Tác giả: Bạch Cô Cô
Edit: Chinn
Tiếng giày cao gót rất thanh thúy, nhưng vào giờ phút này, khó tránh khỏi làm cho người ta cảm thấy áp lực tăng gấp bội.
Sở Tu gắt gao nhìn chằm chằm phía sau cô gái kia, không cam lòng.
Rõ ràng chỉ còn một bước nữa!
Lúc này cô đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng cô lại bình tĩnh đến không ngờ, thậm chí cô còn không có cảm giác hoảng sợ bên bờ vực của cái chết, có lẽ là bởi vì cô không có nhiều điều nuối tiếc trong cuộc sống.
Sở Tu là cô nhi, nhưng cũng không phải bởi vì cha mẹ mất mới trở thành cô nhi, mà cô bị vứt bỏ ở ven đường, sau đó có người hảo tâm đưa đi cô nhi viện. . Đọc truyện tại _ TRUMtгuye n. ME _
Bởi vì không cảm thấy mình có thể trở thành một người mẹ tốt, cũng hoàn toàn không cảm thấy chính mình có thể ở cùng với người khác một đời, bởi vậy từ trước đến giờ cô không thích ai hết, cũng không tính đến chuyện tương lai.
Người cô đơn cô độc một mình, tất nhiên sẽ không bị ràng buộc nhiều, chết bất quá chỉ là chỉ trên thế giới thiếu mất một người, nhiều nhất là mấy người có quen biết sẽ cảm thán một tiếng cô còn quá trẻ.
Có lẽ chết ở nơi này, căn bản sẽ không có người biết, ở hiện thực trở thành một người bị mất tích.
Sở Tu thật sâu hít một hơi, có thứ gì đó áp bách thần kinh cô, thôi thúc cô nhanh đưa ra quyết định, dường như thời gian không đợi một ai.
Đột nhiên cô quay lại đạp cánh cửa phía sau, cánh cửa lung lay một chút, cô lại liên tục đạp cửa hai ba lần nữa, phịch một tiếng cửa đã mở ra.
Khoảnh khắc cửa mở kia, Sở Tu một giây cũng không dừng lại, xông thẳng vào cô gái kia, sống hay chết, cô cũng muốn liều một lần, không thể ngồi chờ chết!
Cô gái với khuôn mặt hoàn toàn bị hủy cũng không nghĩ tới Sở Tu còn dám xông vào cô ta, bởi vậy thoáng chốc ngừng lại, ngay sau đó liền giơ dao phẫu thuật trong tay.
Sở Tu không có động đến dao gọt hoa quả, trong lòng cô rất rõ ràng, bọ ngựa đấu xe là vô dụng, cô chỉ làm một động tác, nâng cánh tay lên, dùng cánh tay mình đánh vào con dao phẫu thuật.
Dao phẫu thuật rất sắc bén, trực tiếp đâm xuyên qua cánh tay cô, đau đớn thấu tim, trên trán Sở Tu thậm chí đã ra mồ hôi lạnh, nhưng đôi mắt cô cũng chưa chớp một cái, tùy ý để mồ hôi như hạt đậu lăn vào trong mắt.
Đôi mắt cô mở to ra, lộ ra một tia tàn nhẫn, dùng toàn bộ sức lực trực tiếp ném cô ta xuống đất.
Ngay sau đó cô lăn về phía trước một cái, mạnh mẽ đem con dao trên cánh tay rút ra, vì không có dao phẫu thuật chặn lại, máu từ vết thương phun trào ra ngoài.
Cô căn bản là không có thời gian để ý đến nó, thất tha thất thểu mà chạy đến cửa, thậm chí không có quay đầu lại xem một cái, cô đang đánh cuộc.
Cô gái với khuôn mặt hoàn toàn bị hủy lúc ấy đã bị chọc giận, theo bản năng muốn tiến lên gϊếŧ chết Sở Tu, lưng của Sở Tu cách cô ta rất gần, cô ta chỉ cần đi tới hai bước đã có thể cắt đứt cổ Sở Tu.
Cô ta bò lên từ trên mặt đất, đang chuẩn bị đuổi theo Sở Tu, đột nhiên bị một đôi tay kéo lại, vừa nhìn xuống thì thấy mình đang bị một thứ gầy gò giống như một cái xác cháy xém túm lấy chân.
Cửa vốn dĩ cách không xa, Sở Tu lao vào, thậm chí còn không để cho cô gái kia có cơ hội thứ 2 thay đổi vị trí căn phòng, một tay cô che lại miệng vết thương trên tay kia, chân dẫm lên trên cửa sổ liền nhảy xuống.
Cô gái với khuôn mặt bị hủy phẫn nộ rống lên một tiếng, mắt thấy đã không bắt được Sở Tu, liền cầm dao phẫu thuật đâm vào thi thể quái vật.
