Lạc Diêu không cãi nhau với cư dân mạng khi đang livestream.
Mà là nói xong liền truyền bá.
Sau khi phát sóng trực tiếp, Lạc Diêu đã hoàn toàn trong sạch.
"Ting...ting" Điện thoại di động rung, là điện thoại của Đường San.
Sau khi thanh tịnh, Lạc Diêu suy tư một lát vẫn là nghe điện thoại.
"Chị Đường." Thanh âm Lạc Diêu lạnh đến tận xương tủy, mặc dù xưng hô Đường San là chị, nhưng trong lòng lại không nửa phần kính trọng.
"Cô vào Tiểu Chanh Thư mở tài khoản?" Đường San đè nén phẫn nộ hỏi.
"Chị Đường biết rõ mà còn cố hỏi."
"Cô có biết livestream riêng là trái với quy định của công ty không?!" Giọng nói của người phụ nữ đột nhiên cao lên trong điện thoại, Lạc Diêu bị cô ta mắng chửi kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến lỗ tai.
Tuy Rằng Lạc Diêu là Đại Nghiệp xuyên qua, nhưng có ký ức nguyên chủ, biết Đường San nói không phải là nói thật. Trong công ty cũng có những nghệ sĩ khác, đại bộ phận mật khẩu tài khoản Weibo của nghệ sĩ đều biết.
Họ chỉ để trợ lý hoặc đội ngũ công ty quản lý khi họ không có thời gian hoặc quá lười để tự làm.
Nghệ sĩ livestream này hoàn toàn có quyền quyết định có nên phát sóng trực tiếp hay không mà không vi phạm hợp đồng.
Sao lại đến chỗ cô lại vi phạm quy định rồi?
Lạc Diêu ở trong lòng cười lạnh.
"Tại sao tôi không biết công ty còn có quy định này?" Lạc Diêu cũng không bị cô ta hù dọa.
Thậm chí còn đột nhiên nghĩ đến mình kỳ thật có thể mở livestream giám bảo kiếm tiền.
Chỉ cần có khả năng và không vi phạm các quy định của pháp luật, cô chưa chắc sẽ chết đói ở đất nước này.
Lạc Diêu đã từng lo lắng về tương lai cho đến nay, nhưng nhiều hơn là mong đợi.
Xét cho cùng, thế giới cởi mở và dễ hòa nhập hơn nhiều so với Đại Nghiệp.
Hơn nữa cô cũng rất tò mò, không mang thân phận Đại Nghiệp Hoàng Hậu này, cô có thể sống ở thời không này thành tư thái gì.
"Cô!" Đường San tức giận, "Chết một lần nên lá gan lớn lên có phải không!"
"Cô cảm thấy chuyện đến bây giờ cô còn có thể tẩy trắng sao?"
"Cô cho rằng cô nói dối thì mình sẽ mua chuộc được cư dân mạng sao? Tôi nói cho cô biết Lạc Diêu, đời này cô cũng chỉ có thể như vậy. Nếu cô lại tự chủ trương như vậy, đừng trách công ty không nể tình cô."
Lạc Diêu nghe có chút chói tai, nhớ tới nguyên chủ chết vì bệnh trầm cảm, Lâm Kiều Mẫn đến bây giờ cũng không biết chân tướng con gái mình bị công ty và Bạch Thấm hại chết.
Lạc Diêu mặt như hàn sương, tức giận ẩn nhẫn cơ hồ muốn hóa thành chất chứa.
Những người này làm sao có thể một chút tội lỗi cũng không có?
"Tôi thành như vậy không phải là các ngươi ban tặng sao, mấy năm nay công ty lợi dụng tôi kiếm được không ít tiền chứ?"
Lạc Diêu tuy rằng còn rất nhỏ, nhưng trên người có chủ đề rất nhiều.
Rất nhiều biên tập viên có tiết tấu hầu như đều là số tiếp thị do công ty nuôi, lợi dụng anti-fan coi như là kiếm được không ít tiền.
Hơn nữa thỉnh thoảng cho cô diễn mấy loại tạp kỹ không nổi lắm mà kiếm tiền, viết cho cô một kịch bản, lập ra người chiêu hắc thiết lập.
Một cái tài nguyên tốt cũng không có, mấy năm nay công ty đối với cô như thế nào, tất cả mọi người trong lòng đều biết.
"Tiền lương của cô không phải do công ty trả?!"
"Công ty nuôi cô, cô còn không biết cảm ơn!"
"Chờ bị công ty tuyết trữ đi." Đường San nổi trận lôi đình cúp điện thoại.
Điện thoại nhiên cúp, cũng làm cho Lạc Diêu tràn đầy căm phẫn bình tĩnh lại.
Đường San và những người khác đúng là đáng hận, cũng phải bị trừng phạt, nhưng việc này còn phải tính toán lâu dài.
Phía bên kia, sau khi Lạc Diêu livestream, lại lên hot search một lần nữa.
Cái kia còn chưa xuống, cái kia lại đi lên.
Bởi vì chuyện trong giới đá đánh cược, Lạc Diêu liên tiếp lên hai lần danh sách tìm kiếm nóng.
Bạch Thấm cười nhạo: "Tôm tép nhảy nhót mà thôi."
Cuối cùng, mở danh bạ điện thoại di động ra, tìm được Âu Hân Nguyệt, gọi tới.
"Alo, bảo bối." Âu Hân Nguyệt lập tức nhận điện thoại.
