Phong Đao

Chương 54: Minh Phượng

Trời lại đổ mưa lắc rắc.

Tú Nhi ở phía trước dẫn đường, lập tức hướng về phía sau nhà vòng đi. Nơi này vốn dựa lưng vào vách đá, dốc nghiêng, đi lên quả thật rất nguy hiểm. Thỉnh thoảng lại có đá vụn lăn xuống, người mà dẫm vào rất dễ trượt, cứ vậy liền thuận theo sườn núi lăn xuống nhanh như chớp. Đến lúc gượng lại được thiếu điều cũng muốn gãy một chân.

Sở Tích Vi đi ở phía sau Tú Nhi, vẻ mặt âm trầm, thoạt nhìn rất giống sát quỷ từ địa phủ bò ra. Suốt từ đầu sợi tóc đến tận ngón chân đều để lộ ra khí tức “tâm tình bực bội, quỷ thần chớ quấy rầy”. Tần Lan Thường trước mắt là tội nhân, không dám đi gần hắn quá, thần tình ủ rũ mà đi ở bên cạnh Lục Minh Uyên, thỉnh thoảng lại ném cho Nguyễn Phi Dự đang thong dong tự tại một cái liếc sắc lẻm như đao. Cũng may là lão tiên sinh không cùng nàng so đo, chỉ đem một quyển sách cũ trong tay cuốn lại, thận trọng mà cất kỹ.

Tần Lan Thường lần đầu tiên ở trong xe ngựa nhìn thấy Nguyễn Phi Dự, trong tay của hắn cầm chính là quyển sách này. Chỉ là khi đó vội vàng thoáng nhìn, thấy quyển sách này không hình cũng không tựa, ngay cả nội dung là gì cũng nhìn không ra. Trước mắt thấy hắn cẩn thận như vậy, Tần Lan Thường liền không khỏi có chút ngạc nhiên, ngoái cổ muốn nhìn trộm một chút, kết quả bị một tay Lục Minh Uyên chắn mất tầm mắt.

Thư sinh khô khan cứng ngắc này lại bắt đầu dông dài, nhỏ giọng mà nói với nàng: “Nhìn trộm vật của người khác, cũng là phi lễ!”

Tần Lan Thường nhanh chóng bị hắn làm tức đến không còn phát giận nổi.

Diệp Phù Sinh nhìn thấy buồn cười. Y một mình ở phía sau đoạn hậu, khoanh tay chậm rì rì mà đi tới, ở trên trên đường núi quanh co như ruột dê lại nhàn nhã như dạo nơi sân vắng, thoạt nhìn tùy ý tới cực điểm, trên thực tế xung quanh gió thổi cỏ lay, y đều nghe ngóng rõ ràng.

Con đường này thực sự là không có mai phục. Trên đường gặp phải sự tình nguy hiểm nhất bất quá cũng chỉ là Lục thư sinh không cẩn thận đạp phải một con rắn, nó chưa kịp cắn ngược một cái, đã bị Tần cô nương nhanh nhẹn dũng mãnh túm lấy cái đuôi kéo ra thân thể run rẩy, tay không thắt lại thành một cái nơ con bướm sặc sỡ, sau đó quẳng tít ra xa.

Theo sơn đạo gập ghềnh đi suốt một đêm, mọi người bị mấy ngày bôn ba liên tiếp, trên mặt đều lộ ra vẻ mỏi mệt, lại càng không nói đến hai người Lục Minh Uyên cùng Sở Tích Vi thương thế chưa lành. Lục Minh Uyên gương mặt nhỏ trắng bệch mồ hôi dầy đặc. Sở Tích Vi ngược lại vẫn bất động thanh sắc, chỉ có Diệp Phù Sinh nhìn thấy bước chân của hắn hơi chậm chút, trên mặt đất cũng từ từ xuất hiện dấu chân.

