Truyện free nên là cho mình xin 1 đề cử và 1 theo dõi truyện nhé ( không bật thông báo cũng được )
-------------------------
Cả buổi sáng Lâm Thanh Hàm đều trộm nhìn Khúc Mặc Thương, nàng cho rằng Khúc Mặc Thương sẽ hỏi nàng đã xảy ra chuyện gì, nhưng sau ba tiết học, Khúc Mặc Thương chỉ an tĩnh sửa sang lại bài thi và ghi chú.
Trong lòng nàng cảm thấy có chút mất mát cùng nôn nóng, nhưng nàng không dám chủ động nói nàng đã từ bỏ ký ước để chuẩn bị thi tuyển sinh. Đã đến giờ ăn trưa, Trần Dao và Xa Giai Di đã chạy như bay rời đi mà Khúc Mặc Thương vẫn còn đang sửa sang ghi chú.
“Cậu không đi ăn cơm sao?” Lâm Thanh Hàm đi tới nhỏ giọng nói.
Khúc Mặc Thương không lập tức trả lời, viết xong bước giải cuối cùng, cũng không ngẩng đầu lên: "Đi, chờ tôi một chút."
"Cái này rất gấp sao? Tôi thấy cậu tan học cũng còn viết."
Sau khi viết xong, Khúc Mặc Thương bấm bút lại, nhướng mày nói: “Chuẩn bị cho tên gia hỏa từ bỏ ký ước nào đó, cho nên có chút gấp.”
Lâm Thanh Hàm ngẩn ra, sau đó vẻ mặt giả vờ bình tĩnh bắt đầu nứt ra, vành mắt cũng bắt đầu đỏ: "Cậu... cậu đã biết rồi."
Khúc Mặc Thương nhẹ nhàng thở dài: “Tối hôm qua tôi thấy cậu thất thần, hôm nay chủ nhiệm kêu cậu đến văn phòng tôi liền đoán được.” sau khi Khúc Mặc Thương đoán được Lâm Thành Hàm từ bỏ ký ước, nhất thời có chút bất đắc dĩ nhưng lại coi như là đương nhiên.
Vô luận tính cách của Lâm Thanh Hàm hiện tại cùng với người đã gặp qua có cái gì bất đồng, nhưng bản chất trong xương vẫn sẽ không thay đổi, Lâm Thanh Hàm mười mấy năm sau cũng sẽ quyết đoán như vậy, cho nên hiện tại nàng đưa ra quyết định này, Khúc Mặc Thương cũng không kinh ngạc.
“Cậu không nghĩ tôi ngốc, ý nghĩ có chút kỳ quái sao?” Lâm Thanh Hàm giương đôi mắt đỏ hoe nhìn người trước mặt.
Khúc Mặc Thương câu môi cười nhẹ: "Ngốc là thật, nhưng ý nghĩ kỳ quái cũng chưa hẳn. Nếu đã đưa ra quyết định thì phải nỗ lực, đi ăn cơm thôi."
Lâm Thanh Hàm ở phía sau nhìn cô, con ngươi màu đen trào ra một mảnh tinh quang nhỏ vụn.
Sau buổi sáng, đến giờ tự học buổi tối liền đổi chỗ ngồi, chỗ ngồi được xếp theo thứ hạng, hơn nữa có thể chỉ định người ngồi cùng bàn, Lâm Thanh Hàm được như ý nguyện ngồi cạnh Khúc Mặc Thương. Những ngày sau đó, Lâm Thanh Hàm càng liều mạng học tập, trạng thái cả người giống như tẩu hỏa nhập ma.
Lâm Yên nhìn con gái vừa xem sổ ghi chép vừa ăn cơm, trong lòng có chút lo lắng, đứa nhỏ này quá liều mạng. Trước đây mỗi buổi tối còn có thể đi ngủ trước mười một giờ, nhưng hiện tại ngoại trừ chủ nhật đều mười hai giờ mới ngủ, bà khuyên không được.
Khúc Mặc Thương cũng sửa sang tất cả các đề thi thật trong bảy năm qua, sau đó đưa cho Lâm Thanh Hàm tổng kết lại ý tưởng cùng phương pháp giải đề. Ngoại trừ giờ nghỉ trưa tất yếu, hầu như hai người đều không có nhàn rỗi giải trí.
Đến cuối năm Khúc Thịnh càng bận, nhưng cũng lo lắng việc học của Khúc Mặc Thương nên sẽ dành thời gian cùng Khúc Mẹ về nhà ở vài ngày.
