Tào lão gia vừa nghe Tào phu nhân nói như vậy, lập tức kêu Tào Tấn An phái người đi giải tán đám lưu manh xung quanh cửa hàng Sở gia, lại đóng cửa mấy tiệm hàng mở ra để tranh đoạt kia, về phần những thương hộ cùng quản sự cướp từ Sở gia, hắn liền không có cách nào.
Cử động này của Tào gia cũng hướng mọi người tuyên bố chuyện này đối với Tào gia mà nói, liền tính qua như vậy, không truy cứu cũng không cưỡng bức cái gì, về phần những thương hộ kia có muốn trở về Sở gia hay không đều là chuyện của bọn họ, Tào gia không chịu trách nhiệm đối với mấy chuyện này.
Có vài người còn bất bình vì sao Tào gia không xin lỗi, tuy nhiên những người hiểu rõ lại nghĩ Sở gia nên cảm thấy may mắn, có ai từng thấy qua sau khi Tào tam công tử gây chuyện có đi xin lỗi chưa, bọn họ chịu thu tay lại đã đủ rồi, còn trông cậy cái gì nữa.
Chuyện kéo dài gần hai tháng, cuối cùng mây đen trên đầu Sở gia cũng tản đi.
Nhưng đối với Sở Diệc Dao mà nói, chuyện này không nói coi như xong, nhưng nói đến chuyện trước mắt, đến tột cùng có nên đáp ứng hôn sự với Thẩm gia hay không?
Thật ra chuyện ngày đó cũng không giống như bên ngoài truyền tai, Kiều Tòng An vẫn chưa đáp ứng hôn sự này, mà nói là muốn hỏi qua ý tứ của Sở Diệc Dao, Thẩm nhị phu nhân cũng không mang rương lễ làm mai về, trực tiếp nói với Kiều Tòng An, những vật này cứ để lại trước, nếu Sở gia cự tuyệt đến lúc đó lấy về cũng không muộn, dù sao danh mục quà tặng ở đây, không sợ thiếu cái gì.
Sở Diệc Dao biết rõ đây là Thẩm gia đang giúp mình, lễ làm mai không lấy về, chính là nói cho Tào gia chuyện này Thẩm gia nhúng tay rồi, nếu không thì sao Tào gia có thể thu tay lại nhanh như vậy, mà nguyên nhân Thẩm gia giúp mình nhất định là bởi vì Thẩm Thế Hiên.
Bên tai hồi tưởng lại những lời Kiều Tòng An khuyên nàng, trong mắt nàng Thẩm Thế Hiên có thể là loại người lấy hôn nhân đại sự của mình ra làm trò đùa như Tào Tấn Vinh sao, chắc chắn không, vậy chuyện này nhất định là Thẩm Thế Hiên nghiêm túc thỉnh Thẩm lão gia tử ra mặt.
Sở Diệc Dao hiểu rõ Thẩm Thế Hiên, hắn chưa bao giờ làm việc mà không có chuẩn bị trước, bất luận là mở cửa hàng hay là đem đồ giao lại cho nàng, hắn đều phải suy sâu tính kỹ mới quyết định, cho nên nàng cũng không tin chuyện này chỉ vì hắn muốn giúp nàng.
Vừa nghĩ ngược lại, mặt Sở Diệc Dao liền bắt đầu nóng lên, nói cách khác, chuyện kết hôn với nàng, cũng là Thẩm Thế Hiên đã suy nghĩ kĩ.
Lúc trước không phát hiện là do không để ý, một khi tâm tư nổi lên, liền dễ dàng nhìn ra nhân quả trong đó, Thẩm Thế Hiên trước giờ không hề che giấu, chỉ là chưa từng nói rõ, mượn danh tiếng khác để diễn tả sự quan tâm đối với nàng, lại nhớ lần xe ngựa gặp chuyện, biểu hiện của hắn đã vượt quá sự quan tâm giữa bọn họ nên có. Sở Diệc Dao chợt nhớ tới lá xăm xin trong nhân duyên miếu, "Cùng thời người hữu duyên", chẳng lẽ đang nói hắn?
