Mờ Nhạt Tiểu Nương Tử...???

Chương 47: Ꮢêи Ꮢỉ không ngừng... ( H+)

Cô bất tỉnh nhân sự suốt 3 ngày 3 đêm, kịch liệt trên giường vô thức đón nhận

" nhiệt tình" nóng bỏng của bọn anh...

Tiếng rêи ɾỉ, thở dốc, âm thanh ám muội của tìиɧ ɖu͙© không ngừng phát ra... chưa từng có dấu hiệu dừng lại. Thậm chí, diễn ra cho đến tận khi cô tỉnh lại...

_ Ưʍ... hưʍ.. Đây là... Aaaaaa!

Cô khí cùng sức kiệt, cả người vô lực, gắng gượng mở mắt. Nhưng, hạ thân lại liên tục truyền tới từng đợt sóng triều đánh úp cô dồn dập, khiến thân thể cô không thoải mái, mi tâm cô khẽ chau lại, cô ưm 1 tiếng thật khẽ.

Bỗng, có 1 giọng nam trầm khàn vang lên:

_ Em tỉnh...?

Đập vào mắt cô là phong thái tuấn dật phi phàm của Văn Vô Song. Phía sau gáy cô lại chợt truyền đến thêm 1 loạt cảm giác ướŧ áŧ...

Ai đó đang vừa vươn đầu lưỡi liếʍ láp, vừa mυ'ŧ lấy vành tai nhạy cảm của cô, anh ta cất tông giọng nam trầm ấm, quan tâm hỏi:

_ Bảo bối, em khát không?

Là Trương Diệp Phi...!

.

.

.

.

Cô cảm nhận rõ thân thể mình trước có sói canh giữ, sau có hổ dè chừng... 2 cái nam nhân này, tuy giọng điệu là thân mật, quan tâm cô...

Tuy nhiên, vận động dưới thân vẫn là rất mực chuyên tâm, chăm chỉ cày cấy bên trong cô, chưa từng có nửa điểm lơi là!

Cô thật khóc không ra nước mắt... Cư nhiên, lại phát sinh quan hệ cẩu huyết với dàn hậu cung ngầm của nguyên chủ...!

Cái màng mỏng manh, gọi là màиɠ ŧяiиɧ gì đó? Chắc tiêu rồi...!?

Cô bị " xử" gọn rồi? Chưa kịp biết

" mùi đời" hay yêu đương là cái chi hết!

Liền bị biến thành... đàn bà!?

Phải chi có Phong và Thiên ở đây? Để cô hỏi xem trong trường hợp bị " ăn sạch sẽ" thế này! Liệu cô nên có phản ứng ra sao đây?

.

.

.

.

Nhận thấy cô hơi mơ màng, mất tập trung... nên bọn anh liền " ra sức" hơn 1 chút! Cô ăn đau, nhăn mặt nói:

_ Đủ rồi! Tôi hết trúng dược rồi...

_ NHƯNG BỌN ANH THÌ CÒN...!

Tất cả bọn anh nghe cô nói vậy, đồng thanh đáp làm cô giật mình!

Cô ngước mắt, không chỉ 2... mà là 1, 2, 3...

Cô lên giường với tận... 8 nam nhân!?

LÀ 8... NAM NHÂN...!!!

ĐÙA CÔ SAO??

.

.

.

.

_ Hưʍ... ư... Buông ra... Tôi mệt lắm!

Trương Diệp Phi vén tóc sau tai của cô, dịu dàng đáp:

_ Ngoan, để bọn anh động... Em chỉ cần nằm yên thôi!

Những cú thúc mạnh mẽ chạy nước rút của bọn hắn làm cô muốn suy sụp, chống đỡ không nổi.

Cô rên lên ai oán:

_ Aaaaaaa... Chậm chút... aaaaa... chậm...!!

Khi cô gần lịm đi, Văn Vô Song mới bắn hết tinh hoa nóng bỏng, chôn sâu vào bên trong cô...

Anh gục mặt vào ngực cô thở dốc, anh rên hừ 1 tiếng, thuận tay ôm lấy 1 bên nhũ ngọc ngậm lấy, mυ'ŧ mát không ngừng.

Cự long vẫn chưa có dấu hiệu hạ xuống, cứng rắn tiếp tục đâm chọc bên trong hoa nguyệt ấm nóng... Phía sau, Trương Diệp Phi vẫn ra sức luận động không ngừng, miệng rêи ɾỉ gọi tên cô:

_ Aaaa... ư... Em thật tuyệt... Thiên Nguyệt của anh, anh yêu em!

Anh cảm nhận bản thân sắp lêи đỉиɦ, liền thét lớn:

_ AAAAA... ĐỒ XÚ TIỂU TỬ... VÔ SONG, CẬU RÚT RA CHO TÔI MAU...!!!

Văn Vô Song đang vừa luận động, vừa trằn trọc môi lưỡi quấn giao, ôm hôn cô say đắm... thì bị phá đám, dĩ nhiên anh không vui, liếc nhìn điệu bộ ẩn nhẫn sắp không chịu nổi của Trương Diệp Phi... anh mới miễn cưỡng rút cự long của anh khỏi " tổ ấm"...

Trương Diệp Phi liền chớp lấy thời cơ, thẳng tắp xâm nhập hoa nguyệt chặt chẽ, non mềm của cô.

Vừa mới trống rỗng, phút chốc lại bị nhồi đầy, cô cắn răng cố đón nhận cực đại " lạ mặt" vừa mới ghé thăm.

