Chỉ Coi Em Là Vợ

Chương 4: Kết thúc không vui

Lại một nửa năm nữa qua đi, công trình thô về cơ bản sắp hoàn thành, công việc Kiều An cũng sắp dừng lại. Y và Đàm Diễn thế mà cũng đã qua lại được nửa năm. Công bằng mà nói, Đàm Diễn không phải một tình nhân tốt, hắn không cho người ta tiền, không mời cơm, không quan tâm cũng không săn sóc, lúc tâm tình tốt làm tiền hí rất cẩn thận, lúc khó chịu ngay cả bôi trơn cũng không cần, làm xong càng khỏi cần nói, kéo quần liền đi, ngủ lại cực ít. Bọn họ phần lớn đều làm trong căn hộ nhỏ của Kiều An, cũng có lần đến nhà trọ ọp ẹp rách nát của Đàm Diễn, hoặc là bất cứ nơi đâu chỉ cần cơ khát liền cởϊ qυầи đâm tới.

Bọn họ bỏ xuống hết thảy tự trọng và mặt mũi, chỉ tuân theo bản năng nguyên thủy của giống đực. Nhưng vẫn ngấm ngầm có một loại trao đổi nhỏ, như là giữ mối quan hệ bí mật, như là không tìm người khác, như là không can thiệp riêng tư của nhau. Bọn họ ngoài mặt vẫn cứ không hòa hợp, nhưng ở riêng rồi chẳng ai biết lại có thể làm đến mức cả đêm không ngủ, đem hết tinh lực dằn vặt lẫn nhau.

Đêm nay cũng là một đêm như vậy, mùa đông dù mới chín giờ mà đêm đã rất trầm, phòng ở của Kiều An không có máy sưởi nhưng hai người ôm nhau làm đặc biệt nóng. Đàm Diễn làm xong đã vào phòng tắm, tiếng nước ào ào chảy phá tan yên tĩnh, hôm nay có lẽ hắn cũng không ngủ lại. Kiều An tựa đầu giường vừa hút thuốc vừa nghịch điện thoại, xem một đống drama ngập tràn trên mạng hết bĩu môi lại ha ha cười. Đột nhiên cái điện thoại cục gạch chẳng có giá trị gì của Đàm Diễn đổ chuông, Kiều An không để ý gì chỉ gọi vào phòng tắm:

“Đàm Diễn nhanh lên, có điện thoại đấy.”

Tiếng nước vẫn đều đều, người bên trong không biết có nghe thấy không, y bị phiền mới ngó điện thoại một cái, thấy là tên của con gái, không biết vì cái gì lại bấm nhận.

“Anh Diễn.” đầu bên kia vang lên giọng nữ, rất khẽ khàng, rất dịu ngoan.

“Anh ấy không ở đây.” Kiều An nhẹ giọng đáp lại.

“Anh chắc là đồng nghiệp của anh Diễn phải không?” giọng cô gái lại vang lên, lần này đã không còn khẽ khàng và dịu ngoan nữa trở nên rất bình thường đúng mực.

“Cô là…” không biết vì sao giọng Kiều An khẽ run.

“Tôi là Ngọc Phượng, vợ của anh Diễn. Lúc nào anh ấy trở lại, nhờ anh nói giúp anh ấy gọi điện lại cho tôi với nhé.”

Ngọc Phượng?

Vợ?

Kiều An như bị sét đánh, ngẩn người không đáp, đầu dây kia, giọng nữ có chút chập chờn hoặc có lẽ vì y đã chẳng nghe rõ cô nói gì nữa.

“Alo… anh có nghe rõ không? Anh gì ơi… ơ… lại mất sóng rồi à…”

Lúc Đàm Diễn đi ra Kiều An đang cầm điện thoại của hắn ngồi ngẩn trên giường, hắn đến gần cũng không biết.

“Cầm điện thoại tôi làm gì?”

Kiều An không nhìn hắn, khẽ đáp: “Có người gọi cho anh đấy.”

“Em nghe?” đôi mày sắc như đao khắc của hắn khẽ nhíu, mở nhật ký vừa nhận thấy ngay được tên người gọi đến. Thế nhưng, hắn cũng chỉ nhíu mày như vậy, không có chốt dạ cũng không có áy náy.

Kiều An tròn mắt nhìn hắn, khó nhọc hỏi: “Anh không định giải thích gì sao?”

“Giải thích cái gì?”

Kiều An nhìn hắn chằm chằm, gằn giọng hỏi: “Anh có vợ?”

Đàm Diễn không chối cãi, thản nhiên đáp: “Đúng vậy.”

“Anh có vợ còn đi ngủ với đàn ông? Anh còn liêm sỉ không vậy?”

Đàm Diễn nhìn y, nhếch môi cười: “Lúc em mồi chài tôi sao không tự hỏi liêm sỉ của mình? Sao không hỏi tôi độc thân hay có vợ? Giờ mới quan tâm có phải quá muộn rồi không?”

“Vậy chúng ta thì sao? Chúng ta là cái gì?” Kiều An đột nhiên hét lên, y chồm người quỳ trên giường, toàn thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trải đầy dấu vết ái muội. Mà Đàm Diễn tắm rửa sạch sẽ, quần áo chỉnh tề, dù chẳng giàu sang phú quý vẫn là một người đàn ông có sức vóc, có diện mạo.