Từ lúc bắt đầu đá văng cánh cửa, đến lúc nhân cơ hội chạy ra, thậm chí còn chưa đến một phút, trên mặt cô còn dính một ít máu, vốn dĩ thanh tú nhu hòa, thậm chí có thể nói là gương mặt tinh xảo, thế nhưng giờ đây lại có chút sắc bén.
Sở Tu cho rằng chính mình sẽ ngã trên mặt đất, sẵn sàng chịu đau đớn, nhưng không ngờ rằng Úc Thời Dịch vẫn luôn chờ ở phía dưới cửa sổ, giống như căn bản là không có rời đi, hắn duỗi tay đỡ Sở Tu, sắc mặt có chút khó coi: “Tay của cô?”
“Đi trước đi!”
Hai người một giây đồng hồ cũng không chần chờ, nhanh chóng từ lỗ trống chui ra, xung quanh có mấy con quái vật qua lại, chắc là ngửi thấy được mùi máu tươi hoặc là nhìn thấy được bóng người, đã chậm rãi đến gần đây.
Sở Tu vẫn thở hồng hộc khi chạy ra ngoài, thân thể mỏi mệt cùng tinh thần bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, quả thực là áp lực gấp đôi, làm cho cả người cô căng thẳng như dây cung vậy.
Sự thật chứng minh cô đã lựa chọn đúng.
Sở Tu vào lần đầu tiên bỏ chạy đã suy nghĩ một chuyện, chuyện người chơi và quái vật ở hai phe đối lập thì không cần suy xét chút nào, nhưng còn quái vật và quái vật thì sao?
Sở Tu cảm thấy rất có khả năng cô gái bị hủy dung kia không giống với các quái vật khác mà cô gặp được.
Dọc theo đường đi những cánh tay cửa sổ vươn ra đang không ngừng tấn công, dường như là nhằm vào cô, nhưng cũng có ý đồ bắt lấy cô gái kia.
Hơn nữa hai bên cửa phòng đều bị đóng lại, giống như là cách đây nhiều năm, bệnh viện tâm thần đã nhốt những con quái vật đó.
Lúc đó cô vẫn luôn suy nghĩ, chẳng lẽ những quái vật bị nhốt đó khác biệt với cô gái kia?
Nhưng không có thời gian để cô đi chứng minh điều này, cô chỉ có thể đánh cuộc một phen!
Đánh cuộc bọn quái vật sẽ tấn công bừa bãi, tấn công những thứ ở khoảng cách gần nhất, mà không phải lướt qua cô gái trưởng khoa để bắt cô.
Đánh cuộc thắng là có thể có tỷ lệ sống sót lớn hơn, thua thì hai loại quái vật cùng nhau bắt cô, hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.
“Nếu không để tôi cõng cô đi……”
“Tôi không có việc gì, đi tìm Trương Giao!” Sở Tu cắn răng nói: “Tôi cảm thấy thời gian không còn nhiều, chúng ta không thể lãng phí, chạy nhanh! Chạy nhanh đi!”
“Được.” Úc Thời Dịch lo lắng nhìn thoáng qua cánh tay của cô, không nói gì nữa.
Trùng hợp thay, hai người vừa chạy ra, đúng lúc nhìn thấy Trương Giao xách theo một cây mã tấu đang khập khiễng chạy đến bên này, hắn phỏng chừng cũng không thoải mái, quần áo tả tơi, trên người nhiều rất nhiều vết thương, thoạt nhìn thê thê thảm thảm.
“Bên này! Đi!” Trương Giao thấy bọn họ ra tới, phỏng chừng cũng biết đồ vật chắc là đã lấy được, hắn nhờ vào đạo cụ mới miễn cưỡng thoát khỏi truy đuổi của bọn quái vật, một chút thời gian bọn họ đều không thể lãng phí.
Bởi vì quái vật rõ ràng càng ngày càng nhiều, trong sương mù nơi nơi đều có quái vật, dừng lại thời gian càng lâu, khả năng khỏi càng lúc càng thấp.
Ba người một đường chạy ra ngoài, Sở Tu đột nhiên ý thức được những quái vật đó là từ đâu tới, vốn dĩ từ sáng sớm hôm nay, mỗi nhà đều gắt gao đóng chặt cửa, không thể mở ra, chính là giờ phút này, những cái cửa đó tất cả đều lặng yên mở ra, từng bước từng bước hình thành các quái vật khác nhau, chậm rãi từ bên trong đi ra.
Tuy rằng bọn họ bề ngoài bọn họ đều đã xảy ra biến hóa rất lớn, tuy nhiên Sở Tu vẫn mơ hồ nhận ra được là cư dân thị trấn.
Bà lão bán táo, ông chú bán hoành thánh, những người cô gặp sau khi vào Kim Sơn trấn, lúc này đều biến thành một bộ dạng rất kỳ quái, mặc đồ màu màu xanh trắng, tay chân sưng vù hoặc uốn éo, cũng có vài chổ rõ ràng là không phải của con người.
Sở Tu thấp giọng hỏi Trương Giao: “Người mới có thật là được bảo vệ hay không? Bao lâu vậy?”
