Xa Giai Di còn chưa gửi tin nhắn, nhìn thấy tin nhắn của Khúc Mặc Thương "chậc" một tiếng, thật quá trì độn. Nàng nghĩ nghĩ, vẫn là nghiêm túc trả lời cô.
Xa Giai Di: Đúng vậy, dạo này anh ta luôn đến tìm Thanh Hàm tặng hoa mời ăn cơm, thời gian dài vẫn kiên trì. Nhưng thật lòng mà nói, Lục Vũ này xác thực là người ưu tú, cũng vì quan hệ hợp tác nên Thanh Hàm thường xuyên tiếp xúc với anh ta, gần đân hai người thường thường đi ăn cơm, đều là anh ta đưa Thanh Hàm đến trường.
Khúc Mặc Thương: Cho nên?
Xa Giai Di trợn trắng mắt, cái tên muộn tao này.
"Cho nên tớ cảm thấy phỏng chừng Thanh Hàm đã mềm lòng. Mấy năm nay vô số người theo đuổi cậu ấy, cậu ấy cũng không chấp nhận, đều là lạnh lùng từ chối, Lục Vũ cũng coi như là người đầu tiên cậu ấy đến gần."
Khúc Mặc Thương nhìn tin nhắn Xa Giai Di gửi tới, cô đặt điện thoại xuống, sau đó ngồi trầm mặc trước máy tính, ánh mắt đảo qua mặt bàn, nhấp vào một thư mục có rất nhiều ảnh lưu trữ trong đó, nhẹ nhàng nhấp mở, lật từng mục, trên đó đều là hình ảnh của một cô gái.
Từ có chút ngây ngô đến dần dần thành thục, giữa lông mày càng ngày càng lộ rõ thanh lãnh, ảnh cuối cùng là một ngày mưa, người đi dưới bóng râm cầm ô, mặc áo sơ mi trắng. Mái tóc dài rối tung, lọn tóc bên phải vén ra sau, sườn mặt xinh đẹp thanh lãnh, lặng lẽ đứng ở kia, đôi mắt rũ xuống đang nhìn cái gì đó.
Cô còn nhớ rõ ngày đó Xa Giai Di đã gọi điện cho cô, "Ai, dạo gần đây tớ cảm giác mình giống như cuồng nhìn trộm, rõ ràng là đang chờ tớ, tớ còn chụp lén cậu ấy. Nhưng Thanh Hàm nhà chúng ta càng ngày càng đẹp, thật sự quá mê người, nếu không phải tớ thích nam nhân đều muốn đuổi theo cậu ấy.”
Khóe môi không khỏi câu lên, thật là càng ngày càng mê người, cho nên… có rất nhiều người thích nàng. Nghĩ đến năm ấy nhìn nàng, nàng cúi đầu, tóc che khuất mặt mày, nhút nhát tự ti, đáng thương đến làm người ta tức giận. Hiện tại đã sặc sỡ lóa mắt, càng ngày càng giống Lâm tổng 28 tuổi kia.
Bất quá vẫn có chút bất đồng, ánh mắt cũng thanh lãnh nhưng lại thiếu loại u ám tang thương của Lâm Thanh Hàm 28 tuổi, không hề là loại lạnh nhạt sắc bén. Đây có lẽ là điều khiến Khúc Mặc Thương được an ủi nhất, chung quy cô gái kiên cường này đã không có trải qua tuyệt vọng cùng hận thù hoàn toàn như Lâm Thanh Hàm kia.
Cô đã khiến nàng rơi vào một đoạn cảm tình tᏂác ɭoạи khi còn niên thiếu, nhưng hiện tại có phải đã hoàn toàn bước ra rồi không? Lục Vũ? Nhưng hắn có thực sự đối xử tốt với Lâm Thanh Hàm không? Ngoài ra, đời trước HW không có chỗ đứng vững tại Yến Kinh, rất nhiều chính sách thay đổi đã ảnh hưởng lớn đến hoạt động kinh doanh chính của công ty.
Khúc Mặc Thương: Tính cách của anh ta thế nào, Xa Giai Di, cậu biết không? Anh ta tiếp cận Thanh Hàm là thực sự thích, hay là lợi dụng?
Xa Giai Di không khỏi phun tào: Khúc Mặc Thương, cậu là mẹ của Thanh Hàm sao? Kia chỉ là đối tượng theo đuổi cậu ấy thôi, còn không phải là bạn trai thực sự mà cậu đã bắt đầu tra hộ khẩu.
Trong miệng oán trách, nhưng trong lòng Xa Giai Di lại nở hoa.
Khúc Mặc Thương cau mày, cũng cảm thấy mình không thích hợp, sau đó ngón tay lướt lên đầu lịch sử trò chuyện, "Là Thanh Hàm nhà chúng ta". Cô mím môi động ngón tay.
