Chương 39
Quần áo đẹp đẽ, khách quý tụ tập.Dạ tiệc của xã hội thượng lưu trước giờ đều là tình huống như vậy, nhất là trùm ngân hàng nhà họ Thôi, càng thêm xa hoa sang trọng.
Tối nay người chủ trì là nhà họ Thôi, Thôi Nguyên mừng đại thọ 70, đồng thời cũng là ngày quan trọng, ông ta muốn tuyên bố giao lại quyền lực của mình cháu trai yêu quý nhất, Thôi Hạo Triết. Chuyển giao quyền lực của nhà giàu, xưa nay luôn là tiêu điểm được giới thương nhân vô cùng coi trọng. Dù sao, vua nào triều thần nấy, có được 157 ngân hàng trên toàn cầu, tiền bạc có thể so sánh được với nhiều quốc gia, thực lực kinh tế của ông ta làm cho người ta chỉ có thể ngưỡng mộ nhìn lên.
Nền móng của nhà họ Thôi đều ở châu Âu, qua nhiều năm như vậy, người của nhà họ Thôi quản lý ở các nơi khắp thế giới. Sản nghiệp nhà họ Thôi ngoài mấy người con cháu ở lại Đài Loan xử lý ngân hàng bên này, những người khác đều đã rất nhiều năm chưa trở về Đài Loan rồi.
Chẳng qua Thôi Nguyên đã lớn tuổi, nhớ nhung quê hương, mấy tháng trước sau khi về Đài Loan, quyết định ở lại nơi này dưỡng lão. Cho nên bữa tiệc lần này đã chọn khách sạn Thủy Tinh xa hoa nhất của Diêu Thị.
Đây là lúc trước Diêu Dật Châu vì kỷ niệm con gái yêu ra đời, cố ý dùng tên của cô thành lập khách sạn cao nhất, tiếp đãi khách đều như ở trên đỉnh Kim Tự Tháp. Khách sạn Thủy Tinh trên toàn cầu cũng chỉ có năm cái, chi phí đều là con số hàng tỷ, ngay cả một miếng gạch lát sàn nhà bé nhất không đáng nói đến cũng là mài thuần thủ công, vật liệu đắt giá.
Bởi vì xa hoa, bởi vì cao nhất, bởi vì ít, khách sạn Thủy Tinh đã trở thành dấu hiệu cho thân phận xã hội thượng lưu. Người bình thường tuyệt nhiên ngay cả vào cũng không thể, một gian bình thường nhất ở nơi đây đều cũng là sáu con số trở lên. Đắt đỏ như thế lại làm cho những nhân vật nổi tiếng như theo xu hướng chạy ngang chạy dọc. Phòng của năm khách sạn không có ngày nào là để trống.
Lần này nhà họ Thôi ra tay bao hết cả đại sảnh cử hành dạ tiệc, bởi vì Thôi Nguyên ngoài tài lực hùng hậu, còn vì ông và Diêu Dật Châu có mấy phần giao tình nên mới có thể đặt bao hết, mà khách được mời tham gia dạ tiệc không có ai không phải là quan to hiển quý.
Khi đêm tối, tường vi trong sảnh đã sớm thành chỗ tụ tập, âm nhạc tao nhã, đại sảnh hào hoa cao quý, mỗi một viên trên đèn treo Thủy Tinh khổng lồ đều sáng chói mắt, hoàn toàn lộ ra phong thái, khí phách to lớn nhất của danh môn thế gia.
Sau khi lễ độ chào hỏi với Thôi Nguyên, Diêu Thủy Tinh đứng bình tĩnh ở chỗ đó, giống như nghiêm túc nghe trùm bất động sản, Trần Thượng phân tích đối với tiền đồ sản nghiệp tương lai. Ở thương trường nhiều năm như vậy, cô đã sớm học xong tất cả thủ đoạn khôn khéo cần có. Kiêu ngạo, đơn độc, tuyệt tình, không cần bất kỳ sự trợ giúp nào cho bản thân. Cô không phải loại người ra vẻ, lúc cần thiết, cô cũng có thể lễ độ xã giao với đôi ba người, lễ độ hoàn mỹ vô khuyết. Chẳng qua, người có thể làm khiến cô làm như vậy cũng không nhiều.
