Hỗn Nguyên Hệ Thống

Chương 47: Hội họp

Thuê một căn phòng đả tọa qua đêm, sáng sớm hôm sau Lâm Phong thần thanh khí sảng đi từng bước đến một quán trà đã hẹn trước với Phương Nhi.

Lâm Phong đến nơi thì thấy Phương Nhi cũng vừa đi đến từ phía đối diện, vị vậy mà hắn cũng tiến tới chắp tay chào hỏi:

Chào Phương đạo hữu, đạo hữu quả nhiên đúng hẹn. Haha, còn vị này là..?

Lâm Phong vừa hỏi vừa nhìn vào một trung niên tóc dài da trắng, mặc một bộ thanh bào, bộ dáng rất lãnh đạm đứng bên cạnh Phương Nhi.

Chào Lâʍ đa͙σ hữu, đây là Kha Vạn đạo hữu, là một tán tu bạn hữu thâm giao của ta. Hôm nay nghe có dịp trao đổi với đồng đạo nên cũng muốn đến góp vui, Lâm huynh không lấy làm phiền lòng chứ?

Phương Nhi vừa nói vừa lấy tay vuốt mấy lọn tóc đen lòa xòa ra sau lưng, điệu bộ vô cùng thoải mái.

Chào Lâm huynh.

Trung niên cũng chắp tay chào Lâm Phong một cái rồi lại im lặng, Lâm Phong cũng không chấp nhặt mà ha ha cười nói:

Ha hả, chào Kha đạo hữu, có thêm Kha huynh đến tham gia thì càng có thêm bạn hữu, ta cầu còn không kịp sao lại phiền lòng chứ.

Sau khi cùng nhau nói mấy câu khách sáo chào hỏi, nhóm ba người liền đi vào phía trong trà lâu, đi vào một gian phòng bao có cửa sổ nhìn ra một ngọn giả sơn, hoàn cảnh u tĩnh thoáng mát. Theo điệu bộ của Phương Nhi thì có vẻ như đã đến đây không ít lần cho nên bước chân cũng rất quen thuộc tùy ý.

Một bình trà thơm được mang lên, Phương Nhi tự tay biểu diễn trình độ trà đạo cao thâm làm cho hai người Kha Vạn và Lâm Phong cũng được hưởng sái một phen. Nước trà chưa đến bụng đã hóa thành một luồng hương khí hòa tan vào cơ thể, sảng khoái vô cùng.

Thưởng trà cũng thưởng xong, mấy người cũng bắt đầu nói vào chuyện chính.

Lâm Phong khẽ nhấp một ngụm trà, sau đó nhẹ nhàng hỏi:

Phương đạo hữu, đạo hữu xem vị cao thủ hôm qua có điều gì đặc biệt không?

Phương Nhi thấy Lâm Phong nhanh như vậy đã tỏ ý vào đề, bèn mỉm cười vung tay đánh một lá phù cách âm bao trọn căn phòng, sau đó chậm rãi nói:

Lâm huynh, việc này ta cũng không dám chắc, nhưng chuyện người đó có tu ít nhất Trúc cơ kỳ thì là thật. Hơn nữa người này thần thần bí bí, ta cũng không dám dò xét nhiều. Dù sao thì tùy tiện thả thần thức dò xét chân diện mục của đồng đạo cũng không hay cho lắm.

Ồ, hôm qua ta nghe nói Phương đạo hữu có nhắc mấy đại thiết tắc gì đó của tu tiên giới, chẳng hay nội dung trong đó có thể tại hạ tham khảo một hai được không?

Hì, về chuyện này thì Lâm huynh không nhắc ta cũng sẽ nói. Dù sao thì tu vi của đạo hữu cũng không thấp, sớm muộn cũng sẽ được biết, ta nói cũng không có gì. Trong mấy đại thiết tắc của tu tiên giới thì có một điều quy định là tu sĩ không được nhúng tay vào chuyện của phàm nhân, hoặc dùng pháp thuật sát hại tính mạng phàm nhân, can thiệp hồng trần. Mấy năm trước từng có hai gã tu sĩ cấp cao, đánh nhau kịch liệt nhưng không tiêu diệt đối phương, cuối cùng quay sang tàn sát những phàm nhân có liên quan của đối thủ, vì vậy liền bị chấp pháp giả của tu tiên giới truy sát, chưa đầy một ngày đã bị diệt sát tại chỗ, thậm chí thần hồn cũng bị luyện hóa không thể luân hồi.

Phương Nhi không nhanh không chậm kể lại, lời nói xong liền bưng chén trà lên đôi môi hồng nhấp một ngụm nhỏ, động tác rất u nhã.

À, thì ra là còn có chuyện như vậy, từ khi tiến nhập tiên lộ tại hạ cũng chỉ quanh quẩn bế quan cho nên mấy chuyện này không rõ ràng lắm, để cho hai vị đạo hữu chê cười rồi.

Lâʍ đa͙σ hữu quả nhiên là khổ tu chi sĩ, tại hạ thật bái phục.

Vị Kha Vạn nãy giờ ngồi im uống trà cũng bất ngờ chen vào một câu, Lâm Phong cười cười cũng không giải thích cái gì mà tiếp tục quay sang Phương Nhi hỏi:

Đối với mấy cái đại thiết tắc này, tại hạ quả thật rất hiếu kỳ, không biết Phương đạo hữu có thể cảm phiền cho ta xin thêm một chút thông tin không, tất nhiên, nếu Phương đạo hữu có việc gì cần ra sức thì ta nhất định cố gắng giúp đỡ đạo hữu.

