"Cậu điên rồi? Cậu có biết mình đang làm gì hay không? Như vậy là sai trái! Cậu đã hứa sẽ không chạm vào tôi!"Khang Duật âu yếm Ngụy Lan Y, đôi mắt hắn nhìn cô cười dịu dàng, sự dịu dàng này không hiểu sao lại thêm đau khổ...
"Y Y... Chỉ lần này thôi... Em đã nhớ chị lắm... Em đã mong muốn chị ba năm nay rồi... Chị biết hay không mỗi lần nhớ đến chị, em đã cứng đến khó chịu nhường nào? "
Ngụy Lan Y mặt mũi đỏ bừng tới tận mang tai, lại tức giận bản tính đàn ông của Khang Duật liền không để ý tới hắn. Khang Duật không như vậy, hắn không chịu thua mà tiếp tục liếʍ mυ'ŧ khắp cơ thể Ngụy Lan Y mặc cô nằm bất động. Bởi vì hắn biết, ngay sau đó cô sẽ vì thuốc mà cầu xin mình "làm" cô
Một lúc sau, thân thể Ngụy Lan Y nóng bừng như lửa đôi, cảm giác ngứa ngáy như có hàng ngàn con côn trùng đang bò khắp dưới da vậy. Tiểu huyệt không khỏi chảy ra từng đợt mật dịch, thân thể cựa quậy. Dưới sự liếʍ mυ'ŧ và kɧıêυ ҡɧí©ɧ không ngừng của Khang Duật, cả người cô còn mẫn cảm và hàm muốn hơn nhiều. Như vậy không đủ, không thể đủ được!
"Mẹ... Mẹ!"
Khang Duật nghe Ngụy Lan Y khó khăn cầu cứu, hắn chỉ cười lạnh.
"Là to tiếng một chút, biết đâu ba mẹ sẽ nghe thấy?"
"Cậu...có ý... gì? Ưʍ..."
Đầu lưỡi Khang Duật chạm vào hai cánh hoa dưới tiểu huyệt, lại trườn lên âm đế cọ xát khiến tiểu huyệt không ngừng phun nước, ướt đẫm một mảnh nhỏ ga giường.
"Chị nói xem? Cánh cửa này cũng thực tốt, rất thích hợp để làm điều xấu a"
Ngụy Lan Y hiểu rồi. Khang Duật hắn vậy mà thay cửa phòng thành cách âm... Hắn vậy mà lên kế hoạch tất thảy, chỉ đợi cô ngồi vào? Ba năm không gặp, còn người hắn nham hiểm lên không ít.
"Ư... Cậu làm gì?"
Đột nhiên, Khang Duật đưa một ngón tay vào tiểu huyệt, nơi chặt chẽ này đã ba năm không có ai chạm tới nên nhạy cảm hơn rất nhiều. Nó cảm nhận dị vật xâm lấn liền không ngừng cắи ʍút̼, như sợ ngón tay ấy sẽ tuột ra ngoài, không thoả mãn được chủ nhân.
"Ở bên cạnh anh mà chị còn suy nghĩ đến thứ khác? Phải trừng phạt!"
Hắn hung hăng dùng hai ngón tay ra ra vào vào tiểu huyệt cô, thô bạo học động tác như đang làʍ t̠ìиɦ, có khi còn nhìn thấy mị thịt bị kéo ra ngoài, bảo bọc lấy hai ngón tay.
Mắt Khang Duật sáng bừng lên, nhanh tay đưa côn ŧᏂịŧ , rút ngón tay ra. Qυყ đầυ ma sát cánh hoa khiến nó trào ra dâʍ ɖị©ɧ.
Ngụy Lan Y sớm đã mềm nhũn cả thân thể, âm thanh ư a dâʍ đãиɠ phát ra từ miệng nhỏ nhắn. Cơ thể quá nóng, khao khát tìиɧ ɖu͙© đạt đến đỉnh điểm. Cô nhìn được côn ŧᏂịŧ thô to của hắn trong ánh trăng, không hiểu sao chỉ muốn nó mau tiến vào gãi ngứa.
Khang Duật nhìn đôi má ửng đỏ của Ngụy Lan Y,hầu kết chuyển động, ý đồ trêu chọc cô dâng lên. Hắn cười gian.
"Muốn sao? Muốn thì mau cầu xin, cầu xin sao khiến anh vui, anh liền thoả mãn chị~"
Ngụy Lan Y tính không khuất phục, nhưng cảm giác nóng và ngứa ngáy khiến cô không thể không bỏ đi tôn nghiêm và lòng tự trọng.
Đôi tay nhỏ bíu lấy cánh tay to lớn của Khang Duật, miệng mấp máy, ánh mắt tràn đầy du͙© vọиɠ.
"Cho tôi... Xin cậu đó... Khó chịu lắm, nơi đó khó chịu lắm..."
Khang Duật bị lời nói cùng gương mặt mà mị kia kí©ɧ ŧɧí©ɧ, bao sự kìm nén đến đây là kết thúc, nam căn dưới thân lớn thêm một vòng. Hắn đưa đẩy èo, côn ŧᏂịŧ vào tiểu huyệt không chút trở ngại, âm thanh ọt ọt da^ʍ mĩ vang trong không khí.
"Ư.."
Cả hai đồng thời rêи ɾỉ, quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Khang Duật đưa đôi chân thon dài của Ngụy Lan Y đặt lên vai mình, tay nắm eo nhỏ của cô, đưa thân mình không ngừng luận động.
"A... Ư... A.. nhẹ... nhẹ một chút... Ư.."
Khang Duật cúi đầu hôn môi cô, lưỡi theo miệng đang há to rêи ɾỉ của cô mà đi vào, khuấy đảo, liếʍ mυ'ŧ, dây dưa.
"Thích không?"
Ngụy Lan Y không còn biết trời đất là gì nữa, cô ư a theo nhịp ra vào của Khang Duật mà trả lời.
"Thích... Thích lắm... A ..."
Sự thèm khát đã được thay bằng kɧoáı ©ảʍ, côn ŧᏂịŧ của Khang Duật đó với trước đây còn to và thô hơn rất nhiều. Hắn còn chơi ác ý, cố tình làm mạnh bạo khiến nam căn doạ người kia mỗi lần tới đều chạm tới cửa tử ©υиɠ, thỉnh thoảng còn chạm vào điểm G của cô khiến nó trào ra dâʍ ɖị©ɧ.
"A... "
Khang Duật thúc mạnh vào thành tử cũng, hắn cười gian một lần nữa.
"Y Y... Anh chơi nơi này..."
Ngụy Lan Y khϊếp sợ, vội vã thanh tỉnh.
"Không được! Sẽ rách, sẽ hỏng... Đau lắm... A Duật à... Dừng lại đi..."
Khang Duật đâu còn tâm trí nghe cô nói? Hắn mặc kệ, vẫn tiếp tục thọc vào. Ngụy Lan Y đau chảy nước mắt hét lớn, hắn không buông tha.
"Y Y... Thích lắm.. tiểu huyệt của chị, tử ©υиɠ của chị đều ăn côn ŧᏂịŧ của A Duật... A Duật rất thích, sau này a Duật sẽ làm chị vui như vậy, được không?"