Kỳ nghỉ đông đã đến, Khúc Mặc Thương không phải đến trường nhưng ba mẹ cô lại càng bận rộn hơn. Trước kia nhất định Khúc Mặc Thương sẽ oán giận ba mẹ cô, nhưng hiện tại lại có thể hiểu vất vả của bọn họ, nếu nhớ không lầm thì hạng mục lần này sẽ trực tiếp đưa Thiên Thịnh đi vào quỹ đạo.
Một ngày sắp năm mới Khúc Thinh mới cùng vợ gấp rút trở về sau khi công tác, khi Khúc Mặc Thương từ trên lầu bước xuống, Khúc Thịnh và Tiêu Vân Anh mặc một thân màu đen được Dì Hoàng chào đón đi vào.
Khúc Mặc Thương gọi một tiếng ba mẹ, mang trà đến cho hai người, sau đó ngồi ở một bên trên sô pha: "Ba mẹ, công việc đến năm mới rất vất vả phải không."
Khúc Thịnh ở nhà cũng rất nghiêm trang, nghe những lời của con gái liền sửng sốt, theo sau ừm một tiếng.
Tiêu Vân Anh ngồi bên cạnh nhìn con gái: "Con gầy như vậy, sơ tam áp lực rất lớn sao?"
"Cũng còn tốt, chuyện công ty đã giải quyết xong rồi sao, lần này hai người có thể ở nhà được bao lâu?”
Ý cười trên mặt Tiêu Vân Anh cứng lại, trong mắt có chút áy náy, quay đầu liếc nhìn chồng mình như cầu cứu.
Khúc Thịnh nhấp một ngụm trà, đứng dậy cởϊ áσ khoác treo sang một bên, nhìn lại con gái giống như đã trưởng thành chỉ trong một đêm, trầm giọng nói: "Lần này chỉ có thể cùng con đón giao thừa thôi, chuyện làm ăn của công ty qua nửa năm liền chính thức đi vào Yến Kinh, ba mẹ rất bận.”
Tiêu Vân Anh bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Khúc Thịnh, rõ ràng là đang giải thích nhưng lại cố tình luyến tiếc nhiều lời, làm không khí căng thẳng như vậy.
“Dạ, vậy về sau hai người sẽ không phải đi công tác cả ngày, cũng có thể ở nhà lâu hơn.” Khúc Mặc Thương giống như không để ý đến lời Khúc Thịnh nói, đáp lại môkt câu khiến Tiêu Vân Anh có chút cau mày.
Con gái của bọn họ đã trở nên quá hiểu chuyện, trước đó trở về vài lần liền phát hiện cô không còn tùy hứng cáu kỉnh, đối nhân xử thế ôn hòa có độ, cũng tâm bình khí hòa nói chuyện với ba cô, thỉnh thoảng còn hỏi thăm công việc của hai người, thoạt nhìn thật giống như người lớn. Đây vốn là chuyện tốt, nhưng xảy ra quá đột ngột khiến Tiêu Vân Anh lo lắng cô đang kìm nén bản thân.
“Dì Hoàng nói, gần đây con thường xuyên mang một bạn đồng đến đây để phụ đạo, phải không?” Khúc Thịnh cũng nhận thấy con gái mình bất đồng, lại nghĩ đến đồng học mà Dì Hoàng đã nói cả ngày, cho nên không khỏi hỏi một câu.
Khúc Mặc Thương gật đầu: “Cậu ấy rất nỗ lực, hoàn cảnh gia đình cũng đặc biệt, cho nên con giúp đỡ cậu ấy nhiều một chút.” Khúc Mặc Thương không nói nhiều mà chỉ giải thích đơn giản.
"Kỳ nghỉ này nghỉ ngơi tốt một chút, chỉ còn mấy tháng nữa là đến kỳ thi tuyển sinh. Số lượng tuyển vào của trường trung học trực thuộc Yến Kinh không nhiều, đừng kiêu ngạo tự mãn." Mặc dù rất yêu thương con gái nhưng Khúc Thịnh vẫn mang hình tượng một người cha nghiêm khắc trước mặt con gái một, cũng làm cho quan hệ cha con đời trước không quá tốt, về sau vì chuyện của Dì Hoàng mà càng thêm căng thẳng.
Nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, Khúc Mặc Thương cũng hiểu rõ tính tình của Khúc Thịnh, loại lời nói cứng rắn như vậy chính là quan tâm, cô đã có thể hiểu. Đời trước, khi nam nhân cao lớn nghiêm nghị này nằm trên giường bệnh hấp hối, điều ông hối hận nhất không phải là công ty bị lừa, mà là ông đã không nhận rõ bản tính của Mạnh Gia Hòa, để hai người họ ở bên nhau.
“Con biết rồi, ba yên tâm đi.” Cô tự nhiên cùng bình tĩnh trả lời, khiến trái tim Khúc Thịnh khẽ co rút lại, trong lòng có rất nhiều cảm giác áy náy.
