Phong Đao

Chương 27: Khinh cuồng (ba)

Cố Tiêu cảm thấy sư phụ đời này đại khái cũng chỉ nói được một câu đúng đắn như vậy thôi.

Y xuống núi đã nửa năm. Từ buổi đầu đối mặt với phồn hoa còn không kịp mở to mắt mà ngắm, cho đến bây giờ y cảm giác sâu sắc cái gọi là giang hồ chính là một nồi lẩu thập cẩm. Tất cả những gì chua ngọt đắng cay yêu ghét đều khuynh đảo trong đó. Ái hận tình cừu theo tinh phong huyết vũ đập vào mặt mà đến, náo loạn mù mờ đến mức y quả thực tìm không thấy phương hướng,

Ở nơi đường nhỏ thâm sơn cứu được đại cô nương tiểu tức phụ gặp thổ phỉ, lại bị một câu “lấy thân báo đáp” sợ tới mức chạy trối chết; đi qua cái gì Hắc Phong trại trừ gian diệt ác, cùng đám lục lâm thảo khấu tự xưng trái Thanh Long phải Bạch Hổ giao chiến; đi qua nhiều vùng khỉ ho cò gáy, vượt qua bao ngày tiêu dao tự tại, lại bởi vì ở trên đường thu thập vài tên du côn lưu manh, liền bị một đám ô hợp không biết ở đâu đuổi tới yêu cầu nhập bọn.

Con người sao lại phức tạp đến như vậy?!

Cố Tiêu một cước đá bay tiểu tử vẫn lẵng nhẵng bám đuôi thuyết phục y gia nhập bang hội gì đó, cũng nhặt chiếc khăn tay của cô nương ném tới, cẩn thận đặt trên cây hoa để chủ nhân thu hồi, vừa gặm bánh màn thầu vừa phi thân lên ngựa, cất vó chạy như bay như biến.

Cây đao sau lưng y là Cố Thời Phương bỏ ra ba lượng bạc đi đến lò rèn dưới chân núi mới đánh ra, hình dáng bình thường, cũng không coi là sắc bén. Chuôi đao được sư công buộc một sợi dây lụa màu đen, ở dưới treo một chiếc vòng ngọc thô sơ chưa mài giũa. Cố Tiêu cứ cảm thấy đây là Đoan Thanh lưu cho mình tiền cứu mạng, chờ đến tiêu hết lộ phí cũng có thể lấy nó đổi được vài bữa cơm, không đến mức chết đói đầu đường xó chợ.

Cố Tiêu lười biếng mà nằm phục trên lưng ngựa. Con ngựa này đã già rồi, chạy không nhanh, lại thuần tính, không cần tận lực thúc giục, cũng biết chậm rãi mà đi tới.

Sau khi y xuống núi, đưa mắt nhìn cũng không có ai thân thuộc, cũng không có mục đích gì cụ thể, liền tùy ý mà đi tam sơn tứ hải, đi tới đâu là xem chỗ đó, gặp được chuyện tốt thì vui mừng, gặp phải tai họa thì coi như trải nghiệm.

Trời đang lúc vào thu, lá vàng rơi lác đác. Con đường nhỏ vốn đã hoang vắng lại càng không một bóng người đi. Ven đường vài ngôi mộ vô danh cỏ dại mọc thành lùm, thỉnh thoảng có tiếng côn trùng nỉ non, bất giác nghe vào lại tăng thêm ba phần âm trầm.

Cố Tiêu xoay người xuống ngựa, đem nửa cái bánh màn thầu dư lại từ bữa trưa đút cho con ngựa già, sau đó mới quay đầu, dùng ánh mắt buồn ngủ nhập nhèm đánh giá khách điếm hoang sơ hiện ra dưới bóng đêm càng thêm bí ẩn kỳ quái.

Nơi này là hoang sơn dã lĩnh, trước không thôn sau không điếm, chỉ có một nhà như vậy, nhìn thế nào cũng thấy giống hắc điếm. Ba tầng lầu cao, tường gạch trát bùn, mái lợp cỏ tranh, đại môn mục nát bất kham, phía trên có mấy tấm ván gỗ mới cũ lẫn lộn như mụn vá, trước cửa treo hai ngọn đèn l*иg ánh sáng lay lắt, chiếu lên ba chữ sơn đỏ «

Thiên Thành cư

» loang lổ trên tấm biển, đọc qua giống như “Người thành thi” đẫm máu. (*)

[(*)Nguyên bản 天诚居

: Thiên Thành cư- quán trọ Thiên Thành /人成尸: Nhân thành thi – người thành thi thể]

Người sống đi vào liền thành thi thể – Nói đây không phải là hắc điếm gϊếŧ khách cướp của, sợ là quỷ cũng không tin.

