Phong Đao

Chương 19: Xích huyết

Tiềm Long tạ nguyên bản không phải là tên này.

Đó là khu đất nằm ở phía Bắc Đoạn Thủy sơn trang, có một dãy hành lang dài vây quanh hồ nước. Ban đêm đến đây có thể ngắm cảnh ánh trăng chiếu xuống mặt hồ cực kỳ đẹp; Bởi vậy ba năm trước đây, nó còn được gọi là Ánh Nguyệt lang.

Ba năm trước, Tạ Vô Y lật đổ Tạ Trọng Sơn, đem toàn bộ sơn trang khống chế trong tay. Nhưng mà tâm tính hắn cực đoan, trải qua việc bị phản bội liền nhất định không chịu thiệt lần thứ hai, cho dù tan xương nát thịt, cũng muốn kéo theo cừu địch chết không có chỗ chôn. Bởi vậy, nhân cơ hội Quỷ Y phong châm tán độc, hắn cùng Bách Quỷ môn âm thầm làm một giao dịch.

Trước kia hắn hành tẩu ở Tây Vực, vì sinh kế cũng từng cùng thương nhân trao đổi qua lại. Hơn nữa còn có phần lớn tài vật do độc khôi lưu lại, trong tay hắn cũng rủng rỉnh của ăn của để.

Một giao dịch kia, chính là dùng đám tài phú này mua từ Bách Quỷ môn một đám Chấn thiên lôi uy lực kinh người, cũng thuê người giỏi tay nghề bí mật ở trong Đoạn Thủy sơn trang tiến hành cải tạo, đem một nửa Chấn thiên lôi chôn dấu ở hai đầu phía Tây và Nam của Ánh Nguyệt lang, chỉ cần đè xuống cơ quan, khiến cho kíp nổ hỏa dược được châm ngòi, trong khoảng khắc liền đem nơi này nổ tung!

Từ đó, Ánh Nguyệt lang đổi tên thành Tiềm Long tạ, chính là lấy ý “Tiềm Long tại uyên, nhất xuất kinh thiên” (*).

[(*) Rồng ẩn ở nơi vực sâu, một khi xuất hiện sẽ chấn động đất trời]

Dư lại một nửa Chấn thiên lôi đặt ở bên trong mật thất. Trước đó Tạ Vô Y đã giải tán hơn phân nửa hộ viện nô bộc, toàn bộ Đoạn Thủy sơn trang cơ hồ người đi nhà trống, những kẻ lưu lại đều là tâm phúc thân tín thà chết không rời. Bọn họ mỗi người giấu một cái Chấn thiên lôi trong thân, số dư còn lại phân phát đặt ở từng góc sân, chôn hỏa dược thành đường dây. Một khi Tiềm Long tạ phát sinh biến cố, từng người sẽ châm kíp nổ, khiến cho các phòng viện trong Đoạn Thủy sơn trang liên tiếp hủy theo.

Thà làm ngọc nát còn hơn làm ngói lành, chính là quyết tuyệt như thế.

Hành lang dài của Tiềm Long tạ xây bằng đá xanh, gặp gió thì gãy, gặp lửa thì bở, bị uy lực của Chấn thiên lôi phát nổ, nhất thời từ Tây Nam hai hướng bắt đầu liên tiếp sụp đổ. Hỏa thế nhanh chóng lan tràn, chớp mắt liền giống như một con rồng lửa khổng lồ trên mặt nước, sóng nhiệt hừng hực, đem cá tôm trong hồ đều muốn nấu nhừ.

Lệ Phong cùng Bộ Tuyết Dao trong khoảnh khắc Tiết Thiền Y vươn tay liền phóng người lên, ngàn cân treo sợi tóc mà tránh được cú nổ mạnh. Theo vài tiếng nổ liên tiếp, hơn phân nửa người của Táng Hồn cung trên hành lang hai phía Tây, Nam đều bị sức chấn động hất bay lên không trung rơi vào trong biển lửa. Dư lại vài kẻ trong hồ liều mạng giãy dụa, có người lại tuỳ thời xông về hai hướng Đông Bắc, khắp nơi hỗn loạn bất kham.