“Tối nay mọi người muốn ăn gì?” Ông xắn tay áo sơ mi trắng giống như vô tình hỏi, nhưng ánh mắt lại rơi vào trên người Khúc Mặc Thương.
Trên mặt Khúc Mặc Thương lộ ra ý cười, thamh âm mang theo ý vị làm nũng nói: “Con muốn ăn thịt thăn cà chua.”
Khuôn mặt nghiêm nghị của Khúc Thịnh nhu hòa đi: “Dì Hoàng, dì có thịt thăn không?”
“Có, Tiểu Thương thích ăn, cho nên tôi luôn chuẩn bị rất nhiều. ”Dì Hoàng nhọc lòng cho mối quan hệ giữa hai cha con nhất, lúc này rất vui vẻ, vội vàng đi vào chuẩn bị.
Cuối cùng thì Dì Huang cũng nhàn nhã, đều là hai vợ chồng Khúc Thịnh và Tiêu Vân Anh bận rộn.
“A Thịnh, Mặc Thương hiểu chuyện hơn rất nhiều a.” Tiêu Vân Anh đang rửa cà chua, cảm khái nói.
“Ừm.” Mặt mày của nam nhân nhu hòa đi rất nhiều, trong mắt là vui mừng cũng có chút lo lắng.
“Chỉ là ngược lại em không yên tâm, phải tìm hiểu trường học một chút.” Nghe vậy, Khúc Thịnh đang định rửa thịt thăn liền dừng động tác, gật gật đầu.
Cả gia đình cùng nhau làm sủi cảo vào đêm giao thừa. Ban đầu là Khúc Thịnh nấu cơm tất niên, nhưng điện thoại lại đổ chuông liên tục làm ông phải giải quyết công việc. Mà tiếng pháo bên ngoài cũng nối tiếp nhau vang lên, sáng rực cả một góc trời.
Khúc Mặc Thương gói sủi cảo, nhìn những chùm pháo hoa lộng lẫy đang nổ trên bầu trời bên ngoài cửa sổ, loại cảm giác như bị đè nặng trong lòng lại dâng lên. Đời trước cô không có nhiều ấn tượng về đêm giao thừa, điều duy nhất cô nhớ là cô và Khúc Thịnh chiến tranh lạnh trong ngày đầu năm mới, không khí trong nhà rất căng thẳng.
Nhìn thấy bộ dáng của cô, Tiêu Vân Anh dừng động tác gói sủi cảo: “Sao lại phát ngốc rồi?”
Khúc Mặc Thương hồi phục tinh thần, lắc lắc đầu: “Không có gì, pháo hoa bên ngoài thật đẹp.” Lúc này Yến Kinh có có thể nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt này, qua một hai năm nữa khu đô thị sẽ cấm đốt pháo.
“Ăn bữa cơm đoàn viên xong, chúng ta sẽ cùng nhau đi xem pháo hoa.” Tiêu Vân Anh không hỏi nhiều, nhưng trong lòng hạ quyết tâm phải hảo hảo nói chuyện với con gái, trạng thái này làm bà rất lo lắng.
“Phu nhân, Mặc Thương, đây.” Dì Hoàng tìm một đống tiền sạch, nở nụ cười đưa cho hai người.
"Gói trong sủi cảo đi, xin một điềm tốt. Nếu ai có phúc khí sẽ có thể ăn trúng".
Khúc Mặc Thương vừa cười vừa cầm đồng xu gói vào sủi cảo, tới thời điểm ăn cơm tất niên, sủi cảo trắng trẻo mập mạp cũng ra lò, giấm đã nêm được rót ra một cái đĩa nhỏ, trong không khí tràn ngập một cỗ mùi hương mê người.
Có lẽ là trong dịp năm mới, Khúc Thịnh và Tiêu Vân Anh đều lo lắng về những thay đổi của Khúc Mặc Thương, thái độ của Khúc Thịnh rất ôn hòa, hiếm khi nói ra những săn sóc cùng ôn nhu với Khúc Mặc Thương. Bản thân ông rất giỏi giao tiếp với người khác, nhưng lại không biết làm cách nào hòa hợp với con gái, trên bàn cơm có Tiêu Vân Anh và Dì Hoàng hoà giải, càng khó có được tiếng cười vui vẻ.
Tổng cộng có tám đồng xu trong sủi cảo, cuối cùng ăn hết hai đĩa lớn, chỉ có Khúc Thịnh và Tiêu Vân Anh ăn trúng.
Khúc Thịnh nhíu mày, gắp một cái sủi cảo trên đĩa đặt vào bát Khúc Mặc Thương: “Ăn thêm vài cái đi.”
