Hết giờ tăng ca, Tiêu Chiến liền vội vội vàng vàng rời công ty để bắt chuyến tàu điện ngầm cuối ngày về nhà. Chỉ đi bộ thôi cũng khiến anh muốn ngủ gật, thế nhưng chiếc xe đỗ ngay dưới tòa nhà công ty lại khiến anh tỉnh hẳn.
Vương Nhất Bác thấy anh đi tới từ phía xa. Anh đi dọc trên vỉa hè rất chậm, dưới ánh đèn đường ấm áp dìu dịu, bóng người in trên đường rút ngắn rồi lại kéo dài. Ánh sáng hắt lên người khi sáng khi tối. Vương Nhất Bác gác tay trên vô lăng, thầm nghĩ nếu như con đường này dài hơn nữa, hắn cũng có thể chỉ ngồi ngắm người kia chậm rãi bước đi như thế này mãi. Có điều con đường này lại rất ngắn, loáng cái Tiêu Chiến đã đến bên cạnh xe hắn rồi. Vương Nhất Bác hạ cửa sổ xe xuống, "Lên xe đi, băng ghế phía sau có quà cho anh."
Tiêu Chiến mở cửa xe chui vào ngồi ở băng ghế sau, "Cho tôi á?"
"Ừ, khi nào vẽ thì dùng." Vương Nhất Bác đã sâu sắc giác ngộ bản thân mình là một kẻ gϊếŧ chết câu chuyện, nếu lời nói có thể thật sự làm người ta tức chết thì hắn không biết đã làm bao nhiêu người toi đời rồi. Cho nên bớt được câu nào hay câu đó.
"Sao tự nhiên lại tặng quà cho tôi?" Tiêu Chiến rất thích giá vẽ này. Kể từ sau khi tốt nghiệp, xa nhà đi làm, anh chỉ toàn vẽ trên máy. Lâu lắm rồi anh không được vẽ bằng giấy thật, màu thật, bút thật nữa. Nhiều khi ngồi trước màn hình vi tính lâu, anh cũng sẽ hơi hoài niệm cái thời còn đi học được ôm giá vẽ ra ngồi vẽ trước hồ nhân tạo trong trường, phía sau có các bạn sinh viên thi thoảng đánh chuông xe đạp leng keng chạy qua.
Vương Nhất Bác quay lại nhìn anh, "Thích không?"
"Thích." Bạn học Tiêu Chiến thật thà đáp, giá vẽ cũng sắp ôm vào lòng đến nơi rồi. Một bộ 'dù cậu đổi ý tôi cũng không trả lại quà đã nhận đâu'.
Vương Nhất Bác khẽ cười, "Thích là được rồi, không cần hỏi tại sao làm gì."
Tiêu Chiến ngẩn người, ôm chặt giá vẽ trong tay hơn một chút. Vương Nhất Bác lại bảo, "Ván trượt của tôi vẫn còn ở nhà anh, tôi có thể lên lấy không?"
Nói thật nhé Vương ảnh đế, nếu người đại diện của cậu mà biết khi cổ không có ở đây cậu lại có thể khá đến mức này thì hẳn là cổ sẽ cảm thấy đời này viên mãn có thể nhắm mắt xuôi tay được rồi.
"Được chứ. Cậu có mang mũ mão khẩu trang gì đó không?"
"Không cần đâu," Vương Nhất Bác kéo mũ của chiếc áo hoodie trùm kín đầu,"Đi thôi."
Vương Nhất Bác giúp Tiêu Chiến cùng đem giá vẽ mang lên lầu.
Đây là lần thứ ba Vương Nhất Bác đến nhà Tiêu Chiến. So với hai lần trước lần nào cũng chật vật, lần này hiển nhiên là nhẹ nhõm thong dong hơn nhiều.
"Cậu ngồi một lát đi, để tôi cất giá vẽ đã."
"Ừm," Vương Nhất Bác đã quen cửa quen nẻo, tự tìm dép trên kệ thay ra rồi đi vào nhà, tới trước cửa phòng ngủ.