Y cùng Sở Tích Vi đều luyện Hà Phi bộ, đi đường không tiếng động, rơi xuống đất không dấu vết, có thể nói là đạt tới cảnh giới “Đạp tuyết tầm hồng mai, mộ vũ bất tiêm y” (*). Có thể làm cho Sở Tích Vi lưu lại dấu chân trên mặt đất, chỉ có thể thuyết minh là hắn đã cực kỳ mệt mỏi.

[(*) đạp tuyết tìm hồng mai, mưa chiều không dính áo]

Lúc trước ở trong căn nhà nát nhiều người mắt tạp, cũng không có cơ hội hỏi thăm một chút rốt cuộc hắn thương thế như thế nào.

Lúc Sở Tích Vi còn bé, Diệp Phù Sinh khi dễ hắn không ít, chỉ cảm thấy chọc ghẹo đến mức tiểu hài nhi xù lông kêu khóc là đại lạc thú. Kết quả cho tới bây giờ, Sở Tích Vi bất động thanh sắc, không thấy ủy khuất khổ sở, lại khiến Diệp Phù Sinh hậu tri hậu giác thấy tim đau nhói lên.

Cũng may không lâu sau, Tú Nhi mang theo bọn họ đi qua một chỗ ngoặt, nhìn thấy một đường tắt xuống phía dưới. Không bao lâu đường dưới chân đã rộng rãi hơn, cảnh vật trước mắt cũng từ từ thông thoáng.

Bọn họ một đường đi xuống, đã đến thung lũng dưới chân núi.

Tần Lan Thường vừa mệt vừa khát, từ sớm đã muốn đặt mông ngồi xuống mọc rễ, vừa nhìn thấy mặt đất bằng phẳng, liền bật người hướng xuống mặt đất đầy cỏ khô vàng ngồi phịch xuống. Kết quả không đến một khắc liền mãnh liệt nhảy dựng lên.

Sở Tích Vi quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Làm cái gì mà đại kinh tiểu quái như vậy?”

Tần Lan Thường sắc mặt trắng bệch. Nhìn quen bộ dáng cô nương tinh quái gan to này, trước mắt lại bị dọa đến lạc sắc, liền phá lệ làm cho người ta chú ý. Chỉ thấy nàng sử dụng vỏ kiếm trỏ vào chỗ mình vừa ngồi xuống, nói: “Phía dưới có… có một bàn tay!”

“Tay?” Lục Minh Uyên ngẩn ra, xoay người lại đem đám cỏ cao cả thước kia vạch ra, quả nhiên thấy một bàn tay bị đứt, hư thối quá nửa, trên mặt bị lồi lõm không đồng đều, như là bị dã thú gặm cắn.

Lại nhìn kỹ vừa thấy, mảnh đất trống này tuy rằng rộng rãi, chỉ là cách đó không xa có rừng rậm âm trầm. Gần đó thì có mấy đống hỗn độn che dấu dưới cỏ dại, lộ ra mấy bộ hài cốt – xương chim, xương thú, xương người gì cũng đều có – phần lớn đều không được đầy đủ, hẳn là bị dã thú tha đi.

Nơi này ba mặt núi vây quanh, gió thổi vào cũng khó ra. Bởi vậy trong không khí tràn ngập mùi hôi thối, chính là hiện tại trời mưa lâm râm, hơi áp chế được mùi vị khác thường kia một chút. Nhưng mà trước không chú ý tới còn tốt, một khi dụng tâm đi cảm thụ, mùi tanh tưởi liền khó có thể bỏ qua, ngửi vào liền muốn ói.

Sở Tích Vi có chút bệnh ưa sạch sẽ, lập tức lấy tay áo bịt mũi, sắc mặt khó coi so với chết còn không bằng. Hắn quay đầu căm tức nhìn Tú Nhi, đã thấy tiểu cô nương kia không biết khi nào đã ngã xuống, một người nam nhân đứng ở bên cạnh nàng.

“Sớm đã biết tiểu nha đầu này làm việc không đáng tin, ta sợ nàng xảy ra trục trặc, cố ý tại đây chờ đợi, không ngờ tới… Quả nhiên chờ được chư vị.”