Khúc Mặc Thương nở nụ cười, “Con không ăn nổi nữa, bất quá ba mẹ đều ăn trúng rồi, xem ra công ty nhất định sẽ đi vào quỹ đạo."
Dì Hoàng nghe được cũng liên tục gật đầu, nói: "Phu nhân cùng tiên sinh tài vận thịnh vượng."
“Dì Hoàng, dì ăn thêm vài cái đi, nói không chừng có thể gặp được a.” Khúc Mặc Thương gắp sủi cảo cho dì Hoàng liền đặt bát đũa xuống.
“Ai nha, đứa nhỏ này.” Dì Hoàng oán trách một tiếng, nhưng trên mặt tràn đầy ý cười.
Khúc gia không có thói quen xem dạ tiệc mừng xuân, từ khi vào sơ trung, cả nhà căn bản chưa bao giờ cùng ra ngoài đi chơi vào đêm giao thừa, không phải không muốn, chỉ là có một ít chuyện không thoải mái mà từ bỏ.
Người một nhà đang chuẩn bị xuất phát thì điện thoại của Khúc Mặc Thương đổ chuông, nhưng sau một vài tiếng lại đột nhiên cúp máy. Khúc Mặc Thương vừa nhìn vào điện thoại, trên mặt liền lộ ra ý cười.
“Mặc Thương, ai gọi cho con vậy?” Đây là thời điểm ăn cơm đoàn viên, ai lại gọi vào lúc này.
Khúc Mặc Thương vừa gọi lại vừa tự nhiên trả lời: “Chính là đồng học mà Dì Hoàng nói đó ạ, nhà cậu ấy chỉ có cậu ấy với mẹ thôi.”
Đơn giản nói vài câu, Khúc Thịnh và Tiêu Vân Anh đều có chút khẩn trương, sau đó thở dài một hơi.
Cuộc điện thoại gần như nhấc máy ngay lập tức: "Mặc... Mặc Thương, vừa rồi tôi chỉ..."
Lâm Thanh Hàm có chút khẩn trương, Khúc Mặc Thương không để nàng nói tiếp, mà nhỏ giọng nói: "Thanh Hàm, chút mừng năm mới".
Lúc này Lâm Thanh Hàm đang đứng bên cửa sổ, âm thanh của pháo hoa nổ ở phía xa truyền đến. Pháo hoa xán lạn nổ tung trong nháy mắt tan biến, xua tan màn đêm nặng nề, bên tai là lời chúc phúc nhẹ nhàng của Khúc Mặc Thương: "Thanh Hàm, chúc mừng năm mới."
Khiến mũi nàng không khỏi chua xót, căn phòng không có hệ thống sưởi ấm, có chút lạnh, Lâm Thanh Hàm xoa xoa cái mũi lạnh đến phát hồng, "Chúc mừng năm mới."
"Ăn cơm tất niên xong rồi sao?" Khúc Mặc Thương nhìn họ dọn dẹp bàn cơm, đi ra ban công.
"Ừm, tôi ăn rồi." Lâm Thanh Hàm gật đầu nhìn đồ ăn phong phú khó có được ở trên bàn, gật gật đầu.
Nghĩ đến trong bếp còn sót lại sủi cảo, trong mắt cô mang theo ý cười hỏi: "Có làm sủi cảo không?"
Lâm Thanh Hàm sửng sốt, Lâm Yên không phải người Yến Kinh, hơn nữa nguyên liệu làm sủi cảo cũng không rẻ, năm nay không có thời gian chuẩn bị.
"Không có, mẹ con tôi không có làm sủi cảo."
Khúc Mặc Thương trầm ngâm nói, "Phong tục của Yến Kinh đều là ăn sủi cảo. Đúng rồi, đêm nay cậu có kế hoạch gì không?"
Lâm Thanh Hàm lắc lắc đầu, hậu tri hậu giác cô không thể nhìn thấy liền vội vàng nói: "À, không có kế hoạch gì, đại khái là xem Dạ tiệc mùa xuân."
"Ừm, cậu có muốn đến quảng trường Áo Sơn xem pháo hoa không?" Có lẽ là đang đối mặt với cô gái nhỏ, ngữ khí của Khúc Mặc Thương rất nhẹ nhành cùng dụ hống.
Lâm Thanh Hàm không biết tại sao nàng lại cảm thấy nhịp tim đột nhiên đập nhanh, là loại cảm giác rất xa lạ, cũng hoàn toàn không hiểu tại sao.
Thật lâu về sau nàng mới hiểu được, có một số thời điểm tâm động chỉ là một cái nháy mắt. Mà chút tâm động này dần dần hội tụ thành tình yêu cùng quyến luyến không thể phai mờ, giống như một cơn sóng lớn, khiến nàng không thể nào kháng cự.