Chương 36: Thích chuyện của cả hai người
Lúc ấy Trang Hào còn đang đến trường, anh học năm một, Chương Thỉ học năm ba, lớp học của hai người phân ra hai tầng lầu, nhìn như không có gì giao lưu, trên thực tế, trưa ngày nào hai người cũng ăn cơm trưa cùng nhau. Khi đó trên người không có tiền, vì kiếm tiền mua thuốc, uống rượu, chuyện gì hai người cũng làm qua, ví dụ như, dọn dẹp bình rượu trong nhà đi bán phế liệu, nếu không thì chạy đến quá game, bỏ một hai xu chơi “máy đánh bạc 3 số_Lão Hổ Cơ”, vận số của Trang Hào luôn tốt hơn Chương Thỉ, mỗi lần chơi xuống có thể câu hơn mười con cá, nhìn lại Chương Thỉ, có thể giữ được một con đã coi như không tệ.Lấy được tiền rồi, hai người lập tức chạy đến phố hàng rong mua một hộp thuốc lá ngon, lại chạy ngược về quán cơm chuyên bán món ăn về thịt heo gần khu Hướng An ăn cơm. Chương Thỉ rất thích ăn dưa chua tiết canh, mỗi lần ăn có thể hút hết một bồn lớn.
Khi đó, hai người bọn họ là khách quen của quán cơm này, ông chủ quen bọn họ, có khi vô ý mở lời cười giỡn bọn họ vài câu.
Có một lần, Chương Thỉ vì có tiền xài mà lấy bình rượu trong nhà, cả một cái túi lớn không dưới ba bốn mươi cái, khi đó một bình rượu bán được năm xu, tính qua coi như đủ tiền cơm một buổi tối, y vui mừng bừng bừng đang chuẩn bị ra cửa, đúng lúc đυ.ng phải bà ngoại y từ bên ngoài trở lại, hai người bị bắt quả tang , lão thái thái nóng nảy, cầm cây chổi đuổi theo y đánh quanh sân, vừa đánh còn vừa mắng: “Đồ tạp chủng nàTruyenHD#$%TruyenHD, tao đã nói sao bình rượu trong nhà càng ngày càng ít, hóa ra là mày ăn trộm đi bán?”
Chương Thỉ bị bà ngoại xử cực hình tàn khốc, bình rượu không bán được ngược lại bị đánh một trận.
Buổi tối gặp mặt ở quán cơm, Trang Hào nhìn Chương Thỉ bị đánh ra cái dạng kia mà buồn cười, điên cuồng nói đùa, ai ngờ Chương Thỉ đột nhiên cởϊ qυầи ra, mông hướng về phía Trang Hào nói: “ĐM, anh mày vì mời chú mày ăn cơm mà bị đánh, chú mày không đồng tình thì thôi, còn dám cười nhạo anh mày? Xem mông anh mày này, bị đánh thành cái dạng gì.”
Trang Hào híp mắt nhìn, nghĩ thầm bà ngoại thật là ngoan độc.
Đó là lần cuối cùng Trang Hào ăn cơm với Chương Thỉ, cũng là lần nói đùa sau cùng.
Hồi ức lại quá khứ, Chương Thỉ lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Trang Hào dừng xe đi tới, thấy Chương Thỉ híp mắt cười, hỏi “Nghĩ gì đấy? Cười không thấy mắt nữa rồi.”
“Không có gì, chỉ nghĩ đến cảnh ăn cơm ở đây trước kia thôi.” Chương Thỉ sầu não, sau đó cười nói: “Vào đi thôi.” Chương Thỉ bước vào quán cơm đầu tiên, Trang Hào cùng đi sau lưng y, đột nhiên quay đầu lại hỏi nói: ” Hoa tiểu cẩu nhà tôi đâu rồi?”
“Đây đây.” Hoa Kì từ khúc quanh quán cơm chạy ra.
“Đi chỗ đâu vậy ?” Trang Hào hỏi.
Hoa Kì cười nói: “Đi tiểu một chút.”
“Thật nhiều chuyện.” Trang Hào đi chậm vào trong quán ăn.
