“Ngươi cứ như vậy đáp ứng nàng?”
“Bằng không thì sao?”
Màn đêm buông xuống, trời đang mưa lắc rắc. Diệp Phù Sinh từ quán nhỏ ven đường mua một chiếc ô giấy dầu, chầm chậm mở ra che lêи đỉиɦ đầu. Bóng tối rũ xuống che khuất hơn phân nửa khuôn mặt y, từ góc độ của Tôn Mẫn Phong nhìn qua, chỉ có thể thấy khóe môi hơi hơi cong lên.
Từ lúc Tôn Mẫn Phong nhận thức nam nhân này tới nay, chỉ cảm thấy Diệp Phù Sinh vĩnh viễn đều là bộ dáng cà lơ phất phơ, trời có sập xuống cũng không sợ hãi. Cái vẻ mặt đó lúc này xuất hiện trên gương mặt Sở Tích Vi, lại không thấy bất ngờ, trái lại hắn có loại cảm giác vốn nên như thế.
Tôn Mẫn Phong cũng nhịn không được nở nụ cười, lời nói lại mang theo một chút trào phúng hiếm thấy: “Ngươi đáp ứng nàng, môi trên chạm môi dưới nhẹ nhàng như không. Nhưng chuyện này một khi làm không tốt, Bách Quỷ môn liền rơi vào trong vũng bùn, rốt cuộc không bò dậy nổi.”
“Ta biết.” Thanh âm Diệp Phù Sinh rất mềm nhẹ, giống như cơn gió hoà vào trong mưa “Vừa rồi chúng ta trao đổi, tiên sinh đều nhớ kỹ không?”
Tôn Mẫn Phong nhún vai: “Lớn tuổi, nào có trí nhớ tốt như vậy. Đều quên sạch rồi.”
Cùng người thông minh nói chuyện, luôn luôn có thể tiết kiệm được nhiều lời vô nghĩa.
“Chúng ta đã ở Già Lam thành được một thời gian, Vấn Thiện sơn bên kia lại không hề truyền đến tin tức, tám chín phần mười là đã xảy ra chuyện.” Diệp Phù Sinh dời đề tài, tay di di thái dương “Trên núi kia địch ta hỗn tạp, tình huống sợ là thay đổi trong nháy mắt, bên cạnh hắn người có thể dùng không nhiều lắm. Triệu Băng Nga lại là người bụng có càn khôn, không thể dễ tin… Tiên sinh tối nay nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai ta sẽ an bài người dẫn ngươi đi qua.”
Tôn Mẫn Phong nhíu mày: “Nếu các ngươi phỏng đoán không sai, Già Lam thành sợ đã là cô thành, có vào mà không ra. Muốn đưa chúng ta đi ra ngoài nói dễ hơn làm?”
Hiện giờ “Bách Túc” có thể thao túng Già Lam thành, thế cho nên ngay cả Minh Chúc đổ phường thổ địa nơi đây cũng đều phải tạm lánh mũi nhọn. Động tác lớn như thế, sau lưng nếu thiếu sự hỗ trợ của quan lại trong thành, làm sao lại dễ dàng khả thi như vậy?
Từ một khắc hắn bại lộ hành tung kia liền minh bạch, trên đời này thám tử xuất quỷ nhập thần nhất không phải là ám khách được huấn luyện kỹ càng, mà chính là chúng sinh không chỗ nào không có.
Bề ngoài, bọn họ muốn đối phó chỉ có “Bách Túc”. Nhưng trong bóng tối rốt cuộc có bao nhiêu người là địch nhân của bọn họ?
Diệp Phù Sinh nói: “Trên đời này quy củ khuôn phép, hơn phân nửa đều là để hạn chế người dân không quyền không thế.”
Tôn Mẫn Phong nheo mắt: “Ngươi thực hiểu rõ quy tắc.”
Diệp Phù Sinh cười nói: “Gặp nhiều quỷ, người sống cũng sẽ diễn liêu trai.”
Ánh mắt Tôn Mẫn Phong đảo qua gương mặt y, không nhìn ra được nguyên cớ, âm thầm mắng một câu “lão cáo già”.
“Xin hỏi tiên sinh, tại hạ còn bao nhiêu thời gian?”
Tôn Mẫn Phong không cần thăm mạch y, trong lòng cũng đã rõ ràng, nhân tiện nói: “Có nội lực để chống đỡ thì còn khoảng mười ngày.”
