Sở Tích Vi suy nghĩ rất nhiều cảnh tượng khi gặp lại, tới thời điểm trước mắt, một cái cũng không có đất trình diễn!
Nguyên nhân không phải do hắn, mà là do Diệp Phù Sinh lại bất tỉnh.
Gọi xong một tiếng “A Nghiêu”, giống như buông được một tảng đá lớn trong lòng, dây cung trường kỳ căng thẳng đột nhiên được thả lỏng, ngứa ngáy cùng đau nhức đều không áp được mỏi mệt ập đến; Bởi vậy đầu y liền ngã sang một bên, rõ ràng lưu loát mà chìm vào trong giấc ngủ. Lúc này đây không phải là cạm bẫy khiến ý thức trầm luân, mà là một lần chân chính nghỉ ngơi hoàn toàn bình thường.
Để lại Sở Tích Vi ngồi ở bên giường dồn khí đan điền, thật vất vả nhịn không phun ra một ngụm lăng tiêu huyết (*).
[(*) lăng tiêu huyết: máu uất khí]
Hắn tức đến khó thở mà muốn đem người kia đánh thức dậy, chỉ là khi nhìn đến gương mặt hốc hác hõm sâu của y, lại thực sự không làm được. Ngồi tại chỗ do dự một khắc, Sở Tích Vi mang khuôn mặt sầm sầm như mây đen trước cơn giông thoa hết thuốc cho y, sau đó vung ra tay áo ra cửa.
Hắn đi thực nhanh, suýt nữa đâm sầm vào Tôn Mẫn Phong đang bưng thuốc trở về. Quỷ Y nhìn theo bóng lưng của hắn quan sát một hồi lâu, lắc đầu nói: “Tính khí so với nữ nhân còn khó chịu hơn, chẳng lẽ quỳ thủy (*) không thuận sao?”
[(*) quỳ thủy: một tháng vài ngày của chị em á]
Hai tên thuộc hạ đi theo phía sau hắn nghe được lời đại nghịch bất đạo như thế, chỉ có thể nhìn trời nhìn đất, mong hai lỗ tai mình chứa đầy gió Tây Bắc.
Sở Tích Vi một bụng tức giận, mặt lạnh ra khỏi đại môn. Ở trên đường đi bộ trong chốc lát, cũng chầm chậm thu liễm. Hắn không muốn quay đầu trở về, cũng không muốn đi lang thang không mục đích, liền hướng đến chốn cũ Đoạn Thủy sơn trang.
Lúc này một trận kinh biến Đoạt phong hội đã qua hai ngày, toàn bộ Cổ Dương thành giới nghiêm, thỉnh thoảng có thể gặp vài nhân sĩ võ lâm vẻ mặt giương cung bạt kiếm, bình dân bách tính thì im như ve sầu mùa đông, hằng ngày xuất hành cũng không dám nhìn nhiều nói nhiều, e sợ không cẩn thận sẽ chọc vào tai họa.
Sở Tích Vi đi về hướng con đường nhỏ phía Đông trong bóng tối chập choạng. Hỏa hoạn nơi Đoạn Thủy sơn trang sớm đã dập tắt, chỉ để lại tường đổ mái sụp bao phủ trong khói đen cùng bụi đất. Tấm hoành phi ngoài cửa sớm đã tan nát, bia đá huyền vũ trước cửa cũng sụp xuống một bên, không còn chút nào quang cảnh ngày xưa.
Thiên hạ phong vân xuất ngã bối, nhất nhập giang hồ tuế nguyệt thôi.
Chỉ một câu ngắn ngủi như vậy, cũng đã để cho mấy thế hệ dùng máu thịt xương cốt duy trì, cuối cùng ngọc nát đá tan, không chết không ngừng.
Rút đao Đoạn Thủy, từ nay về sau sợ là thật sự đứt mạch.
Sở Tích Vi khẽ lắc đầu, nhấc chân đang muốn tiến vào, lại chợt nghe một tiếng tiêu cất lên vang vọng giữa không trung ngàn vạn ngôi sao lấp lánh, sâu thẳm mênh mang, liên miên bất tuyệt.
