Buổi tối đó Kiều An mới gặp được người bị Ngọc Phượng gạt mất đời trai, người này nhìn qua vô cùng hiền lành, là kiểu dễ bị bắt nạt, một bên mắt bị hỏng nhưng không quá gây trở ngại trong sinh hoạt. Anh nói rất ít, phần lớn đều như đang xấu hổ không biết đặt tay ở đâu, toàn bị cô vợ của mình chỉ trỏ cấu véo, nhìn hay mắt cực kỳ.
Bốn người vui vẻ ăn chung một bữa cơm tất niên, nói dăm ba câu chuyện, hỏi thăm cuộc sống thường ngày. Đàm Diễn hiếm khi tử tế mà ói cảm ơn họ đã giúp mình lo hương hỏa cha mẹ, chăm sóc nhà cửa. Hai vợ chồng mới cưới ngồi đến gần mười giờ mới đứng dậy ra về, trước lúc đi anh chồng còn ngập ngừng mời bọn họ ngày mai sang chơi, ăn bữa cơm quê.
Đàm Diễn vỗ vai nhận lời anh, nhìn bọn họ một đường quấn quýt như đôi chim ri cũng bật cười.
“Sao hả? Tiếc?”
“Vớ vẩn.” Đàm Diễn bẹo má người nọ, thở dài bảo: “Anh thấy mừng cho cô ấy, lúc mới đi theo mấy thím nấu bếp cô ấy mới là thiếu nữ mười mấy tuổi, suốt ngày ở trong bếp ăn làm chân chạy vặt, thường xuyên bị đám thợ trêu chọc bắt nạt. Cũng may cô ấy khôn khéo chứ không đã sớm bị bọn người kia lừa gạt rồi. Giờ cô ấy gặp được một người hiền lành tử tế, ở nơi này sống vui vẻ tốt hơn trước nhiều lắm.”
Kiều An gật đầu đồng ý với hắn, người phụ nữ có đôi mắt và vóc dáng như cô nếu ở nơi xô bồ chỉ sợ khó lòng có được cuộc sống yên ả.
“Đi ngủ nhé, giao thừa ở đây không có pháo cũng không có gì cả, chỉ có tiếng trống thôi.” Sau khi làm vệ sinh cá nhân đâu vào đấy, Đàm Diễn vừa kéo lại rèm bàn thờ cha mẹ vừa nói với y sự thật buồn tẻ ở quê nhà.
Đàm Diễn vừa dứt lời hai vai đã bị người víu lấy, hơi thở nóng hồi phả lên vành tai lạnh của hắn, y bảo: “Buồng kia là phòng ngủ của anh à?”
“Ừ. Hồi nhỏ ngủ ở đó, sau này thì đổi một cái giường lớn cho Ngọc Phượng ở.”
“Mỗi lần anh về có nằm chung không?” Kiều An vừa theo hắn đi khóa cửa vừa thè lưỡi câu lấy dái tai hắn, liếʍ láp.
“Trải chiếu dưới đất ngủ, con gái người ta biết thừa anh không mê gái, chẳng thèm nhìn anh lấy một lần.” Đàm Diễn mặc kệ y câu kéo, sau khi tắt đèn bên ngoài thì nhấc rèm đi vào buồng, mở một ngọn đèn sợi đốt nho nhỏ, ánh đèn ám trầm soi rõ căn buồng chỉ đặt một cái giường và một cái tủ quần áo.
Hắn kéo theo người đang bám trên lưng đi đóng cái cửa sổ lúc về mở ra mà quên đóng, lấy chăn gối trong tủ, trải nệm giường sau đó mới vòng tay ôm người đặt lên.
“Em không mệt hả?” hắn thở dài mà hỏi, kéo chăn đắp cho hai người, ngăn lại cái lạnh cắt da cắt thịt.
“Không mệt nhưng lạnh.” Kiều An một tay ôm cổ hắn, một tay kéo tay hắn luồn vào áo len, để những vết chai ma sát trên ngực mình. Y cắn môi, ở trong chăn ấm thở một hơi dài. “Mình đón giao thừa sớm đi anh.”