Nam nhân hơn bốn mươi tuổi, hình thể rất béo, béo đến mức một thân mặc áo lông cừu khoác trên người rất giống cục thịt viên bọc trong da, khiến người ta vừa thấy liền không khỏi phỏng đoán lúc hắn đi đường rốt cuộc là dùng chân hay là trực tiếp lăn.

Chỉ là một nam nhân nhàm chán như vậy, trong tay lại cầm một thanh trường kích dài bảy thước, nặng ít ra cũng trên dưới một trăm cân, đầu kích sáng lóa như tuyết, khắc chìm hoa văn chim phượng, chỗ tiếp giáp với thân kích còn xuyên một chuỗi kim linh (*), gió thổi qua liền nghe tiếng động thanh thúy, ở nơi trống trải lan ra, như thể tiểu phượng hoàng vừa mở mắt, chỉ là vô cớ mang theo sát khí.

[(*) kim linh: chuông/lục lạc bằng vàng]

Thanh âm kim linh này vừa vang lên, Nguyễn Phi Dự vẫn luôn uể oải không có tinh thần liền mở mắt, ngưng thần nhìn lại. Ánh mắt hắn từ trên trường kích đảo qua, cuối cùng dừng trên gương mặt của nam nhân béo, mỉm cười: “Quý tính các hạ là gì

?”

Nam nhân nói thực hòa khí: “Không dám nhận, không dám…Ta họ Hà.”

Đám người Diệp Phù Sinh nhíu mày. Nguyễn Phi Dự truy vấn: “«



» trong Tần gia quân tiên phong?”

Hà lão bản mặt mày hớn hở: “Đó là huynh trưởng của ta, xương cốt chôn ở nơi này đã hơn ba mươi năm. Nguyễn công muốn gặp hắn không?”

Nguyễn Phi Dự hướng mảnh đất hoang chôn hài cốt kính cẩn khom người, nói: “Năm đó Hà giáo úy một tay Minh Phượng kích tung hoành tam quân, ngoại trừ Tỏa Long thương của Tần công, trong quân không có kẻ nào sánh được. Chỉ tiếc lão hủ thân tại triều đình, không có duyên nhìn thấy.”

Ba chữ “Tỏa Long thương” vừa nói ra, sắc mặt Tần Lan Thường kịch biến. Sở Tích Vi giống như sau lưng mọc ra đôi mắt, lập tức quay đầu lại, ánh mắt lạnh như lưỡi dao, làm cho nàng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Hà lão bản cười nói: “Nguyễn công nếu mà tiếc nuối như vậy, hôm nay có thể thỏa mãn ở đây. Hà mỗ tuy rằng vô dụng, tốt xấu cũng truyền thừa được vài phần gia học, mặc dù không thể nào so sánh với huynh trưởng, cũng không đến mức bôi nhọ thanh danh Minh Phượng.”

“Đây là một nơi tốt để chôn xương cốt.” Nguyễn Phi Dự thản nhiên liếc mắt nhìn bốn phía “Ta vậy mà lại quên… Cái con đường nhỏ kia, nguyên lai là thông đến nơi này.”

“Nguyễn công là quý nhân, chỉ là nhiều năm đã trôi qua như vậy, làm sao lại đối với nơi sơn dã này rõ như lòng bàn tay như thế?” Hà lão bản ngẩng đầu “Ba mươi bốn năm trước, An Tức sơn đã xảy ra một trận lũ cuốn. Nơi này chính là thung lũng, bao nhiêu bùn đất cùng nước lũ liền từ trên cao đổ hết vào nơi này. Ngoài việc cuốn trôi hai thôn nhỏ sớm đã bỏ hoang, vẫn chưa hại đến khu vực xung quanh, ngoại trừ … Lúc ấy hơn ba ngàn quân binh Tần gia quay trở lại kinh thành đi ngang qua nơi đây không một ai may mắn thoát khỏi… Nguyễn công, trên đời này làm thế nào lại có việc trùng hợp như thế chứ?”