Cố Tiêu nhìn nhìn sắc trời, mây đen ùn ùn, chớp lóe nhay nháy, cân nhắc sợ là sắp mưa đến nơi. Y không tính toán ăn ngủ hoang dã ngoài trời lại bị ướt như gà rớt vào nồi canh, liền thong thả ung dung dắt ngựa đến gõ cửa.

“Đến ngay, mời khách quan!”

Tiếng đón khách vồn vã vang lên. Đại môn lung lay sắp đổ được mở ra, một gương mặt thần tình dữ tợn thò ra ngoài. Cố Tiêu nhìn thoáng qua liền nghiêng đầu sang chỗ khác, cảm thấy người này không giống tiểu nhị, mà giống tên đồ tể gϊếŧ heo thì đúng hơn.

“Giúp ta cho ngựa ăn, lại lấy một gian phòng, mang lên chút đồ ăn nóng.”

Y ném một khối bạc vụn, tiểu nhị điểm điểm phân lượng, cười đến càng chân thành sáng lạn, một tay dắt ngựa, một tay khoát lên ý bảo y đi vào trong: “Được rồi, ngài ngồi xuống nghỉ một lát trước!”

Cố Tiêu liếc qua cánh cửa, chỉ thấy trong đại đường ngược lại được thắp đèn sáng sủa, bên trái là một tấm màn vải rách rưới che lại hậu viện, phía bên phải bàn ghế bày biện chỉnh tề, chỉ là thực cũ kỹ, trên mặt còn có vệt dầu mỡ lau không sạch, nhìn qua khẩu vị có chút chán ngán.

Tiểu nhị dắt ngựa đi ra hậu viện. Cố Tiêu nhìn lướt qua, có ba dáng người cao lớn đang thu thập cơm thừa rượu cặn trên bàn, chỉ là không thấy khách nhân nào cả.

Phía trước có một quầy gỗ. Đứng phía sau là một vị lão bản nương tóc cài trâm bạc, đại khái hơn ba mươi tuổi, trang điểm cẩn thận, nhìn qua không thấy lớn tuổi lắm chỉ là cũng không giống người đàng hoàng tử tế. Thấy Cố Tiêu tiến vào, tròng mắt nàng sáng lên, từ sau quầy đi ra, một tay còn cầm bút, một tay nhấc lên bầu rượu, cười nói: “Ôi, đã lâu không gặp khách quan tuấn tú như thế này, hôm nay trời lạnh, thỉnh uống chén rượu ấm áp thân thể trước?”

“Đa tạ chưởng quỹ.” Cố Tiêu tiếp nhận chén rượu ngửa đầu uống, nương theo tay áo che lại, đem chén rượu đổ hết vào vạt áo, cũng may hôm nay mặc một thân màu đen, nhìn không ra có cái gì bất ổn.

Y hướng lão bản nương cười cười, đem chén rượu nhẹ nhàng thả lên bàn. Đế chén khảm vào mặt bàn gỗ, nhưng xung quanh lại không hề nứt chút nào, như thể chiếc chén này vẫn luôn đặt ở nơi đó.

“Tiểu tử không biết nặng nhẹ, chút bạc ấy để chưởng quầy đổi cái bàn khác.” Cố Tiêu không muốn sinh sự, cũng không muốn bị người mang đến phiền toái, đơn giản liền làm rõ thái độ ngay từ đầu. Phàm là những kẻ đầu óc không bị đinh ba đóng qua, ắt sẽ không làm ra những chuyện ngu xuẩn.

Lão bản nương nhìn cái chén khảm vào mặt bàn kia, vẻ tươi cười cứng ngắc trên mặt, một lúc lâu mới miễn cưỡng giật giật khóe miệng, nhắc nhắc khối bạc trên tay, cười làm lành nói: “Khách khí, chừng này bạc đừng nói đổi bàn, cộng thêm cả ăn ngủ của khách quan đêm nay cũng đủ. Thỉnh!”

Cố Tiêu gật đầu, nâng bước hướng lầu hai đi lên. Lão bản nương sai người mang thức ăn lên theo. Có một chén canh nóng, một dĩa thịt luộc, cùng hai cái bánh bao, xem ra cũng không tinh xảo, lượng cũng vừa đủ.