Đàm Diễn chẳng nói được hay không được, hắn chỉ lẳng lặng chui đầu vào áo len thơm mùi nước giặt của y, liếʍ lên nơi vừa bị tay mình chạm đến. Ngón tay hơn lạnh của Kiều An luồn trong tóc hắn, hơi dùng sức ấn lên, ngực y hơi ưỡn về phía trước, một chân gác lên hông hắn, quắp chặt, không ngừng cạ háng vào xương hông của hắn.
“Ưm…” y ngân dài, mang theo vui sướиɠ và đòi hỏi. “Bên kia...aaa…”
“Tham lam.” Đàm Diễn bật cười, sau đó thỏa mãn cái người dâʍ đãиɠ không ngừng này.
Quần áo trên người bị trút ra ném xuống cuối giường, hai thân thể trần trụi ôm nhau nằm trong chăn, quấn quýt xoắn bện lấy nhau. Trong căn buồng nhỏ, nơi hắn từng lớn lên, nơi một cô gái xa lạ từng ở.
“Haaa… vợ của anh… từng ngủ ở đây…”
“Đó là em gái.” Đàm Diễn thúc vào thật sâu, nhả ra núʍ ѵú của y, ngẩng đầu đính chính: “Vợ của anh bây giờ đang nằm dưới thân anh đây này. Và anh bây giờ mới được ngủ với vợ mình trong nhà của mình. Mẹ kiếp, chờ rõ lâu.”
Kiều An nghe hắn nói ngọt sướиɠ run cả người, nhục huyệt vì kích động mà không ngừng vặn xoắn. Đàm Diễn vô mông y, vừa thở dốc vừa kêu:
“Vừa phải thôi… ưm…”
“Em… em là vợ thật à?”
Kiều An đong đưa eo, há miệng vừa thở dốc vừa cố chấp hỏi ra. Dưới ánh đèn màu cam ám trầm, Đàm Diễn nhìn dáng vẻ mê muội sung sướиɠ của y, dịu dàng hôn lên môi y, bên dưới cũng dần chậm lại, không còn liều mạng thúc vào nữa, thay vào đó hắn xoay eo nghiền ép nhục động đói khát của người trong lòng.
“Ừ… đời này chỉ coi em là vợ.”
“Ừm… aaa… nghiền tới đó… ưmmmm” Kiều An mở đôi mắt hạnh ướŧ áŧ, vừa muốn nghiêm túc khen hắn có tình người thì bị hắn chạm trúng điểm sướиɠ, chỉ có thể há miệng rêи ɾỉ. Cảm giác đê mê chạy dọc sống lưng khiến gáy y tê dại, đầu óc choáng váng.
Kiều An nằm dưới thân người nọ, bị hắn chậm rãi xoa ấn, thân thể cũng khẽ đong đưa, hai chân y chống lên nệm mềm, đẩy eo lên thật cao, một tay ôm lưng hắn, một tay ghì cổ khiến hắn không thể ngẩng lên khỏi ngực mình.
Lúc làʍ t̠ìиɦ Kiều An lúc nào cũng gồng cả người lên, như muốn nhét người tình vào trong lòng, nhất là một con hổ đực vừa mạnh vừa thô bạo như Đàm Diễn. Hắn không biết đau là gì, dù bị y ghì chặt bao nhiêu hắn cũng chỉ than thở sung sướиɠ sau đó thân dưới đập càng mãnh liệt hơn, môi lưỡi càng liếʍ mυ'ŧ càng cuồng liệt hơn.
“Chậm quá...haaa…” Kiều An sắp bị cái kiểu trêu chọc của hắn làm cho phát điên rồi, kéo tóc ép hắn ngẩng lên, nheo mắt liếʍ môi kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn.
“Muốn chết!” hắn đem lời lúc chiều trả lại cho y, sau đó thẳng người kéo y ngồi dậy, cả người y bị ôm trọn trong lòng hắn.
