Thay vì đại khai sát giới, không bằng lấy quân Đại Sở trị dân Đại Sở. Tĩnh Vương đảng thống soái Tây Xuyên nhiều năm, ngài là thiếu chủ của bọn hắn, không ai thích hợp làm chủ Tây Xuyên hơn so với ngài.”
[(*) đồ thành: gϊếŧ sạch một thành phố]
Diệp Phù Sinh năm ngón tay nắm chặt, gằn từng chữ: “Ngươi muốn dựng ta làm con rối!”
“Con rối hay không, hãy nhìn vào bản lĩnh của ngài, chúng ta bất quá theo như nhu cầu.” Trong thanh âm Tát La Viêm dẫn theo một tia mê hoặc “Ngẫm lại đám thuộc hạ trung tâm của phụ vương ngài ở nơi xa xôi này bị đối xử lãnh đạm mười năm, ngẫm lại mười năm đăng đẳng của ngài bị một câu hóa thành hư ảo, ngài không muốn thay bọn họ đòi tiền đồ, vì mình đòi công đạo hay sao? Đợi ba ngày sau mạnh mẽ công thành, hai bên đều tử thương thảm trọng. Chúng ta đều là quân nhân thấy chết không sờn, chỉ là bên trong Nhạn Minh thành dân chúng không biết bao nhiều người. Đến lúc đó sinh linh đồ thán hay là giai đại vui mừng, tất cả đều tại một ý niệm của ngài.”
Diệp Phù Sinh trầm mặc thật lâu, Tát La Viêm cũng rất có kiên nhẫn mà chờ. A Mạn Đạt không nói một lời, thiên luân trong tay lại nắm đến khẩn trương.
“… Lấy đao của ta đến!”
Đợi đến lúc bên ngoài trăng treo giữa trời, thân thể Diệp Phù Sinh mới đột nhiên chấn động, lấy tay che miệng kịch liệt ho khan, cả người giống như già thêm mười tuổi, lúc này mới bộc lộ ra ngoài bề mặt.
Tát La Viêm nhướng mày: “Ân?”
“Ta trước khi rời đi đã cùng tâm phúc ước định, lấy đao ấn làm tin. Nếu không có vật ấy, bất luận thư gì cũng đều không nhìn đến.” Diệp Phù Sinh ngẩng đầu “Nguyện ý đi theo ta, thấy thư như thấy người, dĩ nhiên có thể cấp. Nếu mà không nguyện ý, ta cũng không thể nói gì hơn.”
Dừng một chút, y chăm chú nhìn Tát La Viêm: “Ta không tin vào lời hứa của ngươi, chỉ là hiện giờ không còn lựa chọn nào khác… Ta chỉ cần ngươi đáp ứng, ngày phá thành không thể lạm sát dân chúng vô tội, không thể hại tướng sĩ dưới trướng ta. Nếu không, hôm nay ta có thể cho ngươi bao nhiêu phương tiện, ngày sau có thể cho ngươi bấy nhiêu phiền toái. Nói được thì làm được, đến chết không ngừng!”
Tát La Viêm cười to: “Một lời đã định, lấy huyết thư làm bằng! A Mạn Đạt, hãy trả lại đao cho Hầu gia!”
A Mạn Đạt gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Phù Sinh. Mối thù cụt tay còn đó, nàng hận không thể đem người này băm thành thịt nát, nhưng cũng hiểu được hiện giờ đại sự là chính, không thể hành động thiếu suy nghĩ, chỉ đành nén giận nói: “Dạ!”
Nàng ra khỏi đại trướng, Diệp Phù Sinh cũng không nói lời vô nghĩa, trải giấy bút ra viết thư. Tát La Viêm ở bên cạnh từng câu từng chữ mà xem qua, xác định không có sai sót gì lúc này mới yên lòng.
A Mạn Đạt rất nhanh liền đem Đoạn Thủy đao quay lại, Diệp Phù Sinh vừa lúc viết xong phong thư đầu tiên, tiếp nhận trường đao ở trên lòng bàn tay mình xẹt qua, lấy máu bôi loạn lên vết khắc trên chuôi đao, ở vị trí lạc khoản dập xuống thật mạnh, lập tức xuất hiện một hoa văn đỏ thắm.
Đúng lúc này, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn, tựa như có hỏa lôi phát nổ, trong tiếng gió gào thét mơ hồ có tiếng kêu la hỗn loạn. Dị tộc quân sĩ canh giữ ở ngoài trướng đều cả kinh, vội vàng giương mắt lên nhìn, chỉ thấy phía sau bị lửa đỏ bùng lên, giống như đám cháy lan ra đồng cỏ!
A Mạn Đạt lao ra nhìn kỹ, đồng tử nhanh chóng co lại: “Hướng đó… không xong rồi!”
Chỗ kia chính là trại lương thảo!
Hành quân đánh giặc, lương thảo quan trọng hàng đầu. Huống chi bọn họ từ xa bôn ba đến đây, lương thảo vốn mang đến không nhiều lắm. Nguyên bản kế hoạch nếu mà bảy ngày công thành không hạ được, liền phải lui về hướng Cửu Diệu thành tìm tiếp viện, không ngờ lúc này lại xảy ra biến cố!
A Mạn Đạt một mặt phái người chạy đến cứu hoả, một mặt trong đầu suy nghĩ thật nhanh: rõ ràng là có trọng binh canh gác, vì sao lương thảo còn xảy ra chuyện?
Đột nhiên trong đầu nàng lướt qua một ý nghĩ, không kịp nhiều lời đôi câu, xoay người chạy như bay về hướng chủ soái đại trướng.