Bắt đầu từ lần đầu tiên gặp gỡ, bọn họ giúp đỡ lẫn nhau, đến mở cửa hàng, đến nàng gặp chuyện không may, rồi đến hắn vì muốn giấu người bên ngoài mà giao tất cả cho nàng bảo tồn, cộng thêm hiện giờ Thẩm gia ra mặt, hết thảy dường như đều ứng câu nói kia, bọn họ là người có duyên với nhau.
Sở Diệc Dao thở dài nói với Khổng Tước bên cạnh, "Chuẩn bị giấy bút."
Để bút tạm dừng một hồi, Sở Diệc Dao mới từ từ viết xuống chữ thứ nhất, rồi từng dòng từng dòng tiếp theo.
...
Ba ngày sau, thân thể khôi phục Sở Diệc Dao ra ngoài gặp mặt Thẩm Thế Hiên trong một lầu các lịch sự tao nhã, vẫn là Thẩm Thế Hiên tới trước, Sở Diệc Dao từ khi bắt đầu vào cửa luôn cảm thấy không khí không đúng lắm, nhưng lại nói không nên lời.
Thẩm Thế Hiên nhìn qua khá thoải mái, rót trà cho nàng, Sở Diệc Dao không ngồi xuống, chỉ đứng bên cạnh cửa sổ xem lầu các dưới sân viện, mùa thu tháng mười, dây trường xuân trong sân lại không bị ảnh hưởng chút nào, vẫn sinh trưởng xanh um tươi tốt như cũ.
Thẩm Thế Hiên cũng không vội, chờ nàng ổn định tâm tình, yên lặng pha trà, thỉnh thoảng lại đổi nước trà đã nguội cho nàng.
Thật lâu sau, hai tay Sở Diệc Dao đặt trên khung cửa sổ, nhìn bầu trời xanh thẳm phương xa mở miệng nói, "Đại tẩu nói ngươi có đến thăm ta, tại thời điểm ta mê man, có phải ngươi nói chuyện có liên quan đến Nghiêm gia không?"
Kỳ thật là nàng muốn trực tiếp hỏi về những chuyện đời trước, có phải hắn nói hay không.
Thẩm Thế Hiên để cái muỗng trúc múc nước xuống, thấy nàng không quay đầu lại, ung dung nói, "Không có a, ta nói không phải cái này."
Sở Diệc Dao quay đầu lại, "Vậy ngươi đã nói gì."
Thẩm Thế Hiên cúi đầu thấm một chút nước trà trong ly, ngẩng đầu nhìn nàng, trên mặt tươi cười, "Ta nói ta cưới nàng, tuyệt đối sẽ không phụ nàng."
Cứ như vậy trong nháy mắt, Sở Diệc Dao kinh ngạc nhìn hắn hoàn toàn không biết nên nói tiếp như thế nào, Thẩm Thế Hiên nói thẳng như vậy làm tất cả điều nàng muốn hỏi đều bị đánh trở về, nửa ngày, trong đầu Sở Diệc Dao nghĩ đến cái gì trực tiếp nói cái đó, "Tại sao Thẩm lão gia tử lại ra mặt?"
"Ta đáp ứng tổ phụ, sau này ở lại Thẩm gia, không ra bên ngoài nữa, đảm nhiệm phát triển Thẩm gia làm trọng, cùng đại ca cùng nhau đem Thẩm gia mở rộng càng lớn." Thẩm Thế Hiên thu hết phản ứng của nàng vào mắt, thừa dịp Sở Diệc Dao sững sờ, tiện đà bổ sung, "Cho nên, về sau những chuyện bên ngoài, đều phải nhờ một tay nàng lo liệu."
Một câu nói ý vị thâm trường làm cho mặt Sở Diệc Dao trong nháy mắt đỏ lên, sau một khắc nàng liền ý thức được, Thẩm Thế Hiên đang đùa giỡn nàng.
Hai lần thất thố làm cho nàng bình tĩnh không ít, thành thân a, cũng không phải lần đầu tiên, nàng làm gì giống tiểu cô nương ngượng ngùng bị hắn nói dăm ba câu liền mặt đỏ tai hồng.