“Nếu ta vận lực ứng phó thì sao?”
“Ta đây cũng không biết.” Tôn Mẫn Phong nói “Vận khí tốt, bảy tám ngày; Vận khí không tốt, luân phiên ác chiến, nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ ba ngày.”
Diệp Phù Sinh ở trong lòng yên lặng tính toán một chút, nhẹ nhàng thở ra: “Đủ rồi.”
“Thật sự đủ sao?”
Dưới tán dù, trong mắt Diệp Phù Sinh giống như băng mùa xuân nứt ra, ẩn lộ một đường lưu quang: “Đủ ta làm xong việc nên làm, chỉ là… có lẽ không đủ cùng hắn cáo biệt.”
“Ta bỗng nhiên có chút hối hận.” Tôn Mẫn Phong nhìn y “Thời điểm lúc trước cứu ngươi, chỉ biết là chủ tử không muốn cho ngươi chết, lại không hề nghĩ thân phận lai lịch của ngươi có thể rước lấy phiền toái hay không. Hiện tại xem ra… cứu ngươi chính là một việc tột đỉnh phiền toái!”
Diệp Phù Sinh bật cười: “A Nghiêu tuổi trẻ, Tôn tiên sinh
lớn tuổi hơn hắn, cũng xem như nửa cái trưởng bối, còn thỉnh về sau giúp hắn mở rộng tầm mắt, bớt chọc phiền toái, sống yên ổn thêm một chút.”
Tôn Mẫn Phong từ trước đến nay chỉ hoặc là cứu người, hoặc là thấy chết cũng không thèm cứu, không có chuyện thay người truyền đạt hậu sự. Chỉ là trước mắt lời nói đến bên miệng, lại bị hắn nuốt trọng trở vào.
Một khắc sau, hắn nói: “Ngươi theo ta cùng lên Vấn Thiện sơn, nói không chừng…”
“Không kịp.” Diệp Phù Sinh mở miệng nói “Già Lam thành không được xảy ra chuyện gì. Nếu không bọn họ thực sự bị chặt đứt đường lui.”
Bọn họ vốn là tính toán kỹ lưỡng, thanh trừ “Bách Túc” ẩn núp trong thành, bảo vệ ven đường trọng yếu, thứ nhất là để ngăn chặn thế lực tiếp viện của Táng Hồn cung, thứ hai là để hỗ trợ đường lui cho mọi người trên núi.
Không ngờ tới chính là, Tây Nam dị tộc ngóc đầu trở lại, thậm chí đã đánh chủ ý lên Già Lam thành, nơi có liên quan mật thiết với mọi chuyện trên Vấn Thiện sơn.
“Nói chuyện cùng Doanh Tụ cô nương này, cũng làm cho ta nghĩ minh bạch rất nhiều việc.” Diệp Phù Sinh nhắm mắt “Ý đồ của Táng Hồn cung, không phải là một hồi Võ Lâm đại hội; Hách Liên Ngự muốn, cũng không phải trở thành công thần giúp Sở Uyên thượng vị … Ngay từ đầu, lập trường của hắn liền không đặt trên bất luận kẻ nào ở Đại Sở.”
Tôn Mẫn Phong nhíu mày: “Giải thích thế nào?”
“Tiên sinh còn nhớ ‘Đoạt phong hội’ không?” Thấy Tôn Mẫn Phong gật đầu, Diệp Phù Sinh tiếp tục nói “Khi đó ta cảm thấy rất kỳ quái. Hách Liên Ngự phái Lệ Phong khiêu chiến võ lâm cao thủ trung nguyên, nếu nói là vì tỏa nhuệ khí tranh cái uy danh, căn bản không cần phí nhiều tâm sức như thế. Nhất là thời điểm ở Cổ Dương thành, bọn họ tận lực đem sự việc trở nên ầm ĩ, bức bách võ lâm đồng đạo hướng Tạ Vô Y tạo áp lực. Nếu cuối cùng Tạ Vô Y vẫn không tiếp chiến, tiếp theo chính là cái gì?”
“Nếu không có trận chiến kinh thiên hạ ấy, từ đó về sau thế gian sẽ không còn Đoạn Thủy.” Dừng một chút, Tôn Mẫn Phong đầu óc xoay chuyển thật nhanh “Táng Hồn cung không phải là tranh danh dương oai, mà là mượn cơ hội này châm ngòi võ lâm nội loạn.”