Khúc Mặc Thương: Tôi muốn sửa sang lại luận văn, nói chuyện sau. Không cần mở miệng ra là "nhà chúng ta".
Xa Giai Di: ...
Khúc Mặc Thương: Không tốt.
Xa Giai Di: .........
Xa Giai Di gửi đến hai dấu ba chấm, trong lòng thực sự không nói nên lời buồn cười, trong lòng mắng thầm: Khúc Mặc Thương, cậu đúng là muộn tao!
Nói Lâm Thanh Hàm có người theo đuổi cũng không có vấn đề gì, tại sao vừa nói câu Thanh Hàm nhà chúng ta liền chọc tới cô a!
Lần nói chuyện này với Xa Giai Di đã làm tim Khúc Mặc Thương hoàn toàn phá vỡ bình tĩnh, miễn cưỡng sửa sang lại luận văn, lại sửa sang chủ đề ngày mai cần trình chiếu. Hơn 11:30, cô nằm trên giường, nhưng lời nói của Xa Giai Di lại tới tới lui lui vang vọng trong tâm trí cô.
Lục Vũ được coi là người đầu tiên nàng tới gần, cho nên Lâm Thanh Hàm có ý định chấp nhận Lục Vũ sao? Hơn nữa cô mơ hồ nhớ tới đời trước Khổng gia và Lục gia suýt chút nữa đã liên hôn, nhưng cuối cùng lại không thành, đời này sẽ thay đổi sao? Cô không biết, cũng bởi vì chuyện này mà trằn trọc cả đêm.
Tháng 10 năm 2015, Khoa Tài chính của Đại học Yến Kinh và một số trường đại học nước ngoài đã phối hợp tổ chức một chuyến tham quan học tập, có thể xin tham gia một khoảng thời gian.
Lâm Thanh Hàm nhìn chằm chằm thông báo thật lâu, Lục Vũ lại gửi tin nhắn tới, nàng đơn giản nhìn qua rồi cất đi.
Họp xong, Khổng Ích Tường trở lại văn phòng, lấy điện thoại ra nhìn thấy tin nhắn Lâm Thanh Hàm gửi tới, lông mày hơi nhíu lại, tham gia chương trình giao lưu học tập sao?
Hắn gọi điện thoại, bên kia vang lên vài hồi chuông liền được kết nối: “Sao đột nhiên muốn xuất ngoại học tập?”
Lâm Thanh Hàm lật xem tài liệu ứng tuyển trong tay, vẻ mặt bình tĩnh: “Cuộc giao lưu này sẽ kéo dài một tháng, mấy trường đại học ở California có thể đăng ký các môn học tự chọn, ở trong nước lâu như vậy, muốn ra ngoài xem một chút. Con đã đàm phán với Lục Vũ về dự án phía công ty, ngày mai sẽ ký hợp đồng, báo cáo cũng đã sửa sang lại, con cũng không nhìn thấy vấn đề gì lớn.”
Khổng Ích Tường nghe nàng nói tới dự án này, sắc mặt của hắn cũng dịu đi rất nhiều. Lục Chấn Sinh vẫn luôn lắc lư không chừng, Thiên Thịnh và một số công ty khác đều đang tranh thủ. Trước kia đã hỏi Chu Văn Xương chuyện này, nhưng vẫn luôn không bắt được, lúc này mới nghĩ cho Lâm Thanh Hàm thử, nhưng không ngờ lại quyết định nhanh như vậy.
Nghĩ đến việc gần đây Lục Vũ vẫn luôn chạy đến Đại học Yến Kinh, trong mắt hắn mang theo ý cười hài lòng.
"Làm tốt lắm, nghe nói gần đây Lục Vũ rất thường xuyên chạy tới chỗ con?"
Lâm Thanh Hàm đè ngón tay lên tập tài liệu, thần sắc vẫn không gợn sóng: "Vâng."
"Lục Vũ lớn lên tuấn tú lịch sự, cũng rất tài hoa, tuy có gia cảnh tốt nhưng không có tật xấu, là ứng cử viên tốt, con có thể cân nhắc. Nếu hai đứa có thể ở bên nhau, như vậy đối với con cùng Cảnh Thái đều tốt." Khổng Ích Tường nói trắng ra, ngữ khí bình thường giống như đang nói chuyện công việc với Lâm Thanh Hàm.
Đôi mắt đen của Lâm Thanh Hàm một mảnh u ám, nàng tiếp tục sửa sang tài liệu, câu trả lời cũng vân đạm phong khinh: "Con biết rồi, nhưng những gì không thể có được thường là những thứ tốt nhất, ba, hẳn ba hiểu rõ hơn con."