Tiêu Chiến đang đứng bày biện giá vẽ ngay trước cửa sổ, lấy những họa cụ cũ đã lâu không dùng bày ra, đặt chỗ này chỗ kia, cẩn thận sắp xếp.
Vương Nhất Bác dựa vào khung cửa nhìn anh, chợt cảm thấy ở người này dường như thấp thoáng hình bóng của một sinh viên áo trắng đùa nghịch chạy trên sân trường. Sự yêu thích của anh với một món đồ vật được thể hiện ra hết sức đơn giản rõ ràng, mang theo một chút đơn thuần hiếm hoi mới thấy được giữa cuộc sống bộn bề danh lợi của người trưởng thành.
"Để ở đây được không?" Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn sang hỏi ý kiến Vương Nhất Bác. Đối với hắn, mấy chuyện kiểu này nhìn thế nào cũng thấy như nhau, chỉ xua tay, "Tùy anh quyết định."
Tiêu Chiến lắc đầu rồi xoay người, lấy ván trượt của Vương Nhất Bác từ trong tủ quần áo ra, "Ghi hình ổn chứ?"
Vương Nhất Bác nhận lấy ván trượt từ tay anh, "Đến mùa xuân... Nếu như lúc đó tôi không có lịch quay chụp, có thể đi theo xem anh vẽ tranh được không?"
Tiêu Chiến ngẩn người, đột nhiên hơi chùng xuống, "Tôi bây giờ lấy đâu ra thời gian mà đi đâu vẽ vời chứ..."
Vương Nhất Bác suy nghĩ. Quả thật là anh làm việc bận bịu suốt như thế, đến lúc rảnh chắc cũng không có ý muốn đi đâu vẽ vời phong cảnh gì đâu, thời gian đó ở nhà nghỉ ngơi còn bổ ích hơn.
"Mùa xuân rồi đi. Tổ chức một buổi dã ngoại cho mọi người cùng nhau đi đâu đó chơi, rồi anh cũng có thể vẽ một chút."
"Thật hả?" Hai mắt Tiêu Chiến sáng lên. Vương Nhất Bác gật đầu một cái, "Ông chủ mà lại lừa anh à?"
"Cám ơn ông chủ!"
Tiêu Chiến lại trưng ra khuôn mặt tươi cười tiêu chuẩn, hai mắt cong cong. Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy bà chị âm hiểm nhà mình hóa ra thật sự là một quân sư mưu lược ưu tú lắm.
"Tôi chỉ biết cậu đua xe, học trượt ván khi nào thế?" Tiêu Chiến hỏi lúc đưa Vương Nhất Bác xuống lầu.
"Thú vui thôi, cũng không học hành bài bản gì. Chỉ là khi nào thích thì trượt, đôi lúc sẽ mang theo để chơi một chút. Anh muốn thử không?" Hắn giơ ván trượt về phía anh. Tiêu Chiến phát hiện người này thật ra rất thích chia sẻ những sở thích cá nhân của bản thân. Trò chơi cũng vậy, ván trượt cũng vậy. Anh sẽ không ngạc nhiên lắm nếu một ngày nào đó hắn quay ra hỏi anh có muốn thử lái motor không.
"Hả? Chắc tôi không làm được đâu, chân tay không linh hoạt lắm." Tiêu Chiến hơi do dự về việc thử hay không thử. Vương Nhất Bác đột nhiên lại hào hứng, "Lúc tôi lái xe đưa anh về có đi qua một quảng trường đấy, ngay đây thôi. Bây giờ ở đó không có ai đâu, ra đó đi để tôi dạy anh trượt ván?"
"Gì cơ?"
Anh thiết kế Tiêu đột nhiên thăng cấp từ mù tịt trượt ván thành trượt ván vỡ lòng.