Đại để là được lão bản nương dặn dò, tiểu nhị đi theo cũng không dám lỗ mãng, đặt đồ ăn xuống liền nhanh chóng đi ra ngoài. Cố Tiêu nhìn kỹ gian khách phòng một chút, ngoại trừ một cái giường, một cái bàn, một cái dục dũng thì không còn gì khác, chăn đệm cũng tản ra hương vị ẩm thấp cũ kỹ.

Y lắc đầu, đến bên bàn ngồi xuống, gắp vài miếng thịt bỏ vào trong bánh bao ăn rồi uống chén canh nóng. Ngoài cửa sổ dần dần truyền đến tiếng mưa rơi tí tách, một hồi mưa thu một hồi lạnh. Thấy nước mưa theo gió tạt vào phòng, y liền đứng dậy đi đóng cửa sổ.

Không nghĩ đến tay vừa mới chạm tới cửa sổ, tấm ván gỗ mỏng manh không ngăn được tiếng ồn ào náo động. Từ dưới lầu truyền đến một trận bàn ghế ngã rầm rầm, tiếng điếm tiểu nhị chửi bậy cùng thanh âm tiểu hài tử khóc nháo hỗn loạn.

Y nhíu mày, vốn là không muốn lo chuyện bao đồng; nhưng nghe động tĩnh phía dưới càng lúc càng lớn, tiểu hài nhi gào thét giống như heo sắp bị chọc tiết, cuối cùng vẫn là nhịn không được, bước chân xuống lầu.

Dưới lầu, điếm tiểu nhị hùng hùng hổ hổ mà đem một đứa bé đẩy ngã xuống đất. Đó là một nam hài khoảng bảy tám tuổi, trắng trắng tròn tròn, giống mấy đứa bé được vẽ trong tranh tết. Một thân quần áo bằng tơ lụa, vừa thấy chính là cậu ấm của gia đình phú quý giàu có. Đáng tiếc là lúc này bẩn hề hề, trên mặt vừa đất vừa cát lại thêm nước mắt, trên người còn bị đạp mấy đá, đang lăn như hồ lô đến bên chân Cố Tiêu. Đúng là trứng phượng hoàng cao quý sa cơ biến thành trứng thối.

Đám người lão bản nương cùng điếm tiểu nhị cũng không muốn trêu chọc y, bởi vậy thấy Cố Tiêu xuống lầu, liền nhanh chóng thu lại tay chân. Thằng nhóc kia ngược lại là nhạy bén, thuận thế ôm lấy chân Cố Tiêu, nước mắt nước mũi bôi đầy một ống quần y, lớn tiếng kêu lên: “Cứu mạng! Bọn họ là mở hắc điếm, cứu…cứu ta!”

Cố Tiêu tránh hai bước, đáng tiếc là đứa nhỏ này nặng như quả tạ, dùng cả tay lẫn chân ôm chặt chân y, thiếu điều đem quần kéo tụt cả xuống. Rơi vào đường cùng, Cố Tiêu một tay nắm chặt đai lưng, một tay lấy đao cắm xuống đất, nhướng mắt hỏi: “Đây là làm cái gì vậy?”

“… Ai nha, hài tử chết bầm này quấy rầy đến khách quan phải không? Thực là xin lỗi!” Lão bản nương hơi sửng sốt một chút, rất nhanh liền phục hồi lại tinh thần “Đây là con ta, cha của hắn mất sớm, ta chỉ là một quả phụ cũng không dạy dỗ hắn tốt. Chuyện này chính là vì hắn gây ra tai họa, liền tính giáo huấn hắn một chút, không ngờ quấy rầy tới khách quan.”

“To gan! Ngươi nói láo!” Không ngờ tới đứa nhỏ này người không lớn lại can đảm có thừa, lập tức buông chân Cố Tiêu ra, cơ hồ nhảy một cái lên cao ba thước, thanh âm hài đồng non nớt vậy mà có vài phần khí thế cáo mượn oai hùm: “Các ngươi đều không phải người tốt!”

Cố Tiêu nhíu mày, chỉ thấy đám người chủ quán sắc mặt ai nấy đều có chút ngưng trọng. Lão bản nương nhếch khóe miệng: “Đều nói thanh quan không quản việc nhà, chẳng lẽ một người quả phụ như ta dạy dỗ con mình mà khách quan cũng muốn nhúng tay vào hay sao?”