Khổng Ích Tường bị một câu của nàng đẩy trở về, ngữ khí trầm thấp: "Vậy con phải nắm cho tốt, tốt quá hóa lốp. Khi nào thì đi?"
"Cuối cùng, trước khi đi con sẽ xử lý thỏa đáng công việc trong tay, bàn giao cho Từ Khôn."
Khổng Ích Tường gật đầu hài lòng. Sau khi cúp điện thoại, hắn cầm điện thoại văn phòng lên nói: "Kêu trợ lý Từ qua đây một chuyến."
Khi Từ Khôn gõ cửa bước vào, hắn nhìn thấy lão bản của mình đang đứng trước cửa sổ sát đất nhìn xuống dưới, vẻ mặt trầm tĩnh giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó phức tạp.
“Khổng tổng, ngài tìm tôi sao?”
Khổng Ích Tường thu lại tầm mắt, nhìn chằm chằm vào báo cáo tài chính trên bàn, sau đó thấp giọng ừm một tiếng, một lát sau mới châm chước mở miệng, "Cậu theo tôi nhiều năm như vậy, tuy vẫn luôn ngồi ở vị trí trợ lý, nhưng rất nhiều chuyện không kém hơn cấp quản lý, có thể nhìn rõ. Cậu nói xem, đứa nhỏ Thanh Hàm này thế nào?"
Từ Khôn có chút sửng sốt, liếc nhìn bàn làm việc, khẽ cười nói: "Khổng tổng xem cô ấy rõ hơn tôi, hơn nữa trong lòng cũng đã sớm có quyết định."
Ngón tay Khổng Ích Tường gõ gõ: "Con bé đã là đủ thẩm quyền ngồi vào vị trí phó giám đốc bộ phận, cho nên tôi không biết có nên buông tay để nó làm hay không, nhưng nó còn quá nhỏ, tôi sợ ..."
Từ Khôn có chút kinh ngạc: "Khổng tổng luôn tính toán để tiểu thư trực tiếp ngồi vào vị trí phó tổng giám đốc sao?"
"Ừm."
"Nhưng mà... không phải nói năng lực của tiểu thư không đủ, nhưng vị trí này, rất nhiều người đã chờ đợi tham vọng rất lâu, hơn nữa tiểu thư còn chưa tốt nghiệp, còn trẻ như vậy, nếu đột nhiên an bài tiểu thư lên, chỉ sợ là có người không phục, cô ấy sẽ rất vất vả.” Từ Khôn nghĩ đến mấy năm nay Lâm Thanh Hàm vất vả, trong lòng có chút lo lắng.
"Đây là điều mà người thừa kế Khổng gia cần phải trải qua, hơn nữa nó đã bắt được dự án xanh hóa của Lục gia, đối với công lao nó đã làm trong mấy năm qua cũng không phải là quá đáng." Khổng Ích Tường là nổi lên ý niệm, chuyện Từ Khôn lo lắng không nằm trong phạm vi suy xét của hắn, nếu hắn đều suy xét những chuyện này thì Lâm Thanh Hàm sẽ không trưởng thành nhanh như vậy.
Tháng 10, San Francisco đã bắt đầu cảm nhận được mùa thu, rất nhiều cây cối đã bắt đầu chuyển sang màu vàng. Khúc Mặc Thương đã vượt qua khoảng thời gian bận rộn nhất, cô vừa hoàn thành 120 tín chỉ trong 3 năm đại học, luận văn tốt nghiệp trước đó làm cô mấy tuần không được ngủ ngon. Hơn nữa sau đó lại nộp đơn xin làm nghiên cứu sinh tại Đại học Stanford, khi bắt đầu nhập học, cô đã cảm thấy áp lực khác hẳn đại học chính quy.
Sau tiết học buổi chiều, Khúc Mặc Thương cầm cuốn sách trên tay, cùng một vị đồng học tên Alicia bước xuống tòa nhà dạy học. Hai người vừa mới kết thúc một khóa thảo luận, sau khi tan học Alicia còn đang thảo luận quan điểm của giáo sư trước đó, Khúc Mặc Thương vừa đi vừa an tĩnh lắng nghe.
Thời tiết hôm nay không được tốt lắm, bên ngoài trời mưa phùn, thoạt nhìn có chút sương mù, nhiệt độ cũng có chút thấp. Khi cùng Alicia đi xuống bậc thang, Khúc Mặc Thương đột nhiên dừng lại, tầm mắt rơi xuống hành lang. Đột nhiên, cả người giống như bị đóng đinh tại chỗ.
Alicia thấy cô đột nhiên dừng lại, có chút kỳ quái hỏi: “Khúc, làm sao vậy?”
Nhưng Khúc Mặc Thương không trả lời câu hỏi, cô chỉ thẳng tắp nhìn hành lang bên phải, trong lúc nhất thời không có phản ứng gì.