Hoa Kì theo sát phía sau, nhỏ giọng nói: “Ca, vừa rồi anh kêu em là gì vậy?”
Trang Hào theo bản năng thuận miệng nói, nói xong lại không nhớ rõ, buồn bực nhìn Hoa Kì không lên tiếng, trực tiếp vào quán cơm.
Vào quán cơm, bên trong không có bao nhiêu khách, Chương Thỉ ngồi một góc an tĩnh vẫy vẫy tay gọi Trang Hào.
Trang Hào thuận thế đi tới: “Rất lâu rồi không có tới, không ngờ nơi này đã trùng tu lại.” Trang Hào kéo ghế ngồi xuống, lúc Hoa Kì chuẩn bị ngồi xuống bên kia thì Trang Hào vô cùng tự nhiên kéo một cái ghế khác để bên cạnh mình: “Đừng ngồi bên đó, một lát nữa họ mang thức ăn ra cẩn thận bị bỏng.”
Hoa Kì nhếch miệng ngồi bên cạnh anh, cởϊ áσ khoác nhung bỏ sau lưng ghế.
Chương Thỉ bình tĩnh nhìn hai người đối diện, sau đó bày ra nụ cười mỉm nói: “Tôi nghe Hoa Kì nói, cậu nhận cậu ta làm em kết nghĩa?”
“À. . . . . . Đúng vậy” Trang Hào có chút lúng túng, khóe mắt len lén quét qua gương mặt tươi cười của Hoa Kì, vội vàng nói: “Gọi thức ăn đi, như cũ sao?”
“Được, dù sao cũng là cậu mời khách.” Chương Thỉ cười nói.
Trang Hào cầm thực đơn cười cười: “Anh nói gì vậy, rõ ràng là anh hẹn em ra ngoài, anh phải là người mời khách mới đúng chứ?”
Chương Thỉ cười nâng đôi tay để sau ót, lười biếng nói: “Anh sao so với cậu được, giờ không có tiền, giá trị con người chỉ có mấy ngàn khối, cậu đành lòng để anh bỏ tiền ra sao?”
Trang Hào nghe một chút nhíu mày: “Chương Viễn không sắp xếp việc cho anh sao?”
Chương Thỉ bất đắc dĩ thả tay xuống: “Có.”
Vẻ mặt Chương Thỉ ẩn nhẫn như có nỗi khổ tâm khó nói, Trang Hào nhìn y nói: “Chương Viễn thật là đồ ngu, là hắn còn nghĩ kiếm nhiều tiền đâu rồi, em nói với anh, nếu như anh làm chỗ đó mà không hài lòng cứ tới chỗ em, anh em đảm bảo sẽ thắp nhang thơm cúng anh.”
Chương Thỉ cười một tiếng, ngoạn vị đạo: “Cái gì, cậu muốn nuôi anh à?”
Trang Hào trước kia hay nói giỡ với Chương Thỉ, chưa bao giờ để trong lòng, thuận miệng nói tiếp: “Được a, anh em mặc dù không là Đại Phú Đại Quý, nhưng nuôi một mình anh không thành vấn đề.”
Chương Thỉ nhếch miệng cười, sau đó ánh mắt rơi xuống người Hoa Kì: “Vậy Hoa Kì thì sao đây?”
Hoa Kì vẫn giữ yên lặng, lắng nghe Trang Hào cùng Chương Thỉ chuyện trò vui vẻ, không ngờ Chương Thỉ đột nhiên nhắc tới mình, theo bản năng nói: “Hả? Tôi sao?”
“Không có việc gì” Chương Thỉ cười nhún vai một cái.
Trang Hào cũng không phải là thần kinh không ổn định, mặc dù anh và Chương Thỉ không gặp bảy tám năm, nhưng giữa bọn họ vẫn có ăn ý yếu ớt, anh giương mắt nhìn thẳng Chương Thỉ, lúc này mới cảm thấy lời vừa rồi Chương Thỉ nói là lời khách sáo thôi.
Đề tài này không ai muốn tiếp tục, liền kêu nhân viên phục vụ tới gọi thức ăn, như cũ là dưa chua tiết canh, cơm chiên dương châu, thịt kho tàu, cộng thêm một phần tương cốt bổng lớn (?).