“Chúng ta? Chúng ta có thể là gì?” Đàm Diễn quỳ một gối lên giường, vươn tay nắm cằm ép Kiều An ngửa đầu nhìn hắn. “Em không phải chỉ muốn ngủ với tôi à!?”

Kiều An bị hắn nói cho đờ đẫn không phản bác được nửa câu. Đúng vậy, y vừa thấy hắn đã muốn lên giường với hắn, đắp gáy che tai, chẳng thèm hỏi han gia cảnh hắn thế nào, ngay cả quê hắn ở đâu y cũng không biết. Rất lâu sau này mới biết hắn đã ngoài ba mươi, lại quên mất hoặc là cố ý quên mất phải hỏi hắn lớn tuổi rồi sao còn chưa lập gia đình. Cứ nghĩ hắn cũng như mình, ở trong cái giới bấp bênh này chẳng quản yêu đương, chỉ vui sống qua ngày. Y cũng nghĩ bản thân mình như vậy nhưng y không biết mình như thế này từ bao giờ, không chỉ muốn ngủ với hắn nữa mà còn muốn ở cạnh hắn, chung sống với hắn, quan tâm hắn. Dẫu biết có thể ngoài đáp ứng du͙© vọиɠ ra hắn chẳng thiết tha gì mình.

“Không phải động lòng với tôi rồi chứ? Yêu tôi à?”

Đàm Diễn ghé lại thật gần, hơi thở bao phủ lấy y, khiến y rùng mình. Y đảo mắt nhìn hắn, nhếch môi cười lạnh: “Đừng có mơ hão. Loại người như anh chỉ xứng liếʍ chân cho tôi.”

“Phải vậy không?” Đàm Diễn nheo mắt, thấp giọng hỏi một câu, ngón tay hắn co lại, bóp mạnh đến mức y phải mở miệng ra đón nhận môi lưỡi hắn.

Quần áo vừa mặc của Đàm Diễn lại bị cởi sạch, hắn cưỡi trên eo y, như phát điên mà cuồng đâm, đôi mắt sắc như dao nhìn y chằm chằm.

“Liếʍ chân cho em? Cũng không phải không thể nhưng em đừng quên, là em quỳ dưới háng tôi trước.”

Đàm Diễn rút ra cự vật, túm tóc kéo Kiều An quỳ lên áp mặt y đến trước háng mình, khiến y phải ngậm lấy thứ ướŧ áŧ đang cương cứng, liếʍ nó, mυ'ŧ nó, đâm nó tận vào họng y. Khiến y nhớ rõ mùi vị bị người lăng nhục nhưng vẫn có thể sung sướиɠ trong kɧoáı ©ảʍ điên cuồng.

“Em đừng quên lúc em quyến rũ tôi dáng vẻ lẳиɠ ɭơ dâʍ đãиɠ gì cũng đều bày ra cầu tôi ȶᏂασ em. Em chỉ nhớ mở chân, quỳ gối, cong mông nằm rạp cầu tôi đâm em. Em chỉ nhớ sung sướиɠ liếʍ mυ'ŧ thằng em tôi. Em chỉ nhớ mở miệng rêи ɾỉ, phun ra lời ô uế dơ bẩn… nào còn nhớ phải hỏi xem tôi là ai, gia cảnh như thế nào. Có phải vậy không?”

“A…” Kiều An bị côn ŧᏂịŧ chèn đầy miệng, bị nó đυ. đến nghẹn thở, một lời cũng không thể đáp, chỉ có thể rơi lệ rêи ɾỉ.

“Em trước sau chỉ cầu bị người ȶᏂασ, hiện tại lên mặt với tôi sao?”

Đàm Diễn bắn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào họng Kiều An lại không cho phép y nhổ ra, tàn nhẫn bịt miệng khiến y phải nuốt xuống. Ngày thường đều là anh tình tôi nguyện, trò gì cũng dám làm, đừng nói giúp nhau ngậm bắn, cho dù liếʍ lỗ huyệt hắn cũng không ngại bẩn mà liếʍ cho y muốn bay lên. Nhưng hôm nay tình thú đều hóa thành lăng nhục, du͙© vọиɠ hóa thành tra tấn.

Kiều An vành mắt đỏ ứng trợn trừng nhìn hắn, lúc bị hắn đâm vào huyệt động cũng không ư hử một câu, từ trong khổ sở bị làm đến cao trào cả người co giật, vào lúc này sung sướиɠ về mặt sinh lý không thể hòa hợp với tâm lý đang chới với. Dằn vặt đến nửa đêm mới hổn hển thở ra, cả hai người giữa mùa đông lại ướt rượt như cùng rơi xuống nước.

“Anh cút đi.”

Đàm Diễn nằm ngửa bên cạnh y, cả người toàn là vết cào cấu, mắt hắn đăm đăm nhìn trần nhà, thật lâu thật lâu sau câu nói cuối cùng của y mới ngồi dậy mặc lại quần áo, cầm theo món đồ duy nhất của mình trong căn nhà này mở cửa đi mất.

Cả hai kết thúc trong không vui, sau đó thật sự không còn gặp nhau nữa. Kiều An theo đội giám sát đi công trình khác, mà Đàm Diễn sau khi bàn giao công trình thô cũng dẫn đội thợ đến một thành phố nhỏ theo chỉ đạo của cấp trên. Cuộc tình nửa năm như ngọn lửa hừng hực cháy sáng, sau đó nhanh chóng lụi tàn chỉ để lại một mảnh phế tích hoang vu.