Tiếng nổ ầm vang liên tiếp, toàn bộ Đoạn Thủy sơn trang chỉ trong khoảnh khắc biến thành một biển lửa, giữa khói đặc cuồn cuộn thấp thoáng bóng người giãy dụa cùng tiếng la hét hoảng loạn.

Lục Minh Uyên nín thở ngưng thần, chiết phiến trong tay quạt ngược gió, chật vật đẩy lùi ngọn lửa đang ập vào mặt, miễn cưỡng bảo vệ đám người bạch đạo sau lưng, thình lình bị người vỗ lên bả vai một cái.

Trên mặt Tiết Thiền Y đều ám khói đen cùng mồ hôi và máu, nhìn qua chật vật giống như dã quỷ, nàng hấp tấp nói: “Trang chủ có lệnh, sai ta mang các vị theo mật đạo dưới nước rời khỏi sơn trang. Mau đi theo ta!”

“Đa tạ!” Trong lòng Lục Minh Uyên biết lần này không ổn, lập tức sắp xếp mọi người, kẻ có thể di chuyển đỡ lấy đồng đạo bị thương, đi theo Tiết Thiền Y nhảy xuống nước, giống như một bàn bánh chẻo lục tục xuống nồi, rất nhanh đã không thấy tăm hơi bóng dáng.

Diệp Phù Sinh lại không đuổi theo. Y ôm chặt Tạ Ly, tiểu thiếu niên ở trong tay y giãy dụa không ngừng, bộ dạng chín chắn an tĩnh trầm ổn ngày xưa vào giờ khắc này đều quẳng cho chó ăn cả.

Đột nhiên, đồng tử Diệp Phù Sinh co lại, một tay ôm lấy Tạ Ly phi thân lui về phía sau, thuận thế một cước đá vào cây xà nhà đang rơi xuống khiến nó bắn ra ngoài, bị một người vung đao chém thành hai nửa.

Là Lệ Phong cùng Bộ Tuyết Dao!

Diệp Phù Sinh ôm Tạ Ly, “U mộng” trong cơ thể đang liên tục quấy phá, y cũng không dám đón đỡ, chỉ có thể dùng Hà Phi bộ vừa đánh vừa lui, trong chớp mắt đã tránh được mấy phen suýt chết trong đường tơ kẽ tóc. Mắt thấy vừa mới tránh thoát một chưởng của Bộ Tuyết Dao, Tuyết Tình đao đã thẳng tắp từ trên cao chém xuống.

Không chút do dự, Diệp Phù Sinh ôm Tạ Ly xoay người, dùng phía sau lưng hứng trọn một đao kia, một ngụm máu tươi cơ hồ muốn phun ra. Đang lúc Tuyết Tình đao lại bổ tới, không ngờ một ánh sáng chợt lóe lên, Tuyết Tình Đoạn Thủy lần thứ hai chạm vào nhau. Lệ Phong lui ba bước, Tạ Vô Y lui sáu bước.

“Trước khi ta chết, ngươi lại dám động thủ với người khác?!”

Tạ Vô Y thân thể đã run lên, hổ khẩu chấn động cơ hồ không cầm nổi đao, nội lực trong cơ thể phản phệ cùng độc tố khiến cho toàn bộ cảm quan của hắn đều tê liệt. Ngay cả phía sau lưng đã bị hỏa dược bắn trúng đến máu tươi đầm đìa, trên mặt hắn vậy mà không có vẻ gì là đau đớn.

Hắn lật tay ném Đoạn Thủy đao vào tay Diệp Phù Sinh. Tạ Ly bị chuôi đao đập vào đầu, kinh ngạc mà nhìn thân ảnh Tạ Vô Y.

Tạ Vô Y từ trên một người chết dưới chân rút ra thanh trường đao, không quay đầu lại, chỉ nhếch miệng cười cười.

“A Ly! Đi cùng y… Không cho khóc, cũng không cho quay đầu lại!”

Lời còn chưa dứt, Tạ Vô Y đã cùng Lệ Phong lần thứ hai đánh thành một đoàn. Diệp Phù Sinh chân trái mượn lực gập lại, liền ôm Tạ Ly lăng không bay ra ngoài.