Vốn là bữa tiệc như vậy cô có thể không tham dự liền không tham dự, cô ghét tụ họp chung một chỗ với một đám người, ầm ỹ lại đáng ghét. Nhưng xế chiều hôm nay Từ Tĩnh Viễn gọi điện thoại, Diêu Dật Châu hi vọng con gái của mình có thể tham dự. Cha đã không quản chuyện của cô hơn nhiều năm, cho nên lần này, cô nguyện ý nghe theo.
Vì vậy, cô mới ở chỗ này mà nhẫn nại.
"Thủy Tinh, nghe nói Diêu Thị gần đây đối với trung bộ rất có hứng thú?" Ông lão hơn sáu mươi tuổi, đôi mắt lóe sáng rành đời khôn khéo, sau một lời đàm luận bình thường rốt cuộc chuyển đề tài sang chuyện mình thực sự muốn nói. Vất vả lắm mới gặp được người thừa kế khiêm tốn của Diêu gia ở đây, đương nhiên ông nên nắm chắc cơ hội, một lần hỏi ra tin tức bản thân muốn biết.
"Trần đổng làm bất động sản, nếu như biến động nhỏ ở phương diện này, dĩ nhiên là không thể gạt được tai mắt của ngài." Diêu Thủy Tinh thoải mái mà đánh vào thái cực, không thừa nhận cũng không phủ nhận, trong vòng tròn này đều là như vậy, thật không phải thật, giả cũng chưa hẳn là giả.
Trần Thượng cười ha ha. "Nếu như Diêu Thị thật sự có ý định mua đất, thật ra ta có vài mảnh đất rất tốt, hôm nào cháu gái có rãnh rỗi, ta có thể dẫn cháu đi xem một chút."
Khóe miệng Diêu Thủy Tinh nhếch một cái không thể nhận ra. "Vậy thì cháu phải cảm ơn Trần đổng đã chiếu cố rồi."
Hiện tại cô có hứng thú với 12 khách sạn của Thế Thành, đất đai gì gì đó cô vẫn chưa quan tâm nhiều. Nhất định là Trần Thượng nhận được tin tức, cho nên thử tới dò xét trước một phen. Có điều, cô cũng không gạt bỏ khả năng tương lai sẽ có thể có cơ hội hợp tác.
Bọn họ theo đuổi tâm tư của mình cụng ly, khách sáo mà lễ độ.
Qua nhiều năm như vậy, thật ra thì bữa tiệc thực sự cần Diêu Thủy Tinh tự mình có mặt cũng không tính là nhiều. Có điều mấy năm trước cô tham dự một bữa tiệc thì những người cừ cựu của giới thương mại đều mưu cầu bán con hay cháu trai cho cô. Diêu dật châu mặc dù có một trai, hai gái, nhưng dù sao tuổi chênh lệch không nhỏ. Hơn nữa Diêu Thủy Tinh một mực làm việc ở Diêu Thị nhiều năm như vậy, quyền cao chức trọng, là người thừa kế quyền lực trên hết của Diêu Dật Châu. Chỉ cần cưới được cô, không nói tới cả Diêu thị, ít nhất một nửa Diêu Thị cũng có thể thu vào trong lòng, đó là con số kinh người cỡ nào! Cho nên các tất cả mọi người vội vã kết thân với Diêu Thị.
Chẳng qua Diêu Thủy Tinh hung hăng từ chối mấy lần buôn bán rõ ràng trước mặt mọi người, khiến những người đó trực tiếp mất hết mặt mũi, chật vật không chịu nổi. Người trong xã hội thượng lưu đều biết, trưởng nữ Diêu gia này, xinh đẹp thanh lệ đến vô song lại phách lối tự cao đến mức trong mắt không có『 đàn ông 』, ai cũng đừng nghĩ đến chuyện lấy đóa hoa ở trên cao này xuống. Từ đó về sau, bữa tiệc có mặt cô, vây ở bên người cô đều là muốn trò chuyện công việc với cô.
Rất hợp ý cô.
Dù sao mọi người theo nhu cầu, nơi xã giao cũng là nơi buôn bán. Thỉnh thoảng cô cũng vui vẻ phối hợp, mặc dù vui thật lòng một năm cũng khó có được hai lần.