_ Ư... aaaa... hư... a... ha...

Cô nhịn không được rên nhẹ, lại bị Phi Thừa Ân khôn lỏi xen vào, chiếm cứ lấy môi cô... Văn Vô Song lại tính xâm nhập phía sau của cô, thì bị Lạc Vô Thần bắt lấy ý đồ:

_ Vô Song... Đừng ăn mảnh, cậu vừa xong 1 hiệp... Tới lượt của tôi!

Vô Song cắn răng, nhíu mày bất mãn... Của anh vẫn còn sung sức muốn ra trận, liền bị dội gáo nước lạnh... Đành chịu, ai bảo cơ thể cô mê người đến vậy? Anh bị cô quyến rũ, muốn hạ cũng không cách nào hạ xuống được...!?

Anh trơ mắt nhìn Lạc Vô Thần thế chỗ anh... 1 màn cá nước thân mật diễn ra trước mắt, thật là khéo léo hành hạ thị giác của anh...!

Báo hại, côn ŧᏂịŧ to lớn, cứng rắn như thép của anh run rẩy, co giật từng hồi... Thật khó chịu muốn phát điên!

Cô bi ai trong lòng: " Kiểu này... cô sắp xuống gặp Diêm Vương đại nhân điểm danh rồi! Đánh chết cô cũng ngậm miệng nơi chín suối, vong mạng... vì cái lý do cẩu huyết thế này! Thật mất... sức mà!".

Sau hơn 30p tận tình phóng thích, cuối cùng Trương Diệp Phi cũng xuất hết tinh binh anh dũng vào u cốc nhỏ hẹp của cô...

Liền đó, Dạ Diễm ngay lập tức vào thế chỗ, có vẻ nín nhịn đã lâu, anh liền được dịp làm càn, phóng túng bừa bãi trên người cô... Thắt lưng của cô bị Dạ Diễm cùng Lạc Vô Thần, kẻ trước người sau, thao tới nhức nhói, tê sảng đến mất cảm giác...

Cô lại hoa lệ ngất đi... bất tỉnh dưới thân bọn anh!

Suy nghĩ cuối cùng trong đầu cô là:

" Lũ nam nhân này... còn thú tính hơn cả bọn nam chủ! Dàn hậu cung nam nhân cực phẩm gì chứ? Ta khinh! Toàn lũ đàn ông động đực... suy nghĩ bằng nửa thân dưới mà thôi! Đáng ghét! Rốt cục thì... chừng nào mới xong đây...??".

Riêng các anh, thịt tươi bày ra trước mắt... không ăn chính là lãng phí a..!!

.

.

.

.

Xế chiều hôm sau, cô mơ màng tỉnh dậy... thì nghe thấy giọng nữ:

_ Chủ nhân! Chị tỉnh rồi?

Ơn trời... là giọng nữ! Cô cố mở mắt và bắt gặp dáng bộ lo lắng của Huyết Lệ:

_ Hức... Chị không sao... Em đã bảo nhẹ nhàng mà... hức... các anh ấy lại không nghe!

Cô mệt nhọc, đáp khẽ:

_ Ta... ổn!

Huyết Lệ thút thít kể tội bọn hắn:

_ Lúc quan hệ thì chị bỗng nhiên xuất huyết, các anh ấy hoảng loạn... liền báo ngay với em! Thật hù chết em mà...!

Cô hỏi khẽ:

_ Xuất... huyết?

Huyết Lệ gạt nước mắt, mỉm cười đáp:

_ Chị yên tâm, chị chỉ là đến... kỳ thôi! Các anh ấy lại nghĩ là tác dụng phụ của thuốc hay tử ©υиɠ của chị bị thương... nên đang lo sốt vó, không ngừng tự trách ở bên ngoài!

Huyết Lệ còn ngây ngốc bồi thêm:

_ May mà chị... đến kỳ. Nếu không thì thật sự không biết các anh ấy đến bao giờ mới chịu thả chị ra... Cực khổ cho chị rồi!

Cô nghe vậy liền nhướng mày, hỏi:

_ Họ... biết chưa?

Huyết Lệ đáp:

_ Chưa ạ!

.

.

.

.

Cô nghĩ ngợi... bọn hắn dám nghi ngờ, hạ dược, còn bất kính với Chủ nhân! Để xem lần này cô sẽ ngược bọn hắn thê thảm thế nào! Lại còn là lần đầu của cô nữa...

Tuy cô không quan trọng cái đó, không bảo thủ nhưng cũng chẳng phóng khoáng... Cái quý giá đó cô định là sẽ trao cho người chồng sau này của cô. Chí ít, cũng là người cô yêu.

Giờ thì hay rồi! Mất cả chì lẫn chài, cô quả nhiên đủ thảm mà...!?

Cô lên tiếng:

_ Lại đây! Ta nói nhỏ...

Huyết Lệ đến gần, 2 hàng chân mày thanh tú của cô bé hết co rồi giãn... Phen này, đến phiên các anh bị Chủ nhân " ngược tâm" thảm rồi!

.

.

.

.

Ai bảo cắm mặt hì hục " ăn" cô cho

" căng bụng", giờ thì đã đến lúc cô thanh toán với bọn họ 1 lượt...!

Cô là người công tư phân minh...!

Có ơn báo ơn, có oán liền... báo oán.

Nên, đừng trách cô... độc ác!?