…”Ta một khi dẫn phát Chấn thiên lôi, Đoạn Thủy sơn trang liền chỉ có hai đường sống có thể đi. Đến lúc đó Thiền Y sẽ dẫn quần hùng võ lâm theo địa đạo dưới nước chạy đến thành Nam, tuy rằng ổn thỏa nhưng mục tiêu quá lớn, nhất định sẽ dẫn tới hơn phân nửa nhân thủ của Táng Hồn cung đuổi theo. Ngươi liền mang theo A Ly vòng ra hậu sơn đi Vọng Hải triều tạm lánh, đợi qua hỗn loạn hãy trở ra.”

Tiếng Tạ Vô Y buổi sáng phân phó còn vọng bên tai, Diệp Phù Sinh ở trên nóc nhà sắp sụp nhảy liền bảy tám bước, thả người chạy về hướng rừng cây sau hậu viện.

Bộ Tuyết Dao khẽ quát một tiếng, dùng bộ pháp Vong Trần phi thân đuổi theo. Lệ Phong vốn muốn theo sát phía sau, đáng tiếc Tạ Vô Y tuy là nỏ mạnh hết đà, đao pháp lại càng thêm sắc sảo. Thêm nữa, Lệ Phong đã mất cánh tay phải, trong lúc nhất thời đấu đến khó phân thắng bại.

Lúc này toàn bộ Tiềm Long tạ chỉ còn lại hai người bọn hắn sống sót, trên đầu dưới chân liên tiếp truyền đến tiếng gỗ đá bị cháy gãy đổ, lửa đỏ hừng hực, chiếu lên thân ảnh cả hai giống như nhuộm thêm một tầng máu.

Khói đặc cuồn cuộn che đậy tầm mắt, Tạ Vô Y nhìn thấy thân ảnh một người nhoáng tới, trường đao chém xéo lên, không ngờ vật bay đến lại là một cái thủ cấp đã bị cháy!

Lệ Phong mượn cơ hội vọt đến phía sau, Tuyết Tình đao từ sau lưng đâm xuyên vào thân thể

hắn lộ cả ra ngoài.

Ngọn lửa giống như lưỡi độc xà liếʍ lên thân thể bọn họ, hổ khẩu tay trái nắm đao của Lệ Phong vỡ ra, toàn thân không ngừng phát run, cố gắng phát lực muốn rút đao lùi lại. Không ngờ lúc này cả người Tạ Vô Y không chỗ nào không đau đớn như đang bị lăng trì vậy mà vẫn còn dư lực; Chỉ thấy trường đao trong tay hắn nhanh như chớp nâng lên, sau đó đâm thật mạnh vào trong ngực. Thanh đao dài ba thước, sau khi xuyên qua thân thể, thế đi còn chưa hết, cắm ngập vào ngực trái Lệ Phong, giống như một cây đinh ba đồng thời xuyên qua hai con cá giãy dụa sắp chết.

Đao phong cắm vào trong ngực, Lệ Phong liền phun ra một búng máu. Hắn liều mạng giơ một chưởng đánh vào người Tạ Vô Y, muốn tách hai người ra, đáng tiếc là thân thể này lại đúng là bất động như núi. Tạ Vô Y vận khởi khinh công bước nhanh trở ra. Phía sau lưng, Lệ Phong đập thật mạnh lên vách tường lung lay sắp đổ, trường đao đem hai người gắt gao ghim vào cùng một chỗ. Ngay lúc đó, một cái xà nhà phía trên gãy ra, rơi đập xuống đầu!

Trong nháy mắt điện quang hỏa thạch, Lệ Phong rút ra Tuyết Tình, dùng toàn lực chém

lên trường đao đang xuyên qua hai người. Thanh đao bị gãy thành hai đoạn. Sau đó ngay trước giây phút tai nạn xảy ra, hắn dùng hết sức nhào ra hành lang ngã lăn xuống hồ nước. Xà nhà nện xuống lưng Tạ Vô Y, ép tới cả người hắn quỵ xuống đất, ngọn lửa bén vào người, vết đao trước ngực máu chảy như suối, phun tung toé vào ngọn lửa; sức lửa vậy mà không giảm lại càng bốc lên dữ dội hơn.