Khi nhìn sang, Alicia nhìn thấy một cô gái mặc áo len màu nhạt đang đứng trên hành lang, cũng đang nhìn về phía này. Dáng người nàng cao gầy, mái tóc đen dài thẳng xõa trên vai, tóc bên phải được vén ra sau tai để lộ chiếc khuyên tai màu bạc. Vẻ mặt có chút lạnh nhạt, ngũ quan rất thanh tú, nhưng đôi mắt đen sâu thẳm không nhìn ra được bao nhiêu cảm xúc.
Nhìn nàng còn rất trẻ, nhưng một thân quần áo đơn giản đứng ở kia cũng có thể cảm nhận được khí chất thanh lãnh của nàng, rõ ràng là không có bất luận cảm giác đường hoàng, nhưng khí tức trên người nàng cường đại đến mức khiến người ta không thể xem nhẹ.
Phản ứng đầu tiên của Alicia chính là lãnh mỹ nhân.
“Khúc, hai người quen nhau sao?” Phản ứng của Khúc Mặc Thương quá khác thường, mỹ nhân đối diện cũng là gương mặt phương Đông, Alicia nghĩ hai người là bạn.
“Ừm.” Khúc Mặc Thương không nói nên lời là cảm giác gì, người trước mặt không cứng nhắc như bức ảnh, mà là một cô gái đang sống sờ sờ, nàng trầm tĩnh như vậy mà nhìn mình, làm tâm cô đột nhiên rối loạn.
Khuôn mặt non nớt thanh xuân giờ cũng đã nhuốm vẻ điềm đạm của người trưởng thành, nàng vẫn gầy như vậy, mấy năm nay cao lên lại không có da thịt, càng ngày càng giống Lâm Thanh Hàm kia.
Hai người nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng Lâm Thanh Hàm cũng nhấc chân đi tới, ý cười trên mặt có chút lạnh nhạt: “Đã lâu không gặp.”
Khúc Mặc Thương nhìn thấy Lâm Thanh Hàm như vậy đột nhiên có chút không biết làm sao, cố gắng bình tĩnh lại: “Đã lâu không gặp.”
“Oa” Alicia hô nhỏ một tiếng, Lâm Thanh Hàm nhìn nàng rồi gật đầu chào hỏi: “Xin chào, tôi là bạn của Mặc Thương, tên là Lâm Thanh Hàm."
"Xin chào, tôi là Alicia, đồng học của Khúc. Cậu cũng là mỹ nhân giống như Khúc a." Alicia rất ân cần, sau khi chào hỏi, thì thầm với Khúc Mặc Thương vài câu, sau đó cáo biệt, để lại hai người cùng một chỗ.
Thấy Lâm Thanh Hàm đang nhìn bóng lưng của Alicia, Khúc Mặc Thương ho nhẹ một tiếng, tuy ngữ khí đang cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong giọng nói vẫn có thể cảm nhận được kinh hỉ: “Như thế nào lại đến Mỹ, cậu tham gia chương trình giao lưu sao?” Trước đó cô có nhận được tin tức này, cũng đã nói chuyện với một sinh viên Trung Quốc về dự án giao lưu, chỉ là hoàn toàn không nghĩ tới sẽ có Lâm Thanh Hàm.
"Ừm, Đại học Yến Kinh có các chương trình giao lưu với Đại học ở California, có Đại học Stanford. Ở Trung Quốc lâu như vậy, vừa lúc tôi nhìn thấy thông báo liền đi." Nàng nhìn quanh: "Tôi đã sớm nghe nói Đại học Stanford rất đẹp, hai ngày sau mới chính thức bắt đầu khóa học, cho nên tôi muốn đi dạo một vòng, không nghĩ tới có thể gặp được cậu.”
Khúc Mặc Thương nghe xong khẽ cau mày, “Cậu mới đến sao? Sao không nghỉ ngơi một chút?"
Lâm Thanh Hàm có chút sững sờ, sau đó lắc đầu: "Tôi đến trước rồi, nghỉ ngơi hai ngày."
"Ừm, vậy thì tốt rồi. Bên ngoài trời mưa, cậu không có ô, muốn đi xem nơi nào, tôi đi cùng cậu." Trong miệng Khúc Mặc Thương nói tốt, nhưng cảm giác mất mát trong lòng lại có chút áp không được, nàng đến Stanford không nói với cô, hơn nữa nếu không tình cờ gặp thì nàng cũng sẽ không chủ động tìm cô sao?
Khúc Mặc Thương có chút thất thần, quay đầu nhìn mưa rơi tí tách bên ngoài, không thấy ánh mắt Lâm Thanh Hàm cũng đang nhìn chằm chằm mình, tình cảm sâu đậm dưới ánh mắt lạnh lùng kia đã sắp tràn ra.