"Tiểu Nguyệt." Bạch Thấm nhu nhược đáp, tựa như tâm tình không tốt.
"Có chuyện gì vậy? Ai bắt nạt bảo bối của chúng ta?" Âu Hân Nguyệt an ủi.
"Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là một ít chuyện nhỏ." Ngoài miệng Bạch Thấm tuy nói là chuyện nhỏ, nhưng ngữ khí lại lộ ra vài phần ủy khuất, làm cho người ta bất giác muốn thương tiếc.
"Có phải họ Lạc kia lại khi dễ cậu không?"
"Cô ấy không khi dễ tớ.", Bạch Thấm tựa như giúp Lạc Diêu giải thích, nhưng thanh âm lại có vài phần nghẹn ngào khóc, "Chỉ là...".
Âu Hân Nguyệt vừa nghĩ đến Lạc Diêu kia lại khi dễ bảo bối kiêm khuê mật nhà mình liền tức giận,
"Chỉ là cái gì?"
"Chỉ là tớ mới thay cô ấy xin lỗi trên Weibo, cô ấy lập tức livestream trên Tiểu Chanh Thư nói người đánh cược đá chính là cô ấy."
Bạch Thấm nói xong liền nức nở, "Đây không phải là đang nói với những người khác là tớ nói dối sao?"
"Mọi người đều biết chúng tớ là bạn tốt, cô ấy nói như vậy thì người khác nghĩ gì về tớ?" Nói đến đây Bạch Thấm tựa hồ cuối cùng nhịn không được, nhẹ giọng khóc lên.
Âu Hân Nguyệt cực kỳ đau lòng, vội vàng liên thanh an ủi, "Đừng khóc bảo, ai nha, cô ta chính là Bạch Nhãn Lang. Chúng ta không tức giận, đừng buồn. Không phải cậu còn có tớ sao?"
"Hiện tại tớ nói với ba tớ, bảo ông ấy tuyết trữ họ Lạc kia!"
"Cũng... Cũng không cần bây giờ đi." Bạch Thấm nhỏ giọng nói, "Kỳ thật tớ cảm thấy, để cho cô ấy làm một kỳ khách mời của 《Văn Hoa Vĩnh Lưu Truyện》 có lẽ sẽ tốt hơn."
"《Văn Hoa Vĩnh Lưu Truyện》?? Đưa cô ta vào một chương trình tạp kỹ?".Âu Hân Nguyệt khó hiểu, "Vì sao?"
"Khách mời tạm thời của chương trình 《Văn Hoa Vĩnh Lưu Truyện》 hầu như đều dùng bình hoa kiếm tiền."
"Ngay cả một ngôi sao có trình độ học vấn cao như Đàm Uyển Nhi cũng bị bôi đen rất lâu vì nói sai một kiến thức văn hóa. Khách mời cố định của chương trình đều là những người có tài năng văn hóa."
Bình hoa ở trước mặt mọi người văn hóa liền có vẻ thập phần vô tri, lúc đó nếu nói ra cái gì không đúng, liền có vẻ thập phần đáng ghét.
Ngay cả Đàm Uyển Nhi cũng bị bôi đen thành như vậy, huống chi Lạc Diêu cái gì cũng không biết?
"Nếu như không phải mấy năm nay, cô ấy vẫn đối với tớ như thế, tớ cũng không tức giận đến mức vậy." Bạch Thấm giải thích, "Lần này tớ rốt cuộc cũng thấy rõ cô ấy."
"Ít nhất để cho cô ta thấy rõ nói dối cũng vô dụng, ánh mắt quần chúng rất sắc bén." Âu Hân Nguyệt bổ sung, "Bây giờ tớ muốn chị Đường đi sắp xếp."
Hai người lại nói chuyện một chút. Âu Hân Nguyệt cúp điện thoại xong liền lập tức gọi điện cho Đường San.
Đường San hoàn toàn hiểu ý của Âu Hân Nguyệt, chỉ là cô mới cãi nhau qua điện thoại với Lạc Diêu, hiện tại cũng không muốn nghe thấy giọng nói của Lạc Diêu. Vì thế trực tiếp gọi cho Đặng Giai Văn.
"Alo, chị Đường." Đường San hai ba câu đem sự tình giải thích rõ ràng, không đợi Đặng Giai Văn phản ứng liền cúp điện thoại, có chút không kiên nhẫn.
"Tít..." Đặng Giai Văn có chút lo lắng chờ Lạc Diêu nghe điện thoại.
"Làm sao vậy, trễ như vậy còn chưa ngủ sao?" Lạc Diêu vừa tắm rửa xong liền nhận được điện thoại của Đặng Giai Văn.
Bình thường hai người nói chuyện phiếm đều dùng WeChat, chỉ có trong công việc hoặc là chuyện vô cùng khẩn cấp Đặng Giai Văn mới trực tiếp gọi điện thoại tới.
"Đường San nói muốn mấy ngày nữa cậu đi làm khách mời tập 11 của 《Văn Hoa Vĩnh Lưu Truyện》."
Đặng Giai Văn cũng có thể nghiền ngẫm ra dụng ý của Đường San, hơn nữa còn khiến Lạc Diêu lên chương trình, với thể chất chiêu hắc của cô ấy,đến lúc đó lại không thể thiếu bị cư dân mạng bôi đen.
Lúc này Lạc Diêu mới xuất viện, đến lúc đó sẽ không xảy ra chuyện gì chứ!
.....
[Truyện được đăng tải duy nhất tại s1apihd.com @NinhTich1314]