Nam nhi chí tử tâm như thiết, nhiệt huyết du năng tục sài tân.(*)

[(*) Nam nhi đến chết tim như sắt, máu nóng sôi trào tựa củi khô]

Thế lửa xung quanh hừng hực, nhưng toàn thân Tạ Vô Y lại lạnh run, lạnh từ trong cốt tủy đến phế phủ.

Đại khái thời điểm sắp chết, chính là lạnh như vậy đi.

Nghe nói đường Hoàng Tuyền là con đường cực lạnh lẽo, cực tăm tối, hắn lấy trận đại hỏa này kéo theo vô số chó săn làm đệm lưng, nghĩ đến dưới cửu tuyền cũng còn có thể liều mạng, trong lòng bừng bừng một bầu nhiệt huyết thống khoái.

Lại ầm ầm một tiếng, sóng nhiệt như dời non lấp biển quét tới. Toàn bộ Tiềm Long tạ rốt cục chôn vùi trong đại hỏa. Gió mang theo hơi nóng cuồn cuộn, mùi máu tươi lẫn mùi khét lẹt xông thẳng lên trời, kinh động toàn bộ Cổ Dương thành.

Vô số dân chúng choàng dậy khỏi giấc mộng, đẩy cửa lớn mở cửa sổ, kinh hãi mà nhìn một phương kia, giống như trời xanh bị chọc ra một cái động.

Diệp Phù Sinh cũng nhìn thấy.

Chỉ là quay đầu trong khoảnh khắc, y liền mặt không đổi sắc mà thu hồi ánh mắt, ôm Tạ Ly vội vàng chạy đến sau hậu sơn, dựa vào trí nhớ chạy đến trước lối vào cấm địa Vọng Hải triều. Hà Phi bộ được y vận dụng đến mức tận cùng, nhanh đến mức đem cảnh vật hai bên biến thành hình dáng mơ hồ. Đáng tiếc đau đớn từ ám tật nơi đùi phải cùng cánh tay trái khó lòng chịu nổi, tứ chi toàn thân đều run lên như bị trăm vạn con trùng gặm cắn, cuối cùng y vẫn phải chậm lại, khuỵu một gối xuống đất.

Tạ Ly ở trong ngực y thò đầu ra, nước mắt nước mũi dính đầy vạt áo, so với con mèo hoang lưu lạc còn thảm hại hơn. Cậu hoảng hốt nhìn Diệp Phù Sinh, ánh mắt lại bị một vệt màu đỏ khiến chấn động.

Đó là một màu đỏ yêu diễm.

Bộ Tuyết Dao thả người xuống, ống tay áo dài rộng mang theo nội lực, tựa như một thanh đao cứng rắn sắc bén, chiếu đến sau gáy lộ ra của Diệp Phù Sinh chém xuống!

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một sợi dây xích thật dài bay vụt tới, quấn lấy cánh tay Bộ Tuyết Dao, dùng sức vung ra, đem hắn ném xa hơn cả trượng.

Một nữ nhân đầu tóc rối bù, giống như cô hồn dã quỷ xuất hiện trước mặt bọn họ. Ngoại trừ gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc, chỉ có hai sợi dây xích bằng sắt màu đen quấn trên cánh tay.

Nguyên bản Dung Thúy đáng lý nên ở dưới cấm địa vậy mà lại xuất hiện nơi này. Nàng không nói chuyện, động tác cũng rất nhanh, ngay sau đó liền tung dây xích ra quấn lên người Diệp Phù Sinh cùng Tạ Ly, lưng gập lại, mượn lực bay lên không trung, mang hai người chạy hướng lên trên, rất nhanh liền thấy được một cái sơn động.

Cùng lúc đó, Bộ Tuyết Dao cũng đuổi theo. Hắn tựa như một con rắn độc cực kỳ diễm lệ, trong khoảnh khắc lao vọt tới đã phát động công kích, nháy mắt đã tới trước người Dung Thúy!

Một tay hắn biến chưởng thành trảo, cắm sâu vào ngực nàng, máu tươi phun ra tung toé!