Trong chớp mắt thăng trầm như sóng cuốn, trong chớp mắt phiên sơn phúc hải, khoảng khắc lại trầm xuống như chuyển nhập thung lũng, ai oán như khóc như than, giống như linh hồn từ Vong Xuyên dạo một vòng qua nhân thế, cuối cùng quay về địa phủ.
Đây là một khúc
«Đưa hồn».
Sở Tích Vi đứng tại chỗ nghe trong chốc lát, thấp giọng hỏi: “Bên trong ngoại trừ Tạ Ly, còn có người nào?”
Thủ hạ canh giữ ẩn mình trong bóng tối hiện thân, quỳ một gối xuống đất nói: “Hồi Tôn chủ, khoảng một nén nhang trước có một đạo nhân tóc bạc tới đây tế điện, chúng ta không tiện hiện thân, liền chỉ có thể nhìn hắn đi vào, Nhị nương đã đuổi theo sau.”
Sở Tích Vi gật đầu, theo tiếng mà đi tới. Bước qua một con đường đất khô cằn đầy gạch ngói vỡ, rốt cục đi tới Tiềm Long tạ ngày trước.
Một hành lang dài thanh nhã khi xưa sớm đã cháy sạch sẽ, chỉ còn lại một hồ nước lưu lại quang cảnh ngày đó. Khắp nơi bùn đất bất kham, mắt thường cũng có thể nhìn thấy xác cá tôm bị thiêu chết nổi lên mặt hồ cùng khung nền kiến trúc còn ngâm bên dưới.
Thi thể trong sơn trang sớm đã được võ lâm nhân sĩ nghe tin tức đi đến thanh lý. Xác Tạ Trọng Sơn chìm dưới nước, khi vớt lên vẫn còn nguyên vẹn. Chỉ tiếc Tạ Vô Y nhất đại anh hào lại táng thân nơi biển lửa, cuối cùng ngay cả tàn thi cũng không còn.
Thi hài được đặt trong áo quan bằng gỗ lim. Tạ Ly toàn thân run rẩy giống con gà con bị trời đông giá rét, bàn tay lẩy bẩy đẩy nắp áo quan. Cũng không biết là khí lực còn nhỏ, hay là lá gan không đủ lớn, chỉ yếu ớt đẩy ra một khe hở nhỏ. Mắt thấy cũng không thể tiếp tục, hai đầu gối cậu mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, nằm phục bên áo quan gào khóc, bên người một ngọn đèn dầu leo lét, trước mắt chỉ còn phế tích thê lương.
Sở Tích Vi đi đến nơi, chợt nghe được một tiếng động gần như không thể nghe thấy, đó là tiếng Nhị nương cảnh báo.
Hắn bất động thanh sắc mà hướng chỗ Nhị nương ẩn thân nhìn thoáng qua, tiếng tiêu bên tai thế nhưng vẫn chưa dứt, thậm chí không nghe thấy dừng lại lấy hơi, đủ thấy người này nội tức hùng hậu, có thể nói làm cho người ta sợ hãi.
Một khúc “Đưa hồn” đã xong, chỉ dừng một chút, liền đổi sang một khúc khác. Lần này là “Vãng sanh”.
Sở Tích Vi ngưng thần nhìn lại. Bên cạnh hồ nước quả nhiên có một vị đạo nhân đang đứng đưa lưng về phía hắn tay bấm thanh tiêu. Mái đầu tóc bạc như sương như tuyết được một cây trâm gỗ mun vấn lỏng. So với nam tử mà nói, thân hình có vẻ cao
lớn nhưng lại gầy gò khoác dưới lớp đạo bào đen trắng, dáng vẻ thong dong tự nhiên, giống như không phải là đến tế tang, mà là đưa tiễn một người qua đường bèo nước gặp gỡ.
Sở Tích Vi rất có kiên nhẫn mà chờ hắn thổi xong một khúc. Sau khi thổi xong, đạo nhân xoay người lại, lộ ra một gương mặt thần tình lạnh nhạt.
Mới nhìn qua bóng dáng hắn, tưởng như lão nhân đã qua trăm tuổi, chỉ là khi nhìn đến gương mặt, lại bất quá như nụ bạch mai đang thịnh mới vừa lộ ra.