Diêu Thị với nhân tố cao nhân viên phục vụ chuyên nghiệp nổi tiếng, yên tĩnh đi xuyên qua tất cả các góc của bữa tiệc, tỉ mỉ bổ sung rượu và thức ăn, bận rộn mà có hiệu suất. Khi đi qua bên người Diêu Thủy Tinh thì đều kính cẩn gật đầu.
Con ngươi mắt Diêu Thủy Tinh khẽ quét, nhìn đồng hồ, cô đã ở lại nửa giờ, lễ tiết làm đủ, cho đủ mặt mũi, đúng lúc việc xong lui thân.
Cô linh loạt đuổi những danh nhân trong giới thương mại kia đi, đứng một chút, lập tức có người hầu bàn lanh lợi bưng khay đi đến. Diêu Thủy Tinh nói tiếng cám ơn, đặt ly rượu trong tay lên trên cái khay của cậu ta.
Xoay người vòng qua hành lang, dự định tránh tới cạnh thang máy, đi thang máy chuyên dụng của mình rời đi.
Mới vừa đi tới góc, một đôi bàn tay mạnh mẽ ôm chầm lấy eo cô, cô phản ứng vô cùng nhanh mau chóng tránh ra, bàn tay bổ về phía đối phương. Người nọ không né tránh tấn công của cô mà trực tiếp tiến lên đón, cầm bàn tay cô khéo léo mượn lực một cái, đè cô vào một bên trên vách tường. (lưu ý: đè theo kiểu chị ý áp mặt vào tường, ảnh ở sau lưng chỉ)
Váy áo tung bay, môi của cô bị nóng rực quen thuộc ngăn chặn.
***
Hạ Viễn Hàng cúi đầu cho cô một nụ hôn mười đủ mười sεメy, bàn tay trêu đùa vuốt ve eo mảnh không thể tin được của cô. Lưỡi của bọn họ linh hoạt ma sát lẫn nhau, bắt chước một điệu múa nào đó, tiếng nước chảy chậc chậc.
Vừa hôn xong, đầu lưỡi Hạ Viễn Hàng từ trong miệng cô lui ra ngoài, dòng chỉ bạc còn dính bị anh liếʍ vào từng chút từng chút, cúi đầu gặm ở cằm tinh tế trắng trẽo của cô.
"Thật là nhiệt tình, bảo bối."
"Hôn xong rồi, có thể buông tay chứ?" Lời nói của cô lạnh lẽo, hoàn toàn không giống cô gái vừa mới cùng anh hôn môi nóng bỏng. Giữa nóng và lạnh, hoàn toàn chính là phong cách Diêu Thủy Tinh.
"Em nói đi, hử?" Bàn tay nguy hiểm lay động làn váy của cô, tỉ mỉ vuốt ve trên da trắng nõn của cô. Loại xúc cảm mềm mại đó làm cho anh muốn nhỏ giọng rêи ɾỉ.
"Tôi nói tối nay hủy bỏ thì chính là hủy bỏ."
Cô đẩy anh ra, lông mày xinh đẹp hơi nhíu, ghét nhất loại cảm giác mất đi khống chế này, cũng chán ghét người không bị khống chế, một người không thể nào khống chế, chính là anh!
Anh thô lỗ gần cô hơn, nguy hiểm nói nhỏ: "Tôi có đồng ý không, hả?" Kề sát cô, đè cô vào cây cột khổng lồ phía sau khúc quanh, làn váy cô bị anh kéo lên trên.
"Anh nổi điên cái gì?" Cô vùng vẫy, không thể tin được anh lại có thể động dục trong tình huống thế này, địa điểm thế này, đây chính là khách sạn của cô!
"Em quá nhiều lời." Anh nắm cằm của cô, cúi đầu hôn cô, đầu lưỡi thăm dò vào trong miệng cô, buộc cô để mặc anh hôn sâu. Cô cắn anh, anh lại dứt khoát cắn môi dưới của cô, ngậm vào trong miệng mυ'ŧ, làm cô đau đến hít không khí. Anh lại hôn cô, điên cuồng quấy đảo lên.
"Ưmh. . . . . . Hạ. . . . . . ngừng. . . . . ." Kiêu ngạo và gia giáo của cô đều không cho phép cô ở nơi như thế này cùng anh làm chuyện như vậy, như thế nào cũng không chịu phối hợp với anh, cơ thể không ngừng giãy dụa, nhưng uốn éo làm cho lửa trên người anh cháy mãnh liệt hơn.