Trong nháy mắt, dây xích bay lên, một sợi đem Dung Thúy cùng Bộ Tuyết Dao quấn vào một chỗ, một sợi thuận thế vung ra, đem Diệp Phù Sinh cùng Tạ Ly ném vào trong động!

Cũng ngay trong nháy mắt này, mặt trăng lộ ra, Tạ Ly thấy được bàn tay gầy như que củi của nữ nhân kia chỉ có bốn ngón, thấy được trên gương mặt tiều tụy như quỷ đói kia, đôi mắt mơ hồ còn có nét thanh tú mỹ lệ ngày xưa.

Một khắc này, cậu nhớ lại vài chuyện cũ.

Ba năm trước đây, lúc mẫu thân cậu bị bệnh, yếu ớt mà nằm ở trên giường, nàng dùng một bàn tay như vậy nhẹ nhàng vuốt đầu cậu, dùng đôi mắt như vậy nhìn cậu thật lâu, cho đến lúc cậu bị Tiết Thiền Y bế đi ra ngoài.

Sau đó, cậu không còn mẹ.

Toàn thân Tạ Ly đều phát run, thanh âm run rẩy đến không thành lời, thì thào gọi: “Nương…”

Nhưng thân hình cậu đã bị ném vào trong động. Ngay sau đó là tiếng ầm ầm vang dội, một khối đoạn long thạch từ phía trên hạ xuống, đem cửa động hoàn toàn bịt kín, ngăn cách tầm mắt của cậu.

Dĩ nhiên cậu cũng không biết, một tiếng thì thào như mèo kêu đó Dung Thúy đã nghe được.

Nàng quay đầu lại nhìn đoạn long thạch kia nhanh chóng rơi xuống, kình lực khiến hổ khẩu bị chấn vỡ, máu chảy đầm đìa, cùng Bộ Tuyết Dao đồng thời nằm bẹp trên mặt đất.

“Tiện nhân!” Bộ Tuyết Dao lửa giận ngút trời, một chưởng đánh vào đỉnh đầu Dung Thúy. Nàng lại mỉm cười, hung ác nham hiểm mà nhìn hắn, đột nhiên há miệng, phun ra một búng máu lên mặt của hắn.

Một ngụm máu kia dính vào làn da, thế nhưng đau đớn giống như vết bỏng, da thịt nhanh chóng thối rữa. Bộ Tuyết Dao kêu thảm một tiếng, lại tung một chưởng đập lên thiên linh cái của Dung Thúy, tránh thoát khỏi dây xích, liên tục lui về phía sau.

Dưới ánh trăng, gương mặt xinh đẹp như hoa đào không kém gì nữ tử chỉ còn lại một nửa sáng mịn như trước, nửa bên trái da thịt thối rữa, mạch máu lồi lõm như những con trùng xấu xí nhất.

Tây Vực độc khôi sinh thời chỉ thu qua một đồ đệ. Nàng không học thuốc, nhưng lại giỏi về dụng độc.

Lúc này, một ngụm máu độc kia phun lên “Bán diện trang”, cho dù dịch dung đổi da cũng không thể trừ tận gốc, một đời đều là Bán diện La Sát. (*)

[(*) bán diện la sát

: một nửa mặt xấu xí như La Sát]

Dung Thúy ngồi phịch trên mặt đất, máu từ trên đỉnh đầu chảy xuống nhuộm đỏ gương mặt, cái nhìn cuối cùng của nàng đọng lại nơi đôi tay của chính mình.

Bàn tay thiếu nữ năm đó theo chồng, trắng nõn thon thả, lời thề nguyền răng long đầu bạc.

Bàn tay thiếu phụ hạnh phúc khi biết mình có mang, vẫn còn trắng trẻo chế dược luyện thuốc, hận không khéo tay dệt vải đan áo.

Đáng tiếc trên đời phần lớn thiên vị nam tử, đối với nữ tử lại quá mức bất công.

Nàng bỏ rơi hài nhi bảy tuổi trốn trong cấm địa, không thấy ngày tháng chỉ vì chờ phu quân đi xa.

Đáng tiếc lại chờ đợi một người không ngày gặp lại.