Gọi món xong, Trang Hào và Chương Thỉ vừa hút thuốc lá vừa trò chuyện, tán gẫu đều là chuyện trước kia, Hoa Kì ngồi nghe, thỉnh thoảng cũng sẽ chen vào một đôi lời.
“Cậu nói, lúc học trung học cơ sở, cậu thích một nữ sinh cùng lớp, theo đuổi nhiệt liệt cỡ nào, giờ nghĩ lại anh còn cảm thấy thẹn dùm cậu.” Chương Thỉ nói chuyện trước kia Trang Hào theo đuổi nữ sinh cùng lớp ra.
Trang Hào cười nói: “Đừng nói nữa, đều đã qua rồi.”
“Sao nào, nếu như anh nhớ không lầm, cô gái kia là tình yêu đầu của cậu đi?”
“Tình yêu đầu cái rắm.” Trang Hào phối hợp rót ly rượu: “Chuyện như vậy có thể đừng nói ra không?”
Chương Thỉ cười nói: “Sao lại không, đây là lịch sử quang vinh của cậu mà.” Nói xong, Chương Thỉ nhìn về phía Hoa Kì đang cúi đầu ăn cơm, nói: “Hoa Kì cậu có muốn nghe không? Anh của cậu trước kia làm qua không ít chuyện ông cụ non đâu.”
Hoa Kì đang ngậm ống xương hút tủy bên trong, nghe Chương Thỉ nói chuyện với mình, vội vàng nói: “Muốn nghe, anh ấy đã làm gì?”
“Chương Thỉ, anh sao vậy? Có thể đừng nói chuyện này với Hoa tiểu cẩu sao?” Trang Hào cười nói.
“Không có gì không có gì, coi như nhắc lại kỉ niệm xưa thôi.” Chương Thỉ để đũa xuống, nhớ lại nói: “Anh cậu lúc ấy đi học, rất thích một nữ sinh cùng lớp, cô cái kia lớn lên. . . . . . Thôi, chỉ cần biết ngực rất lớn là được rồi, cũng có tiếng ở trường của chúng tôi.”
Hoa Kì híp mắt cười: “Anh ấy chấm trúng ngực cô ta sao? Thật là sắc.”
“Hoa tiểu cẩu cậu muốn bị đánh đúng không?” Trang Hào ở một bên quát lớn.
Hoa Kì theo bản năng co rụt cổ núp qua bên cạnh.
“Anh cậu khi đó còn là con nít ranh thôi, thích ngực lớn là đương nhiên, nhưng anh cậu lúc đó rất đơn thuần, theo đuổi cô gái kia, cứ luôn theo đuôi người ta, đi học giúp thì người ta cầm túi sách, buổi trưa đưa cơm cho người ta, buổi tối lại đưa về nhà, thứ bảy còn mang cô ta đi chơi, chỉ cần có cậu ấy, cô gái kia cái gì cũng không cần làm, còn kém áo tới vươn tay cơn tới há miệng thôi.” Chương Thỉ kể say sưa ngon lành, vừa nói vừa cười.
“Chương Thỉ, trước kia em đâu có đáng sợ như thế.” Trang Hào phản bác.
Chương Thỉ cười hì hì dùng đầu ngón tay gõ lên ly rượu: “Đừng giả bộ, có phải hay không trong lòng cậu biết rõ, tôi nhớ còn có một lần, trường tổ chức đại hội thể dục thể thao, cô gái kia rất muốn phần thưởng giải đặc biệt, cậu không nói hai lời báo danh hạng mục đó, hạng mục gì ấy nhỉ. . . . . .” Chương Thỉ suy nghĩ hồi lâu: “Đúng rồi, chạy cự li dài1500m, thằng nhóc cậu xum xoe liều mạng chạy, cứ thế cầm được hạng nhất, phần thưởng tới tay, cũng tặng cho người ta, còn mình lại mệt mỏi hai chân rút gân, nuôi trong nhà nửa tháng mới lành, cậu nói xem sao cậu phải tội thế?”