Vì vậy Sở Diệc Dao ngồi xuống, cầm lấy ly trà hắn rót uống một ngụm, thong thả ung dung mở miệng nói, "Nếu như ta nhớ không lầm, ngươi còn nợ ta hai cái nhân tình."
Thẩm Thế Hiên không phủ nhận gật đầu, yên lặng chờ nàng nói tiếp, Sở Diệc Dao để cái ly xuống bàn, "Lần này ngươi nhờ lão gia tử giúp đỡ, coi như đã trả một cái."
Thẩm Thế Hiên gật đầu lần nữa, tiện đà cường điệu hắn là hắn, tổ phụ là tổ phụ, nàng là chịu nhân tình của tổ phụ không phải của hắn. "Giúp đỡ cùng làm mai là hai việc khác nhau!"
Sở Diệc Dao trừng mắt liếc hắn một cái, rõ ràng là một chuyện, khóe miệng Thẩm Thế Hiên gợi lên một nụ cười, "Sở tiểu thư nói ta nợ nhân tình, vậy ta dùng chính mình trả cho nàng, có thể không?"
"Hảo!" Đáy mắt Sở Diệc Dao lóe lên một tia giảo hoạt, hoàn toàn mất bộ dáng thất thố vừa rồi, nàng cầm lấy ấm trà tự rót cho mình một ly, nghiêm túc tính giá trị của Thẩm Thế Hiên, "Vậy cũng phải xem ngươi có đủ trả hay không."
Trên mặt Thẩm Thế Hiên thoáng hiện lên vẻ buồn rầu, thở dài nói, "Có thể là không đủ, tất cả gia sản của ta đều biến thành hồi môn của người khác rồi, hiện tại rỗng tuếch, giá trị không đáng bao nhiêu."
Sở Diệc Dao suýt nữa phun nước trà ra ngoài, vội vàng dùng tay che miệng lại, chỉ nghe Thẩm Thế Hiên nửa tặng nửa bán thương lượng với nàng, "Không bằng như vậy, thời gian cả một đời có lẽ có thể tích góp không ít, nhất định đủ trả rồi."
Sở Diệc Dao nuốt nước trà xuống cười một tiếng, thấy hắn giả bộ vẻ mặt 囧, tâm tình lập tức tốt hơn nhiều, "Được rồi, vậy ta đây miễn cưỡng thu nhận!"
Thẩm Thế Hiên lập tức vẻ mặt mừng rỡ, cầm lấy cái ly hướng phía Sở Diệc Dao chắp tay thi lễ, "Sau này Thế Hiên phải dựa phúc của nàng rồi."
...
Do đo hôn sự hai nhà Thẩm - Sở cứ như vậy chính thức định xuống.
Định ngày vào tháng một năm sau chính thức xin cưới, Thẩm nhị phu nhân Quan thị vô cùng cao hứng chuẩn bị hôn sự thay con trai, sau lần đến Sở gia gặp qua Kiều Tòng An, nghi ngờ trong lòng Quan thị liền biến mất, bất luận bên ngoài truyền như thế nào, một tiểu cô nương vốn nên hưởng thụ cuộc sống thật tốt, giống như các khuê tú khác, nhưng nàng lại phải gánh vác gia nghiệp, xuất đầu lộ diện, hài tử như vậy, tự nhiên làm cho người khác đau lòng.
Cũng là Thẩm gia, bên này Quan thị cao hứng, bên kia Nghiêm thị lại tràn đầy chua xót, hôn sự của chi thứ hai được lão gia tử ra mặt định xuống, cưới một cái nha đầu xôn xao dư luận, đáng để cao hứng thành như vậy sao?
Hôn sự của con trai bà còn chưa có động tĩnh gì, con dâu qua đời đã một năm, coi như tận tâm một năm là đủ rồi, Nghiêm thị cảm nhận được chi thứ hai truyền đến không khí vui sướиɠ, rốt cục nhịn không được bắt đầu xem xét chọn người thích hợp thay con trai.