“Tạ Vô Y chết, Lệ Phong bị chém đứt cánh tay phải hắn vẫn luôn kiêu ngạo, ‘Đoạt phong hội’ buộc phải chấm dứt. Nhưng mà chuyện này sóng chưa tan hết, lại có tiếp chuyện Nam Nho khởi phục, Lễ vương mưu nghịch nhiễu loạn. Lần này Táng Hồn cung thay đổi thủ bút, những người liên lụy đếm không hết.” Diệp Phù Sinh nhếch môi “Nhưng mà, đối với mấy chuyện này, ta vẫn luôn có điểm nghi ngờ.”
Tôn Mẫn Phong không tự mình trải qua, dĩ nhiên cũng không nhớ được, nghe vậy nhướng mày, vứt qua một ánh mắt nghi vấn.
“Nam Nho mưu tính, đích xác nghiêm mật tàn nhẫn, không chỉ vạch trần Lễ vương lòng muông dạ thú, cũng đem Đoan vương kéo lên chiến xa, thành trợ thủ mới cho Kim thượng … Nhưng mà trong kế hoạch liên hoàn này, còn có một điểm phá cục. Đó chính là…. Nếu Lục Minh Uyên không thể sống sót trốn ra, mấy chuyện văn vẻ sau sau này hẳn là không vẽ ra được nhiều đến thế.” Thanh âm Diệp Phù Sinh chuyển lạnh “Nam Nho khi đó cùng đường bí lối, không còn phương pháp có thể nghĩ đến. Nhưng ta xem ra, Lục Minh Uyên có thể từ Lễ vương phủ chạy trốn tới Thanh Tuyết thôn một đường, nhiều nhất chỉ có năm thành cơ hội.”
Sở Uyên trăm phương ngàn kế muốn làm phản, dĩ nhiên sẽ không nuôi dưỡng một đám giá áo túi cơm. Đơn cử ngày đó tại An Tức sơn nhìn thấy một đội tinh binh, cũng không thua kém chút nào so với biên quân chính quy, huống chi là người hắn khống chế trong Lễ vương phủ?
Hắn tính không nổi so với Nam Nho đa mưu túc trí, đối phó Lục Minh Uyên lại không khó. Dù sao thời điểm đó Nam Nho đã chết, thiên hạ trong Vệ Phong thành đều là của Sở Uyên, Nam Nho cho dù an bài kín kẽ, nhiều nhất cũng chỉ có thể để Lục Minh Uyên bình an chạy ra khỏi thành, một đường đến Thanh Tuyết thôn sau đó chính là một hồi đánh cuộc.
Tôn Mẫn Phong chỉ một chút liền thấu suốt, sắc mặt ngưng trọng: “Ý ngươi là nói… còn có một lực lượng thứ ba âm thầm trợ giúp Lục Minh Uyên?”
Diệp Phù Sinh nói: “Hách Liên Ngự cũng không phải là kẻ tùy tiện phát thiện tâm.”
Tôn Mẫn Phong càng nhíu chặt: “Chiếu theo lời ngươi nói, hắn một bên
giúp Sở Uyên, một bên lại ở thời khắc mấu chốt âm thầm cản trở, rốt cuộc là mưu cầu cái gì?”
Diệp Phù Sinh vừa nhấc mắt: “Hiện tại, ngươi hẳn là đã biết a.”
Tôn Mẫn Phong hơi giật mình, đem tiền căn hậu quả cẩn thận xâu chuỗi một lần, đột nhiên cả kinh!
Diệp Phù Sinh khóe miệng nhếch lên: “Từ những năm cuối đời của Tiên đế, Táng Hồn cung liền cấu kết cùng những kẻ có mưu đồ xấu trong hoàng thất Đại Sở. Cho dù đó là… hay là Sở Uyên, đều vì tư dục bản thân mà nuôi dưỡng độc xà này, lại không hiểu rằng độc xà sẽ có một ngày ngay cả bọn họ cũng sẽ cắn.”
Hoàng thất Đại Sở nội đấu, khiến cho bọn họ cấp thiết hướng về giang hồ tìm kiếm nanh vuốt cho mình. Do đó càng củng cố sức mạnh cho Táng Hồn cung như nuôi khối u ác tính. Nhưng mà, Táng Hồn cung căn cơ chung quy ở quan ngoại, ánh mắt Hách Liên Ngự từ trước đến nay chỉ nhìn vào lợi ích.