Đang chậm rãi trêu đùa trong nháy mắt chuyển sang thô bạo xỏ xuyên khiến Kiều An trợn trắng mắt. Nhưng y thích điều này. Những ngón tay y bám lên cổ hắn, cả người ngửa ra sau, hai chân duỗi thẳng khiến thân thể chênh vênh tựa mạnh lên cây cự vật cứng như sắt của hắn. Cả người y như con cá không ngừng quẫy đuôi, hẩy lên hẩy xuống, hùa theo từng cú thúc của hắn càng khiến cự vật đâm vào sâu nhất. Y không biết mệt, há miệng rêи ɾỉ, mở to mắt nhìn trần nhà, sung sướиɠ phát điên.
“Aaa… nhanh nữa… mạnh nữa… làm vợ anh… làm vợ anh sướиɠ…”
“Được… làm vợ sướиɠ...ha…”
“Làm chết em… ưm… ưm…aaa...”
“Đĩ vợ dâʍ đãиɠ này!”
Kích động một hồi liền mệt lử, Kiều An thu tay ôm lấy hắn, hai chân quắp lấy hông hắn, ngồi trên đùi hắn, thừa nhận du͙© vọиɠ của hắn. Cả người co lại, chỉ có eo mông là không ngừng động, như con vật nhỏ dịu ngoan nằm trong lòng người yêu, để mặc người ta trêu chọc.
Đàm Diễn quỳ trên giường, chăn rơi sau lưng hắn, toàn thân hắn nóng rực, mồ hôi nhễ nhại khiến làn da trơn càng thêm trơn. Hai tay hắn ôm mông y, thi thoảng lại bóp lại vỗ, ngón tay lúc có lúc không sờ đến chỗ giao hợp, ấn lên nếp uốn đang dãn hết mức như muốn chui vào trong. Bụng hắn ấn lên dươиɠ ѵậŧ của y, theo từng cử động của hai người chà sát, kẹp đến nó sung sướиɠ khóc lóc.
Hắn cúi đầu mυ'ŧ lên cổ y từng dấu hôn vừa đỏ vừa lớn, tiếng môi lưỡi hôn liếʍ hòa vào tiếng da thịt va chạm vào tiếng nước lép nhép không ngừng phóng đại trong căn phòng nhỏ, dội vào nhĩ tai càng khiến cuộc hoan tình nóng bỏng và da^ʍ mĩ hơn bao giờ hết. Tiếng than và rêи ɾỉ cùng những hơi thở sâu nặng chưa bao giờ ngừng, từ thấp đến cao, từ thưa đến dày, thể hiện rõ mức độ vui sướиɠ và tận hứng của hai người.
Trên chiếc giường bọn họ chưa từng ngủ lại cùng làm hết lần này đến lần khác, ngay cả khi tiếng trống giao thừa thùng thùng vang lên trong đêm đen cũng không khiến họ dừng lại mà chỉ càng khiến họ điên cuồng hơn.
Đời dài, đêm sâu phải có người bầu bạn tham hoan mới có thể khiến cuộc đời này bớt cô đơn hơn. Khi đó, cho dù giữa nơi đông người hay dù đứng ở nơi cao bao nhiêu trong lòng cũng không còn trống vắng nữa.
----------------
Truyện ngắn này đến đây là kết thúc nhưng có lẽ hai cái tên đàn ông xấu tính xấu nết này vẫn đang có cuộc sống vui vẻ, thi thoảng lại cắn cấu nhau một chút. Bọn họ dù trải qua chuyện gì, hiểu lầm thế nào cuối cùng đều có thể vượt qua, người có tình rồi sẽ về bên nhau.
Tôi hi vọng rằng mọi cặp đôi dù bất kể giới tính nào, hoàn cảnh nào đều sẽ có một tình yêu hạnh phúc và một cuộc sống đủ đầy.
Cảm ơn mọi người đã đến và ở lại, cảm ơn vì đã yêu thích chúng tôi!