Lúc ấy Trang Hào đi học rất thích cô gái kia, cũng làm rất nhiều chuyện cho cô ta.
Chương Thỉ cười nói tiếp: “Kết quả thì sao, chờ cậu nghỉ ngơi tốt trở lại trường học, rồi sao, người ta đã quen một nam sinh khác, cậu nói cái này không phải tiền mất tật mang sao?”
Trang Hào xấu hổ gãi gãi đầu: “Khi đó ngu, cảm thấy thích một người chỉ cần đối xử tốt với người ta là được. . . . . .” Trang Hào đột nhiên ý thức được nơi nào không thích hợp, anh len lén dùng khóe mắt nhìn Hoa Kì cúi đầu ăn cơm bên cạnh, tâm không yên nhai kỹ nuốt chậm, chiếc đũa trên tay cứ chọc chọc vào ống xương.
Chương Thỉ nói: “Cũng đúng, thích là chuyện của cả hai người, không phải một mình mình là có thể làm được.”
Chương Thỉ vừa dứt lời, tay cầm đũa của Hoa Kì đột nhiên dừng lại, tâm Trang Hào run lên, vội vàng nói: “Đừng nói nữa, ahhh… Uống rượu uống rượu, hôm nay bằng bất cứ giá nào em cũng không lái xe, không uống say em cùng họ với anh.”
“Sợ cậu phải không?” Chương Thỉ giơ ly rượu lên, cùng Trang Hào chạm ly uống hết, cảm giác cay cay khiến y mím miệng, nửa ngày sau, y dời tầm mắt lên người Hoa Kỳ: “Tôi nói Hoa Kì, cậu cứ cúi đầu làm gì thế? Ăn no sao?”
“A. . . . . .” Hoa Kì mãnh liệt ngẩng đầu lên, ánh mắt lúng túng loạn phiêu chung quanh, hốc mắt có chút ướŧ áŧ, cậu hít mũi một cái, cười láo lĩnh nói: “Ăn no, xương ống quán này ăn ngon thật.”
“Ăn ngon thì cậu ăn nhiều một chút, đừng tiết kiệm tiền cho anh cậu, cậu ta có tiền.” Chương Thỉ nói đùa.
“Ừ, tôi ăn chết anh ta.” Hoa Kì giống như nói đùa, lại lấy một ống xương trong mâm, nhưng lần này cậu không như lúc đầu ăn miệng lớn, mà là cúi đầu từ từ hút.
Trang Hào không phải không nhìn ra Hoa Kì nghĩ cái gì, đây là lần đầu tiên anh thấy Hoa Kì không vui như vậy, mất mác trong ánh mắt khiến tâm của anh như bị nhéo một chút, lăn qua lộn lại vài lần, mùi vị đó quá không dễ chịu.
Vì vậy sau đó, Trang Hào cố tránh vấn đề tình cảm của mình trước kia, chỉ cần Chương Thỉ nhắc tới, anh lập tức sẽ chuyển đến chuyện trước kia của Chương Thỉ mà đánh trống lảng, một bữa cơm tràn đầy kỉ niệm nhớ lại, kết thúc trong cảnh vừa vui thích lại mất mác.
Trả tiền, một bữa cơm no nê tốn hơn một trăm tệ, lúc ra cửa, Trang Hào và Chương Thỉ đi trước, hai người đều uống hơi nhiều, kề vai sát cánh đi loạng choạng, mượn rượu làm càn. Mà Hoa Kì lại lặng yên không một tiếng động theo sau lưng bọn họ, đi từ từ.
Bữa cơm này đối với Hoa Kì mà nói, giống như nhai sáp nến, nuốt không trôi còn có vị nhàn nhạt cay đắng.
Ba người ra khỏi quán cơm, đi bộ trên đường gần đó, đêm đông nơi thành phố này, trên đường ít người đi đường vô cùng, đi một lát Trang Hào dừng bước lại nói: “Xe để lại đây, chúng ta kêu xe về chỗ em đi.”
“Đi chỗ cậu thì thôi cho anh miễn, để lần sau có thời gian đã.” Chương Thỉ vỗ bả vai Trang Hào, nói: “Nơi này không dễ kêu xe, phải qua ngõ nhỏ trước mặt mới có xe.”