Thanh âm Tôn Mẫn Phong phát lạnh: “Hắn muốn cho Tây Nam dị tộc lần nữa tiến vào Trung nguyên?”
“Mặc dù chỉ là suy đoán, nhưng hẳn đúng tám chín phần mười.” Diệp Phù Sinh xoay xoay cán dù, tiếp tục nói “Hắn sai sử Lệ Phong khơi mào Đoạt phong hội, khiến cho các đại môn phái căm thù đồng thời cũng khiến nội bộ võ lâm bởi vì danh lợi mà trở mặt; Hắn một mặt giúp Sở Uyên mưu nghịch, một mặt lại đem chứng cứ tối bất lợi với Sở Uyên tiết lộ ra ngoài, dẫn đến hiện giờ cục diện Bắc cương giương cung bạt kiếm. Nhưng mà lúc ánh mắt mọi người đều đặt ở Bắc cương, hắn lại mượn Võ Lâm đại hội đem lực lượng các đại môn phái Trung nguyên tụ tập lại đây, không chỉ thành công che giấu cục diện bất ngờ thay đổi bên trong thành Già Lam, còn khiến cho quân lực phòng thủ biên thuỳ Tây Xuyên cũng chia ra một phần đặt ở phụ cận Vấn Thiện sơn. Chuyện cho tới bây giờ, Vấn Thiện sơn nhìn như nguy cơ tứ phía, kì thực chỉ là một hồi khốn cục mà không phải là tử cục.”
Tôn Mẫn Phong tâm niệm nhanh chóng quay ngược trở lại: “Triệu Băng Nga phản bội, Hách Liên Ngự đã đoán trước… Hắn chân chính thiết hạ tử cục, là tại Già Lam thành!”
Vấn Thiện sơn chỉ là cái ngụy trang, bởi vì kế hoạch thực hiện để lộ, Bách Quỷ môn tham gia vào, lại có biên quân ngoài xa chú ý. Cho dù tính nháo lật trời, bất quá cũng chỉ là sinh tử của khoảng ngàn người trong núi. Huống chi Vô Tướng tự vàng thau lẫn lộn, sớm đã phân không rõ địch ta, Hách Liên Ngự thân ở trong đó, tuy rằng nguy hiểm, nhưng cũng nhiều sinh lộ.
Nhưng là Già Lam thành không giống.
“Tôn tiên sinh, sớm đi về nghỉ ngơi. Ngày mai ta đưa các ngươi ra khỏi thành, chỉ mong lúc này đây…”
Tôn Mẫn Phong vẫn còn đang trố mắt, Diệp Phù Sinh cũng đã đi xa.
Hắn nhanh chóng muốn đuổi theo, đáng tiếc người nọ thân pháp kỳ quỷ, nhìn như chậm lại cực nhanh, chớp nháy đã biến mất ở chỗ rẽ ngã tư đường, giương mắt nhìn ngay cả cái bóng cũng không thấy được.
Tôn Mẫn Phong sắc mặt trầm xuống, chỉ đành xoay người đi về. Nhưng hắn đi không lâu, Diệp Phù Sinh liền từ sau một mặt tường nhảy ra, lần nữa bung tán dù che mưa, nói: “Doanh Tụ cô nương theo một đường này, không mệt sao?”
Y vừa dứt lời, liền thấy đầu tường bóng người chớp động. Doanh Tụ từ phía trên nhảy xuống, đứng lại dưới tán dù của y.
Ánh mắt Doanh Tụ giống hai con dao nhỏ chọc lên người y, thanh âm lạnh lùng: “Ngươi là ai?”
“Ta là người như thế nào, cô nương hẳn là so với người khác đều rõ ràng.” Diệp Phù Sinh mở tay, chính là một khối dương chi ngọc bội thượng phẩm, cũng không treo trên dây đỏ hay chuỗi ngọc, đơn độc một khối nắm ở trong tay cũng không chút nào thu hút.
Trên khối ngọc có khắc kỳ lân, cùng một chữ “Nghiêu”.
“Ngươi nếu không biết ta là ai, làm sao dám mang đại sự như vậy tới tìm ta?” Diệp Phù Sinh nhếch một cái khóe miệng “Bất quá, đáng tiếc cô nương nhận sai người.”
“Cố Tiêu!” Tay áo đỏ rung động, một thanh đoản chủy để ngay lên cổ y. Doanh Tụ trong mắt như chứa độc, thanh âm khàn khàn “Ngươi làm sao dám?!”