Nhưng mà, nàng đã tới chậm một bước.
Một thi thể không đầu nằm sóng xoài trên mặt đất, phục trang quen thuộc khiến nàng kinh sợ.
Máu theo đao chảy xuống, trên mặt đất uốn lượn thành một đường đỏ sẫm. Trong tay Diệp Phù Sinh nắm một cái thủ cấp máu me đầm đìa, khuôn mặt y tái nhợt bị máu tươi bắn lên, so với ác quỷ càng đáng sợ hơn.
Nhìn thấy A Mạn Đạt tiến vào, y chỉ phát ra một tiếng cười lạnh, huy đao bổ ra đại trướng. Thủ vệ bên ngoài bất ngờ không kịp đề phòng, đầu tiên là
bị lều bạt đón đầu che lại, tiếp theo là đao phong tận lực bồi tiếp cắm vào máu thịt, đảo lạc trần ai.
“Lùi lại!” A Mạn Đạt rốt cuộc lấy lại tinh thần, thiên luân toàn trảm mà ra. Không ngờ rằng đối phương sau khi gϊếŧ người vẫn còn dư lực thi triển khinh công, khiến một kích của nàng chém vào không khí.
Thủ vệ bên ngoài lúc này mới phát hiện trong trướng kinh biến, nháo nhào tiến vào. A Mạn Đạt trợn mắt nhe răng, quát hận: “Phế vật! Mau đuổi cho ta. Bắn tên! Ta muốn đem y băm thành thịt vụn!”
Ánh mắt quét qua đống hỗn độn đầy đất cùng thi thể không đầu nọ, A Mạn Đạt vừa giận lại vừa sợ. Đại chiến chưa bắt đầu chủ soái đã chết, lương thảo cũng bị đốt, kế hoạch này nàng thân là nửa quản sự chịu trách nhiệm, Vương thượng mà truy cứu, chỉ sợ…
Từ từ! Nàng bỗng nhiên kéo lấy một tên lính cuối cùng sắp rời khỏi, quát: “Đốt tín hiệu pháo hoa! Nhanh chóng triệu Lang thủ hồi doanh!”
“Dạ!”
Hai người một trước một sau rời đi, chờ đến lúc đại trướng không còn một ai, giữa đống bàn ghế ngã lật nhào hỗn độn, một người mới chậm rãi bò ra, chính là Đặng Tư Tầm.
Hắn nhìn lướt qua thi thể trên mặt đất, lại quay người từ trong góc lều bị sụp xuống tha ra một người hôn mê bất tỉnh, hóa ra lại là Tát La Viêm vốn nên đầu mình hai nơi.
Diệp Phù Sinh nói “gậy ông đập lưng ông”, Tát La Viêm còn sống lại càng hữu dụng hơn so với đã chết. Dù sao cái chết của hắn có khả năng làm cho dị tộc tử chiến đến cùng;
hắn còn sống mới có lợi thế khiến đối phương ném chuột sợ vỡ đồ.
Bọn họ ước định lấy “nhận lại đao” làm tín hiệu. Bởi vậy lúc Đặng Tư Tầm nhìn thấy A Mạn Đạt cầm đao đi vào, liền giống như vô ý xuất hiện gần đại trướng. Đợi đến lúc lương thảo bị hỏa hoạn, A Mạn Đạt chạy đi xa, hắn liền danh chính ngôn thuận theo sĩ binh dị tộc chạy vào báo tin.
Tất cả mọi người trong trướng nghe biến cố đều kinh sợ. Tát La Viêm đương trường tức giận đến rối loạn. Diệp Phù Sinh chờ đợi đã lâu rốt cuộc nhân cơ hội ra tay.
Đoạn Thủy đao nhắm đầu hạ xuống, Tát La Viêm cả kinh không kịp kêu lên liền chật vật né tránh. Nhưng mà một đao kia chính là hư chiêu, ngay sau đó nhanh chóng quay ngược lưỡi, một nhát chặt đứt thủ cấp sĩ binh kia. Tát La Viêm lui ra phía sau lại vừa lúc dừng lại trong tầm tay Đặng Tư Tầm.
Hắn giỏi về châm cứu kỳ huyệt, càng giỏi về dụng độc. Một châm đâm vào đại huyệt sau gáy, Tát La Viêm ngay cả một chữ cũng không kịp nói ra, liền không cam mà ngã gục xuống đất.
Ngay sau đó, Đặng Tư Tầm liền đem hắn cùng kia sĩ binh kia thay đổi quần áo, đeo lên mặt nạ kéo qua một bên, chính mình cũng lánh đi. Đây là biện pháp nguy hiểm nhất cũng an toàn nhất.
A Mạn Đạt cho dù phát hiện không đúng, cũng sẽ vào trước là chủ. Lại có Diệp Phù Sinh dẫn đi chú ý của nàng, ít nhất có thể cho Đặng Tư Tầm tranh thủ được cơ hội.
Đặng Tư Tầm ở trên người Tát La Viêm chém lung tung mấy nhát, máu nhất thời chảy đầy chân, lại bởi vì dược hiệu cũng không khiến kẻ này đau tỉnh. Hắn ở giữa những binh sĩ chạy vội, tha người bệnh này chạy về hướng lều trại của thương binh, không ai thèm liếc mắt nhìn bọn hắn một cái.
Ai cũng không biết, tên quân y bị câm không chút nào thu hút này sau khi ra khỏi tầm mắt bọn họ, liền biến thành thân nhẹ như én, nắm một nam nhân trưởng thành lại không cố sức chút nào, liền như cáo tha gà con, đảo mắt đã biến mất trong bóng đêm hỗn loạn.