Chương 7: Thảo luận về tầm quan trọng của kích cỡ côn ŧᏂịŧ trong thịt văn 7
Vu Mạn Mạn bị cắm eo thẳng tắp, toàn bộ xương sống hơi giãn ra. Nhiều năm như vậy cô gần như sắp quên loại cảm giác này, tràn ngập, no căng, tê mỏi khiến người ta muốn ngừng mà không được. Nhưng kích cỡ của Tiêu Lê vẫn rất to, khi anh mới cắm vào Vu Mạn Mạn lập tức sướиɠ tới mức đỉnh đầu nở hoa, loại sướиɠ này lập tức hóa thành cảm giác khẩn trương nguy hiểm.
“Chậm, chậm một chút…” Quá thô dài, Vu Mạn Mạn gần như không dám thở gấp, cô thậm chí không cảm nhận được Tiêu Lê di chuyển như thế nào, nhưng kɧoáı ©ảʍ không ngừng truyền tới, cô cảm thấy mặt mình thật nóng cũng rất mất mặt, nhưng không rảnh để ý tới chuyện đó. Tiêu Lê nhẹ nhàng va chạm vào bên trong, cô giống như sắp bị hòa tan: “Tiêu, Tiêu Lê!”
Đối với chuyện Vu Mạn Mạn nhanh như vậy đã bắt đầu hếch mũi lên mặt gọi thẳng tên, Tiêu Lê không chuẩn bị truy cứu. Anh chỉ cầm lấy bản thảo, eo phát lực nhẹ đâm, đồng thời không quên tiếp tục xem kỹ nội dung của cô.
“Sướиɠ không, bởi vì pháp lực như vậy mới là bình thường.” Giống như đã không cần phải lắm lời với nội dung phía sau, tay Tiêu Lê nắm chặt lấy bản thảo đổi thành nắm chặt lấy đầu gối Vu Mạn Mạn lần nữa. Côn ŧᏂịŧ đâm tới chỗ sâu kí©ɧ ŧɧí©ɧ Vu Mạn Mạn trào ra một đống nước, nóng bỏng mà trơn ướt bao bọc hoàn toàn qυყ đầυ của anh: “Nhớ kỹ cảm giác của cô hiện giờ.”
Vu Mạn Mạn cảm thấy Tiêu Lê đúng là ma quỷ, từ đầu tới đuôi không chút che giấu chuyện này.
Cô nhanh chóng trầm luân vào trong kɧoáı ©ảʍ do Tiêu Lê chế tạo ra, mỗi lần bị côn ŧᏂịŧ của người đàn ông đâm vào sẽ phát ra tiếng hừ khó nhịn. Trước đó Vu Mạn Mạn đều sắp quên, mình cũng có thể phát ra tiếng rêи ɾỉ ngọt ngấy như thế.
“A a… Ừm… Tiêu Lê… A a…”
Cô thực sự thoải mái, thoải mái tới mức sắp hòa tan. Kích cỡ của Tiêu Lê mới tiến vào hơi chua xót, nhưng một khi di chuyển thực sự thoải mái đến mức khiến người ta nổi điên. Bởi vì đủ thô to, anh thậm chí không cần tìm địa điểm kia, mỗi lần qυყ đầυ tiến vào đẩy ra nếp thịt, là có thể cẩn thận chiếu cố mỗi một điểm mẫn cảm của cô.
“Tôi cảm thấy bây giờ cô kêu lên không tệ lắm.” Mà Tiêu Lê thì ngược lại, tuy tiểu huyệt của Vu Mạn Mạn vừa khít lại sâu, cũng có thể cất chứa toàn bộ của anh, mỗi lần đâm tới chỗ sâu cái miệng nhỏ sẽ mυ'ŧ đến anh cảm thấy eo tê dại từng cơn.