Quảng hàn ngọc thụ, phong nghi thiên thành.(*)
[(*) cây ngọc nơi cung
Quảng hàn – cung của Hằng Nga í – phong thái dung mạo ngút trời]
Sở Tích Vi sống chừng hai mươi năm, gặp qua đủ hạng người muôn hình muôn vẻ, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một gương mặt đẹp như hoa có thể khiến người ta sinh lòng e sợ đến thế.
Người này hoàn mỹ đến mức tựa hồ không phải người phàm, thần sắc lạnh như băng đến bất cận nhân tình.
Đạo nhân đầu bạc trong mắt như chứa cao sơn hàn tuyết, khuôn mặt bình đạm như u đàm tĩnh thủy, ngay cả thanh âm cũng lãnh đạm giống như đoạn băng thiết ngọc: “Bần đạo Đoan Thanh, quấy rầy!”
[(*)cao sơn hàn tuyết: tuyết lạnh trên núi cao; u đàm tĩnh thủy: nước lặng trong đầm sâu; đoạn băng thiết ngọc: tiếng băng gãy, ngọc khí chạm vào nhau, thanh thoát nhưng lạnh lẽo]
Trong khi nói, hắn đem ngọc tiêu cài lên bên hông, cùng chỗ một cái hồ lô bằng bạc to cỡ bàn tay, một tay vung phất trần, nâng bước liền hướng Sở Tích Vi đi tới. Một khắc kia Nhị nương ẩn mình trong chỗ tối theo bản năng căng thẳng thân thể, lại bị Sở Tích Vi ra hiệu ý bảo không cần hành động thiếu suy nghĩ.
Đạo nhân tự xưng “Đoan Thanh” quả nhiên không dừng lại bên người Sở Tích Vi, xem hắn giống như người qua đường bất ngờ gặp gỡ, nháy mắt liền lướt qua hắn. Ngược lại là Sở Tích Vi mở lời: “Xin chờ một chút.”
Đoan Thanh nghiêng đầu: “Có việc?”
“Mạo muội xin hỏi, đạo trưởng là cùng Đoạn Thủy sơn trang có quen biết?”
Sở Tích Vi chỉ cảm thấy mặt đất dưới chân tựa hồ còn lưu lại nhiệt lượng, âm thầm nhíu mày, khi nói chuyện ý cười không giảm “Đại cơ nghiệp như vậy chỉ trong một ngày đã sụp đổ, thật là khiến người ta ngậm ngùi. Đạo trưởng nếu là có tâm tới đây, không bằng lưu lại thêm một chút.”
Đoan Thanh nói: “Năm đó cùng Tạ lão trang chủ gặp mặt một lần, không coi là giao tình, chỉ là vừa mới trên đường đi qua nơi đây, nghe nói bất hạnh liền đến bái tế.”
Sở Tích Vi nheo mắt, Tạ Trọng Sơn này đã bị nhốt ba năm bên trong trang, trước đó cũng có nhiều năm chưa ra khỏi Cổ Dương thành. Nói vậy hắn cùng đạo nhân này gặp mặt một lần… phỏng chừng phải hơn mười năm trước.
Chỉ là xem tướng mạo người này, nhiều lắm bất quá hơn ba mươi tuổi mà thôi.
Hắn bên này cân nhắc, ánh mắt Đoan Thanh dừng lại trên người Tạ Ly, mở miệng nói: “Thiếu trang chủ tuổi nhỏ đã mất đi người thân, nửa đời nghiêng ngửa, là mệnh đồ nhiều chông gai. Nhưng mà hiểm trung cầu thắng, sau này đều có thành tựu. Linh hồn trưởng bối Đoạn Thủy sơn trang trên trời có thể an tâm.”
Tạ Ly vẫn thất hồn lạc phách mà quỳ bẹp dưới đất, không biết là có nghe lọt hay là không. Sở Tích Vi mỉm cười nói: “Đạo trưởng có thể đoán mệnh?”
“Tán tu nơi sơn dã, hiểu sơ mà thôi!” Đoan Thanh nhìn hắn một cái “Công tử trong lòng có tích tụ, đại hỉ đại bi đều là thương thân, thỉnh tiêu tan một ít. Nếu không, không chỉ bất lợi cho bản thân, cũng sẽ liên luỵ đến người bên cạnh. Có đôi khi tùy tâm tùy hứng không phải là không tốt.”