Toàn bộ mọi người trong lòng chấn động. Tần Lan Thường trong lúc điện quang hỏa thạch suy nghĩ cẩn thận cái gì, ánh mắt bay nhanh đảo qua mảnh đất mai táng không biết bao nhiêu hài cốt, vẻ mặt từ kinh hãi đến giận dữ. Thời điểm nàng quay lại nhìn về hướng Nguyễn Phi Dự, hốc mắt cơ hồ đã có thể nhỏ máu.

Nguyễn Phi Dự tựa như không thèm để ý phía sau lưng mình đã bị ánh mắt soi thành cái sàng, hắn chính là nhìn Hà lão bản nói: “Lão hủ nhớ ra rồi. Năm đó mang binh hồi kinh có hai người. Một người là quân sư Chu Khê, một người chính là huynh trưởng của ngươi – Hà Xung.”

Hà lão bản nói: “Nguyễn công trí nhớ thực tốt! Năm đó ngươi dựa vào tình huống mấy ngày liền mưa to cùng địa thế, thời điểm quân sĩ trên đường đi qua nơi này đã đoán chắc phương hướng, kích nổ sập triền núi, dẫn đường cho lũ cuốn nuốt sống ba nghìn tính mạng… Việc này, ngươi có nhận hay không?”

Nguyễn Phi Dự ngược lại là dám làm dám chịu, cũng không do dự, cười nhạt nói: “Chính là việc ta làm, không dám từ chối!”

“Nguyễn công nếu nhận, vậy dễ xử lý.” Minh Phượng kích trong tay Hà lão bản chựng lại, một khắc đó thần sắc hắn nghiêm nghị, ngữ khí thâm trầm “Hoàng thiên trên cao, Hậu thổ phía dưới, chư vị anh linh chứng kiến cho ta, việc này thù oán có chủ, không liên lụy người ngoài, các vị không có quan hệ, xin mời đi thôi.”

Lục Minh Uyên lên tiếng đầu tiên. Hắn hướng về phía mảnh đất hoang cung kính khom người, sau đó đối Hà lão bản hành lễ, nói: “Một ngày vi sư cả đời vi phụ. Sư phụ có tội, ta nguyện phạt thay; Sư phụ gặp nạn, ta nguyện gánh vác, quyết không thể đi!”

Diệp Phù Sinh quay đầu nhìn về phía Nguyễn Phi Dự, cười tủm tỉm mà hỏi: “Nguyễn tiên sinh, hiện tại không thể so với trước. Nếu ngươi không thay đổi chủ ý, chúng ta cũng đành bất lực.”

Y ám chỉ chính là việc Nguyễn Phi Dự tính toán thả một con đường cho đám dư đảng án cũ. Nếu là Nguyễn Phi Dự khăng khăng cố ý như thế, cho dù là Thiên Vương lão tử cũng khó bảo hộ hắn bình an qua một cửa này.

Nguyễn Phi Dự chỉnh ống tay áo, chậm rãi mà nói: “Đã là ân oán của một mình lão hủ, ba vị có thể bảo vệ đến đây đã tận tình tận nghĩa. Thỉnh đi đi thôi.”

Sở Tích Vi không lên tiếng. Không khí nơi này quá mức khó ngửi, hít một hơi tựa như nuốt một khối thịt nát, sắc mặt của hắn đã khó coi đến mức muốn cùng mảnh đất này không đội trời chung, ngay một chữ cũng lười nhả ra. Nghe vậy, hắn ngay cả cáo từ cũng chẳng buồn nói, chỉ từ trong mũi “Ân” một tiếng, tóm lấy Tần Lan Thường liền muốn xoay người rời đi.

Nhưng mà, Tần Lan Thường trước giờ ở trước mặt hắn luôn phục tùng không dám nhúc nhích đột nhiên tránh ra, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, một tay đè lại chuôi kiếm, nói: “Tiểu thúc, ta không đi!”