“Toàn bộ phó bản đầu tiên người mới sẽ được bảo vệ, không có thời gian hạn chế, trong thời gian người mới được bảo vệ, đa số quái vật trong phó bản sẽ không chủ động công kích người mới, nhưng cũng có tình huống đặc thù, chẳng hạn như cô đυ.ng chạm tới manh mối hoặc là đạo cụ quan trọng hoặc là cô chủ động tấn công bọn nó với lúc nó nổi cơn thịnh nộ.” Trương Giao vội vã nói: “Tôi nhớ hai người là người mới? Vậy cũng tốt, chúng ta sẽ càng an toàn hơn một chút.”
“Đúng vậy.” Sở Tu còn có điểm tiếc nuối, bởi vì tình huống hiện tại thật sự quá nguy cấp, bằng không cô còn rất nhiều nghi vấn muốn hỏi Trương Giao, Trương Giao cũng không phải là vóc dáng cao cùng vóc dáng thấp kia 10 câu nói thì 9 câu là giả, nghe được lời của ngườii chơi cũ khẳng định có thể biết được không ít tin tức.
Đại khái là bởi vì trong đội bọn họ có hai người mới, cho nên ba người đi qua sương mù, cũng không có chính diện tiếp xúc với mấy con quái vật, cho dù có, thì trước lúc bị tấn công, họ sẽ chạy trốn.
Bởi vì bọn họ thật sự không đánh lại nổi, ai cũng không biết lại kéo theo biến cố gì nữa, hơn nữa chìa khóa có dùng được hay không còn chưa biết, càng nhanh đi thử một chút càng tốt.
Nếu không được bọn họ còn có thể nghĩ biện pháp khác.
Ba người một đường an toàn chạy tới lối vào trấn, ở rất xa Sở Tu liền thấy được, nguồn gốc sương mù dường như là ở cổng trấn, lúc này vẫn còn sương mù trắng xóa, không ngừng tuôn vào trong trấn.
Họ xuyên màn sương mù dày đặc ra ngoài trấn.
Cô nhớ rất rõ lúc đến, nơi này không có cửa, chỉ có một cái chắn vô hình, nhưng giờ phút này lại có thêm một cái cửa lớn, là loại cửa sắt rất to rất cao, phía trên còn có một cái bảng, mặt trên viết mấy chữ.
Bệnh viện Kim Sơn Lợi Dân.
Thậm chí còn có lan can ở hai bên cửa tạo thành một bức tường dài dường như bao vây toàn bộ thị trấn ở giữa.
Trên cửa sắt treo một ổ khóa, chiếc khóa cũ xưa được một dây xích buộc lên, Sở Tu chạy nhanh lấy ra chìa khóa, trên mặt chìa khóa còn dính vết máu của cô.
“Cô đi mở cửa thử xem có được hay không! Tôi giúp cô canh chừng!” Trương Giao thanh âm trầm thấp nói.
“Được.” Sở Tu chạy nhanh đi lên mở cửa, tay cô vững vàng, lúc chìa khóa có thể cắm vào cô liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngay sau đó vặn một cái, quả nhiên mở ra.
Cô nhanh chóng mở ổ khóa ra, tháo bỏ xiềng xích, đẩy cánh cửa dày nặng ra: “Đi thôi!”
Sở Tu quay đầu lại, không biết từ khi nào, cô gái có khuôn mặt bị hủy từ trong sương mù đi ra, Sở Tu sốt ruột nói: “Cửa mở rồi! Úc Thời Dịch! Trương Giao! Đi mau!”
Trương Giao là người phụ trách trông chừng phía sau, đứng cách xa cửa nhất, Sở Tu mạnh mẽ kéo Úc Thời Dịch, Úc Thời Dịch cũng không biết một cô gái lấy đâu ra sức lực lớn như vậy, thế nhưng bị cô lôi kéo nhét vào cửa.
“Tôi……” Úc Thời Dịch còn muốn nói gì đó, nhưng đã bị điều đó làm chặn lại.
Sở Tu đi trong cửa trước, Trương Giao hơi chậm một bước, vào lúc hắn lập tức muốn vào cửa, đã bị thứ gì đó bắt lất bả vai, lúc này hơn phân nửa thân thể hắn đã vào cửa, dùng sức lôi kéo, cùng với tiếng vải bị rách, hơn phân nửa cánh tay cũng vào được.
Nhưng mà thứ bên ngoài vẫn gắt gao bắt lấy cổ tay của hắn, thậm chí sức lực rất lớn kéo hắn ra ngoài.
“Mặc kệ, đóng cửa lại!” Trương Giao tê tâm liệt phế hô một tiếng, Sở Tu không kịp quan sát phía sau cửa, cũng không kịp suy xét cánh tay hắn có thể bị gãy hay không, giúp hắn đẩy cửa sắt thật mạnh.
Bang, một âm thanh nứt xương nhức nhối vang lên, cánh cửa sắt đóng lại một cách nặng nề.