Thẩm đại phu nhân tâm cao khí ngạo hoàn toàn không cảm thấy con trai mình đã thành thân một lần bị rớt chút ít giá trị nào, ngược lại còn nghĩ phải chọn nhà tốt hơn so với Điền gia, ở Kim Lăng này nhà có thể so sánh với Điền gia vẫn có, nhưng nữ nhi thích hợp thì lại không, hoặc là tuổi quá nhỏ, bằng không đã sớm làm mai xuất giá cả rồi, tính đi tính lại, cũng chỉ có Thủy đại tiểu thư còn không có tin tức, trong lòng Nghiêm thị lại tính toán, tìm thời gian thăm dò Thủy phu nhân một chút mới được.
Mà đối với Thủy Nhược Thiên, thời điểm nghe được hôn sự của Thẩm Thế Hiên đã được định xuống có chút không thể tiếp nhận được, mà khi biết người Thẩm Thế Hiên muốn cưới là đại tiểu thư Sở gia, cả người Thủy Nhược Thiên đều khó chịu.
Sở đại tiểu thư kia dựa vào cái gì, danh tiếng cũng không tốt, cả ngày ở bên ngoài xuất đầu lộ diện, một chuyện lại một chuyện kéo đến không dứt, còn cùng Tào tam thiếu gia nháo loạn như vậy, thế mà Thẩm Thế Hiên lại còn thỉnh Thẩm lão gia tử ra mặt, hắn cự tuyệt mình để đi cưới một nữ tử như vậy!
Thủy Nhược Thiên không thể tin tưởng sự thật này, phái người hỏi thăm nhiều mặt, tin tức truyền về xác thực người ta ngay cả ngày thành hôn cũng định ra rồi, Thủy Nhược Thiên chịu đả kích lớn.
Cũng đúng lúc này, Thủy phu nhân nói với nàng về hôn sự Thẩm đại phu nhân nhắc tới.
"Nương, người nói gì vậy, tại sao con có thể gả cho Thẩm đại ca!" Thủy Nhược Thiên kích động đứng lên, bị Thủy phu nhân kéo ngồi xuống, trấn an vỗ lưng nàng khuyên nhủ, "Năm nay con đã mười sáu, sang năm liền mười bảy, để thêm nữa con nghĩ cả đời không lấy chồng sao?"
Thủy Nhược Thiên trong lúc nhất thời khó có thể tiêu hóa hai chuyện mang đến chấn động. "Nhưng... Nhưng cũng không phải là gả cho người ta làm kế thất a!"
Thủy phu nhân thở dài một hơi lôi kéo tay nàng nói, "Nương cẩn thận suy nghĩ, nếu con không gả vào Thẩm gia, cũng chỉ có thể gả thấp, mà cha con sẽ là người đầu tiên không đáp ứng. Cho dù cha con đáp ứng, tuổi của bọn họ cũng không nhỏ, Thẩm đại thiếu gia hiện nay chỉ có một nữ nhi, còn được nuôi dưới danh nghĩa Thẩm phu nhân, con gả đi, cũng sẽ không kém danh phận của con, bà cô của con là Thẩm gia lão phu nhân, mặc dù đã qua đời, Thẩm lão gia tử cũng sẽ không ủy khuất con, ông ấy đối tốt với con thì Thẩm gia còn có ai có thể ủy khuất con, con cũng nên nghĩ cho tiểu đệ của con nữa."
Thủy phu nhân sờ đầu nữ nhi không tiếp tục nói nữa, đều tại cái bụng của bà không biết cố gắng, sinh liền ba nữ nhi mới có một đứa con trai, tuổi tác con trai so sánh với nhi tử từ trong bụng đám tiểu thϊếp sinh ra còn nhỏ hơn, thứ trưởng tử hiện giờ đã có thể hỗ trợ quản lý chuyện làm ăn rồi, mà con trai bà vẫn chỉ biết ở nhà nhảy nhót làm nũng.
Cũng bởi vì vậy, ở trước mặt Thủy lão gia, Thủy phu nhân cơ bản đều chỉ biết nghe lời.
Hồi lâu, Thủy Nhược Thiên rút tay mình về, cúi đầu thu lại đáy mắt một màn ghen ghét kia, chậm rãi nói. "Nương, người để cho con suy nghĩ thật kỹ."
===============