Sở Tích Vi lạnh giọng nói: “Ngươi hồ nháo như vậy còn chưa đủ sao?”

“Ta không hồ nháo.” Tần Lan Thường quay đầu, ánh mắt đảo qua trên người Nguyễn Phi Dự sang Lục Minh Uyên, cuối cùng dừng lại ở trên Minh Phượng kích trong tay Hà lão bản “Ta… chỉ là cảm thấy… lúc này không thể đi!”

Diệp Phù Sinh là một người ngoài, đối mặt loại tình huống này dĩ nhiên không tiện xen lời. Sắc mặt Sở Tích Vi lạnh hơn, nói: “Hành tẩu giang hồ cần phải biết tiến thoái, ngươi không hiểu sao?”

“Cũng có sự tình nếu hiện tại lui, tương lai muốn lui cũng không thể lui.” Tần Lan Thường lần này cũng không sợ hắn, nhìn chằm chằm vào đôi mắt lạnh lùng của Sở Tích Vi, gằn từng chữ “Tiểu thúc, câu này là ngươi dạy cho ta biết.”

Sở Tích Vi khẽ nhấc tay, giáng cho nàng một bạt tai.

Lục Minh Uyên biến sắc, bước chân vừa nhấc lên muốn tiến tới ngăn cản, lại bị Nguyễn Phi Dự một tay bắt lấy. Nhìn đến ánh mắt từ trước đến nay vẫn ôn hòa của lão giả, lại khiến lưng hắn nhất thời phát lạnh.

Người trong nhà biết việc trong nhà. Tần Lan Thường từ nhỏ cũng đã biết được, trong mắt tiểu thúc nhà mình, nam nhân nữ tử không có gì khác biệt, bởi vậy chưa từng xem cái câu “Nam nhân tốt không đánh nữ nhân” ra cái gì. Vì thế lúc nàng tranh luận cũng đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị đánh đến heo chó không bằng, liền tựa như quen thuộc mà nhắm nghiền hai mắt.

Nhưng mà một cái tát này cũng không giáng xuống mặt nàng.

“A Nghiêu, hài tử tranh luận không phải là chuyện lớn, hà tất phải động thủ?” Một tay Diệp Phù Sinh bắt lấy cổ tay Sở Tích Vi. Hắn liếc mắt nhìn y, cũng không gỡ ra.

Diệp Phù Sinh quay đầu nhìn Tần Lan Thường, vẫn cười tủm tỉm, chỉ là trong giọng điệu thêm vài phần phần trịnh trọng: “Nha đầu, ngươi muốn lưu lại, hết thảy hậu quả phải tự gánh vác, không được hối hận!”

Tần Lan Thường kinh ngạc mà nhìn y, một lát sau gật gật đầu.

Sở Tích Vi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì, lạnh lùng liếc mắt một cái mà quét qua mọi người xung quanh, phẩy tay áo bỏ đi.

“Các vị, sau này còn gặp lại!” Diệp Phù Sinh cười cười, chắp tay hành lễ, cũng theo Sở Tích Vi rời đi.

Hà lão bản vẫn luôn không mở miệng cắt ngang bọn họ, thẳng đến khi nhìn thấy thân ảnh hai người này đi xa, mới thu hồi ánh mắt, đem Minh Phượng kích giậm mạnh xuống đất một cái, đối Nguyễn Phi Dự cười nói: “Nghe danh võ công của Nguyễn công cực cao, là một trong tám đại cao thủ tối thượng trên giang hồ, tại hạ hôm nay liền muốn lãnh giáo.”

Nguyễn Phi Dự không trả lời. Trái lại là Lục Minh Uyên tiến lên một bước. Thư sinh tuổi trẻ lại có chút cổ hủ này dường như ngại ngùng, trước mắt từ trong tay áo rút ra một cây quạt xếp màu trắng nắm gọn trong lòng bàn tay, nói: “Sư phụ có việc, đệ tử làm thay. Vãn sinh bất tài, xin thỉnh giáo tiền bối trước!”