Hơn nửa đêm, quảng trường của tiểu khu vắng tanh không có một bóng người. Vương ảnh đế vừa đỡ thiết kế Tiêu giữ cho khỏi ngã, vừa dùng giọng đầy nhẫn nhịn để dạy anh, "Đạp chân sau cho tốt, tôi đỡ đây rồi anh sợ cái gì hả Tiêu Chiến! Anh nắm tay tôi nhẹ nhẹ thôi!"
Vào lúc 12 giờ 50 phút sáng, Vương ảnh đế cuối cùng cũng kết thúc khóa huấn luyện trượt ván đầu tiên trong đời, cảm thấy vô cùng hoài nghi về công việc này, "Tôi không nghĩ mình có thể trượt ván nữa..."
Tiêu Chiến cầm ván trên tay, nhìn Vương Nhất Bác vừa mệt xỉu vừa tức xỉu bên cạnh, lập tức bật cười. Hắn thấy thế liền xù lông, "Anh cười gì hả? Anh là người dở nhất tôi từng dạy biết không? Làm thầy giáo tức chết rồi anh còn cười nữa? Không được cười!" Nói xong lại tự bật cười.
Các đồng chí paparazi hôm nay quyết định đã đêm rồi đi về nhà ngủ thôi, chắc nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra bọn họ liều mạng bám theo nhưng bám không nổi để chụp scandal của ảnh đế Vương Nhất Bác: Hơn nửa đêm lại lò dò ra một quảng trường vô danh ở một khu dân cư nho nhỏ, kiên nhẫn dạy một anh chàng khác chơi trượt ván. Thậm chí còn bị chọc tức đến bật cười.
"Tuyết rơi rồi này..." Tiêu Chiến đột nhiên nói, Vương Nhất Bác cũng chợt ngưng cười. Một bông tuyết rơi xuống, đậu giữa hai đầu lông mày rồi nhanh chóng tan đi mất. Vương Nhất Bác bò dậy từ trên bậc thang, "Tiêu Chiến, anh còn nhớ đã hứa gì với tôi không đó?"
"Hả?" Vẫn là trí nhớ cá vàng của thiết kế Tiêu.
Vương Nhất Bác lấy lại ván trượt từ tay anh, "Anh bảo lần sau tuyết rơi sẽ mời tôi ăn lẩu."
Tiêu Chiến còn chưa kịp phản ứng lại, Vương Nhất Bác đã xoay người đi về phía xe của mình. Đi một đoạn, hắn ngoái lại nhìn Tiêu Chiến. Anh đứng giữa một đêm tuyết bay lưa thưa, vẫn hệt như bao lần hắn nhìn thấy anh, vừa ấm áp lại vừa mềm mại.
"Tôi chuẩn bị nồi, anh mua nguyên liệu. Ngày mai người đại diện của tôi tới đón anh tan làm."
Tiêu Chiến nhìn theo Vương Nhất Bác vẫy tay chào tạm biệt mình rồi lên xe, nổ máy, đánh xe lái ra khỏi khu dân cư để ra đường lớn.
Một bông tuyết rơi đậu trên lông mi của Tiêu Chiến, anh chớp mắt mấy cái.
— "Vương Nhất Bác, lần tới lúc tuyết rơi, tôi mời cậu ăn lẩu nhé."
— "Được rồi, đừng lo."
À, ra là hôm đó à...
【Câu chuyện nhỏ 】
Vương Nhất Bác: "Sữa tươi này không ngọt."
Người đại diện: "Làm gì có sữa tươi nào lại ngọt? Cái này cậu tự chọn kêu cái gì mà kêu?"
Vương Nhất Bác: "Sữa nhà Tiêu Chiến ngọt mà!"
Người đại diện: "Đấy là vì ảnh bỏ đường vào!"
Vương Nhất Bác: "Thế chị bỏ đường vào cho em đi!"
Người đại diện: "Để chị nhắc cho cậu nhớ là tuần sau cậu có buổi huấn luyện cá nhân đấy nhé..."
Vương Nhất Bác: "Thế thôi khỏi, tôi uống như thế này!!"