Trong lòng Sở Tích Vi nảy lên một cái, vẻ tươi cười trên mặt vẫn không thay đổi, bàn tay trong tay áo chậm rãi xiết lại.
Không khí trong đình viện nhất thời có chút đông lạnh, thẳng đến lúc Đoan Thanh lắc đầu: “Giao thiển ngôn thâm (*), xem như bần đạo quá lời!”
[(*) giao thiển ngôn thâm: mới quen mà đã nói lời thân thiết]
“Đa tạ đạo trường chỉ điểm, là tại hạ nhất thời đường đột, trước hướng đạo trưởng bồi tội.” Sở Tích Vi chắp tay tạ lỗi, lại nói: “Chỉ là tại hạ có một cái yêu cầu quá đáng, mong rằng đạo trưởng vui lòng chỉ giáo.”
Đoan Thanh lắc đầu: “Bần đạo kỹ xảo sơ lược, không đủ để bêu xấu. Mới vừa rồi vọng ngữ cũng là nhìn thấy khí tức trên người công tử bất ổn, lúc này mới buông lời nhắc nhở, nói gì đến chỉ giáo?”
Sở Tích Vi cụp mắt xuống, vừa vặn dấu đi tinh quang trong mắt chợt lóe: “Nếu đạo trưởng đồng ý ứng quẻ, bất luận đúng sai, tại hạ đều có thể đáp ứng đạo trưởng một việc.”
“Lời hứa của Bách Quỷ môn chủ hiện tại lại dễ dàng như thế sao?” Đoan Thanh nhìn hắn “Một lời tựa ngàn quân, những lời này nói thực dễ dàng, có đôi khi lại trả giá càng nặng nề.”
“Đạo trưởng quả nhiên là người hiểu biết.” Sở Tích Vi nhếch môi một cái “Tại hạ không phải là người quân tử, nhưng đã nói là làm. Không biết ý đạo trưởng thế nào?”
Đoan Thanh không đáp lại, Sở Tích Vi xem như hắn ngầm thừa nhận, nói: “Ta muốn thỉnh đạo trưởng xem cho một người. Chẳng qua ta không có sinh thần bát tự của y, tính danh cũng không tiện báo. Đạo trưởng có thể có biện pháp?”
Mấy vị bốc sĩ thông thường nghe nói như vậy đều sẽ hồ nghi hắn đang đùa giỡn, Đoan Thanh lại nhìn hắn chăm chú: “Vậy xin mời công tử viết một chữ đi.”
Sở Tích Vi dừng một chút, nói: “Diệp.”
Đoan Thanh cân nhắc một khắc, nói: “Ta đoán không được.”
“Vì sao?”
Đoan Thanh phẩy phất trần xua khói, ngữ khí bình bình đạm đạm “Chữ Diệp, đảo lại là là chữ «Cổ», ắt hẳn là cố nhân. Nói vậy công tử cùng người này đều sa vào chuyện xưa, khó định được tương lai, do dự như thế thật sự không nên. Lại nói, diệp phi diệp lạc (*), cái trước phiêu linh bất định, cái sau quay lại trầm nê (**), vốn là một đời chìm nổi, mệnh cực không chết không ngừng. Hiện tại rơi vào trong tay công tử, mệnh người này đã không thuộc về mình, mà thao túng do ngươi. Công tử sở hữu mệnh số của y, vì thế bần đạo đoán không được.”
[(*) diệp phi diệp lạc: chiếc lá cái thì bay đi, cái thì rơi xuống]
[(**) trầm nê: chìm xuống bùn đất]
Sở Tích Vi im lặng, một lúc lâu mới nói: “Đạo trưởng thần cơ diệu toán!”
Đoan Thanh nói: “Không phải, bần đạo bất quá từ người xem việc, vọng tự đo lường. Nếu giao dịch đạt thành, như vậy cũng thỉnh công tử đáp ứng bần đạo một chuyện.”
Sở Tích Vi gật đầu, chợt nghe Đoan Thanh nói: “Thỉnh công tử đem Lệ Phong giao cho bần đạo.”