“Phong tư của nương tử như vậy, làm sao lại sinh ra một cái cục thịt viên như thế này?!” Cố Tiêu cười cười, một tay túm áo hài tử, đem hắn xách đứng lên “Đều đi lại trên giang hồ, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám. Đứa nhỏ này không quan hệ với ta, đích thực là ta không cần xen vào việc của người khác…”

Nghe vậy, lập tức đứa bé kia ở trong tay y giãy dụa không ngừng, sắc mặt lão bản nương cũng thả lỏng: “Khách quan là người minh bạch. Một khi đã như vậy, sắc trời đã không còn sớm, thỉnh ngài đi nghỉ ngơi thôi.”

“Chờ một lát, ta đói bụng.” Cố Tiêu nắm tay thật chặt, không đợi lão bản nương lên tiếng, tiếp tục nói: “Ta không thích ăn những thứ súc sinh dơ bẩn đó. Trước mắt đã có thịt tươi sống dâng tới, thỉnh lão bản nương ra sau nấu nướng, tiền bạc ta sẽ khắc chi trả.”

Điếm tiểu nhị cùng sai vặt sắc mặt đại biến, lão bản nương nhìn y cùng tiểu hài tử vài lần, do dự nói: “Ý khách quan là… Không dối gạt khách quan, chúng ta ở đây mặc dù là hắc điếm, sinh ý chính là gϊếŧ người cướp của, nhưng mà làm thịt người…”

“Mở hắc điếm, mà thịt người lại không làm… Chuyện

này nói ra sợ là khiến người ta cười đến rụng răng.” Cố Tiêu cười nhạo một tiếng, tiểu oa oa béo tròn trong tay giống như bị dọa sợ tới choáng váng, lúc này mới lấy lại tinh thần, liều mạng giãy dụa như một con trùng, cũng không thể thoát khỏi năm ngón tay y, rốt cục gào khóc toáng lên.

Lão bản nương kinh nghi bất định mà nhìn Cố Tiêu: “Cái này… chúng ta bắt đứa nhỏ đó, vốn là nhìn hắn có vẻ con nhà giàu có, định hướng nhà hắn đòi chút ngân lượng chuộc thân. Chỉ là đứa nhỏ này không biết điều, không chỉ không nói, còn nhất thời vô ý khiến hắn chạy thoát. Nhưng mà làm thịt người…”

“Ai, ngươi nhìn quần áo đứa nhỏ này mặc, phải biết là nhà hắn không phú thì quý. Nói không chừng mò không được tiền chuộc, ngược lại dẫn đến việc gây họa. Không bằng kiếm chút tiền hủy thi diệt tích dứt khoát cho xong?!” Cố Tiêu lắc lắc đầu, lấy ra hai thỏi bạc ở trước mặt nàng nhoáng lên một cái “Đứa nhỏ này cho ta làm mồi nhắm, hai mươi lượng bạc liền về tay các ngươi.”

Hai mươi lượng bạc, ở thời điểm này đủ cho gia đình bình thường tiêu dùng vài năm. Lão bản nương cắn môi do dự trong chốc lát, rốt cục quyết định: “Được, nhưng mà đầu bếp của chúng ta chưa làm qua thịt người, vậy…”

“Vậy liền đem trù phòng cho ta mượn, ta tự mình làm!” Cố Tiêu nói xong liền nhấc tiểu hài nhi đi ra hậu viện, nhìn nhãi con không ngừng đá đạp lung tung trong tay, trôi chảy hỏi: “Ngoan, tên là gì? Không thì một lát ta lại không biết đặt tên món ăn là gì a?”

Tiểu hài nhi khóc đến thở hổn hển, thẳng đến khi nấc cụt: “Ngươi… ách … xấu…ách!”

“Nam nhân không xấu nữ nhân không yêu nha, tiểu hài nhi thối như ngươi biết cái gì?” Cố Tiêu sờ sờ cằm, một cước đá văng cửa trù phòng, ném hắn xuống nền đất xám xịt, nhấc lên con dao phay, thân thiết hỏi: “Ngươi thấy thịt kho tàu thế nào? Xem nào, nếu ngươi không nói tên cho ta nghe, một chút ta hạ thủ liền gọi ngươi là Thịt Viên kho tàu nha.”

“Ngươi! Oa …” tiểu hài nhi nhào lên mặt đất khóc lớn “Ta… ta kêu Sở Nghiêu… không… không cần ăn ta!”