“Đúng vậy, con đường này quá ít người, cho nên tiền thê phòng rất thấp.” Trang Hào vịn bả vai Chương Thỉ đi về phía trước, lúc hai người vào ngõ nhỏ, Trang Hào quay đầu lại nói: “Hoa tiểu cẩu cậu đi nhanh lên, đừng để lát nữa lạc bây giờ.”
Trang Hào quay đầu thì Chương Thỉ cười nói: “Sao cậu lại gọi cậu ta là Hoa tiểu cẩu?”
Trang Hào bởi vì rượu cồn lên đầu, không cố kỵ chút nào nói: “Đây là bí mật, bí mật của hai chúng tôi, không nói cho anh.”
“Đức hạnh.”
Trang Hào gọi Hoa Kì, cậu nhanh chóng bước tới, lúc cậu theo vào ngõ nhỏ hai người trước mặt lại dừng bước, Hoa Kì hết sức tò mò sao lại không đi, liền mở miệng hỏi: “Ca, không đi sao?”
Trang Hào nhỏ giọng nói: “Hoa tiểu cẩu, cậu nhanh trở về đường cũ đi.”
“Vì sao?” Nói xong, Hoa Kì tới gần phía trước, từ giữa khe hở của hai người thấy trong ngõ hẻm có một đám người, mặc dù trong hẻm rất tối, nhưng không khó nhìn ra, con đường trước mặt bị phá hỏng rồi, bóng người tối om om nhìn vào làm cho người ta hoảng hốt.
“Hoa tiểu cẩu cậu điếc sao, còn không đi!?” Trang Hào quát lớn lần nữa.
Hoa Kì nuốt một ngụm nước bọt, theo lời Trang Hào muốn trở về đường cũ, ai ngờ quay người lại, sau lưng cũng bị người chặn kín: “Ca, không kịp rồi.”
Trang Hào thuận thế nghiêng đầu ra sau lưng nhìn, mắng: “Bọn tôn tử này!”
“Xem ra hôm nay phải đánh sức mẻ rồi.” Chương Thỉ đứng bên cạnh cuốn ống tay áo: “Trước mặt để anh, phía sau cậu quản.”
Trang Hào xoay người, duỗi bàn tay lôi Hoa Kì ra sau lưng, nhỏ giọng nói: “Nhắm ngay thời cơ, có cơ hội bỏ chạy.”
Hoa Kì gật đầu một cái.
Nói thì chậm, khi đó người hai bên đầu hẻm ùa lên, trong tay bọn họ đều mang theo vũ khí, có gậy gỗ, có gậy sắt, trong bóng tối Hoa Kì bị Trang Hào cùng Chương Thỉ một trước một sau kẹp giữa, cậu không thấy rõ đấu trường trước mắt, trực giác suy nghĩ hỗn loạn.
Trang Hào cùng Chương Thỉ tay không không cách nào đối địch, chốc lát không gian trong ngõ hẻm lại càng co càng nhỏ, lúc này, Hoa Kì dán bên tường, nghe tiếng gào thét, trong lúc bất chợt một bóng đen vọt tới, còn không đợi cậu nhìn rõ trên đầu đột nhiên bị gõ một cái khiến cậu có chút mơ hồ muốn xỉu, từng dòng chất lỏng ấm từ đỉnh đầu chảy xuống, xẹt qua gương mặt.
“Hoa tiểu cẩu. . . . . .” Trang Hào ở trong bóng tối kéo cổ gào thét, một quyền đánh ngã người bên cạnh chạy tới, anh không chút do dự kéo Hoa Kì vào trong ngực. Theo đến không chỉ có bả vai rộng rãi của anh, còn có những người quơ múa gậy gộc sau lưng.
Trang Hào ôm Hoa Kì tránh vào chân tường , những người đó không chút lưu tình chào hỏi Trang Hào, Trang Hào nhịn cơn đau rát trên người, cúi đầu nhìn lại, Hoa Kì đã nhắm hai mắt, máu chảy quá nửa gương mặt.