Sở Tích Vi ánh mắt nhất thời ngưng trọng: “Kẻ gian ác bậc này, không đáng để đạo trưởng bẩn tay.”
Đoan Thanh không rõ hỏi lại: “Công tử là muốn hủy ước?”
“Tại hạ nói là làm, dĩ nhiên sẽ không thất ước.” Sở Tích Vi mỉm cười, hướng Nhị nương vứt cho một ánh mắt ra hiệu, người sau hiểu ý mà đi “Chỉ là đem Lệ Phong giao cho đạo trưởng, chính là dẫn nanh vuốt của Táng Hồn cung đưa tới. Đạo trưởng ngoài cuộc, chỉ sợ phải dính vào phiền toái không cần thiết.”
“Bần đạo tự biết.”
Hết lời như thế, Sở Tích Vi cũng không tiện nói thêm: “Thuộc hạ của ta sẽ đem Lệ Phong đưa đến cửa thành phía Tây, còn chuẩn bị xe ngựa đưa đạo trưởng một đoạn đường. Thỉnh.”
“Đa tạ.” Đoan Thanh cất bước, bỗng nhiên ngừng lại, từ bên hông cởi xuống hồ lô bạc đưa cho Sở Tích Vi “Được công tử giúp đỡ, bần đạo thân vô trường vật (*), chỉ có bầu rượu này tặng ngươi. Nhật nguyệt bất đồng thiên, sơn thủy hữu tương phùng(**). Tái kiến! ”
[(*) thân vô trường vật: thân nghèo không có vật gì thừa thãi]
[(**) Nhật nguyệt bất đồng thiên, sơn thủy hữu tương phùng: Ngày tháng còn dài, núi sông còn gặp lại]
Bóng người như sương tuyết biến mất ngay trước mắt, Sở Tích Vi tay cầm hồ lô bạc, nhìn đến Tạ Ly đã ngừng khóc, đang chỉnh lý lại quan tài, nghĩ nghĩ, rốt cuộc vẫn không nói gì, liền chuẩn bị quay trở về.
Ngược lại là Tạ Ly gọi hắn. Tiểu thiếu niên cổ họng khóc đến khàn khàn, thanh âm nghe lại có vài phần trưởng thành: “Sở công tử, Đoạn Thủy đao… đưa ngươi.”
Cậu từ phía sau lưng cởi xuống bảo đao trăm năm cơ nghiệp của Đoạn Thủy sơn trang, hai tay nâng lên, thật cẩn thận mà đưa cho Sở Tích Vi.
Sở Tích Vi không cầm lấy, chỉ nhìn mái đầu tóc đen tuyền của cậu: “Cứ như vậy đưa cho ta, cam tâm sao?”
“Cha nói đưa cho ngươi, vậy liền đưa cho ngươi.” Tạ Ly ngẩng đầu “Ta đã nói muốn lấy lại, tương lai cũng nhất định sẽ đến lấy về.”
“A, ta chờ.” Sở Tích Vi mỉm cười, vươn tay cầm lấy Đoạn Thủy đao, tựa như cầm lấy một thanh sắt bình thường không nặng không nhẹ.
Tạ Ly nhìn hắn rời đi, quay đầu lại nhìn quan tài cùng phế tích đầy đất, một ánh dương quang bình minh vừa ló dạng, kéo dài thân ảnh nho nhỏ của cậu.
Giống như một hài tử trong nháy mắt này trưởng thành đại nhân.
Thời gian thấm thoát, năm tháng cũng chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua.
—————
Tác giả có muốn lời nói:
Chữ Diệp, đảo lại là chữ Cổ – những lời này có BUG – bởi vì phồn thể của chữ Diệp cùng chữ Cổ cũng không giống nhau. Bất quá cũng không nghĩ ra chữ thích hợp thay thế, cho nên vẫn áp dụng cái này như cũ, mọi người xem như hư cấu đi.
Mỗ có lời muốn nói:
trong khi edit, mỗ vẫn thích dùng một vài từ nguyên bản để phù hợp văn phong cổ trang, cũng sẽ có chú giải để chư quân hiểu thêm mấy điển cố, thành ngữ nhé. Hy vọng chư quân không xem như sạn mà ghét bỏ