Khúc khích, cái này thì không xem là gì, Lâm huynh không cần khách khí. Để ta sao chép một phần cho đạo hữu.

Nói xong, Phương Nhi liền lấy một ngọc giản màu trắng, sau khi lầm bầm chú ngữ gì đó thì đưa cho Lâm Phong nói:

Tất cả đều có trong ngọc giản này, cũng có một số quy tắc riêng trong giới tu sĩ cần chú ý, ta nghĩ chắc sẽ có ích cho Lâʍ đa͙σ hữu nên cũng ghi vào.

Lâm Phong liền tiếp nhận ngọc giản, không vội vàng mà cho vào trong người rồi cười nói:

Đa tạ Phương đạo hữu giúp đỡ. Nếu có gì cần cứ báo cho ta một tiếng, nếu ta làm được tuyệt không từ chối.

Lâm huynh không cần khách sáo, chẳng qua là một cái phẩy tay mà thôi. Tuy nhiên, quả thật lần này ta cũng có một chuyện muốn hỏi ý kiến đạo hữu đây.

Phương Nhi nhìn Lâm Phong một cái rồi mỉm cười thần bí nói.

Đạo hữu mời nói!

Lâm Phong cũng không do dự hỏi lại.

Việc này hay để ta nói cho Lâʍ đa͙σ hữu đi!

Kha Vạn không biết vì lý do gì mà mở miệng, Lâm Phong mặc dù trong lòng cũng thắc mắc nhưng ngoài mặt thì vẫn điềm tĩnh nhìn Kha Vạn gật đầu.

Vậy Lâm mỗ xin rửa tai lắng nghe!

Chuyện thú triều vài tháng nữa sẽ xảy ra, chắc Lâm huynh cũng biết rồi chứ?

À, chuyện này thì ta có nghe một chút. Ta cũng đang tính toán kế sách đối phó, dù sao thì việc đối phó thú triều cũng không phải việc gì dễ chịu cho lắm. Chẳng lẽ việc đạo hữu sắp nói đây có liên quan tới nó?

Cũng xem như là vậy. Không giấu đạo hữu, ta có một đứa con gái mắc một chứng bệnh kỳ lạ, cần một loại đan dược gọi là Tẩy Trần Đan để bài trừ độc tố trong người, mà loại đan dược này có một vị thuốc chính là Tịnh Linh Thảo chỉ có trong Vân Tinh Tông mà thôi…

Ồ, vậy thì việc này đâu có gì khó, tin rằng Kha huynh chịu chi tiền thì chưa chắc không có người bán ra.

Lâm Phong nghe vậy thì mặc dù trong lòng đang cấp tốc suy đoán nhưng ngoài mặt vẫn bất động thanh sắc nói.

Đây mới là vấn đề, Tịnh Linh Thảo này vốn là thảo dược độc môn của Vân Tinh Tông, chỉ dùng trong nội môn chứ không bán ra ngoài, ta thậm chí có một hảo hữu là chấp sự nội môn trong đó cũng không tới tay được, vì đối với linh dược linh thảo, Vân Tinh Tông quản lý rất chặt.

Xem ra ý tứ của Kha đạo hữu là muốn tại hạ giúp tìm được cây Tịnh Linh Thảo đó trong Vân Tinh Tông. Thứ cho tại hạ nói thẳng, việc này không thể nào, cho dù có một trăm tại hạ mà lao vào thì cũng chỉ có con đường chết mà thôi.

Lâm Phong nghe nhạc chuông đoán hình nền, thấy Kha Vạn lòng vòng thì đoán được hơn phân nửa ý đồ. Hơn nữa, Phương Nhi ở một bên cũng không nói gì mà chăm chú nhìn vào chén trà trong tay cứ như trong đó có tuyệt thế công pháp ẩn chứa đại đạo vậy.

Kha Vạn nghe Lâm Phong nói vậy thì phẩy tay nói:

Lâʍ đa͙σ hữu chớ hiểu lầm, tại hạ mặc dù bản thân có chút năng lực nhưng còn chưa đến mức tự cho có thể ép uổng đạo hữu làm điều không thích. Sở dĩ ta nói như vậy là còn muốn tặng đạo hữu một thiên đại cơ duyên nữa.

Hả, thiên đại cơ duyên? Nếu có thiên đại cơ duyên sao ngươi không đi nhặt mà tìm ta làm gì? Lâm Phong trong bụng thầm nghĩ, tất nhiên mấy lời này không thể nói ra được, vì vậy là chỉ cười lãnh đạm tỏ vẻ muốn nghe tiếp.

Kha Vạn thấy vẻ mặt Lâm Phong lãnh đạm thì có chút bất ngờ, dù là ai thì cũng phải có chút tò mò chứ, nhất là tu sĩ lại càng nhạy cảm với chữ cơ duyên. Gã nào đâu ngờ Lâm Phong đã sớm đoán cho dù không hỏi thì Kha Vạn gã cũng tự khai ra mà thôi. Quả nhiên Kha Vạn liền quăng ra một quả bom hẹn giờ:

Lâm huynh chẳng hay có muốn gia nhập Vân Tinh Tông không?

Hả? Kha huynh nói đùa sao? Tại hạ thân là tán tu nhưng cũng không phải thiên tài gì đó, nghe đồn Vân Tinh Tông mắt cao hơn đầu, môn nhân tuyển chọn phải là loại song linh căn trở lên. Hơn nữa cho dù có gia nhập được thì chắc gì đã tới tay được vật ấy.

Ha ha, cái này chỉ là với người khác, nhưng tại hạ có một hảo hữu tương giao chí thân, hiện đang làm một chấp sự nội môn, nếu Lâm huynh đồng ý thì với thực lực huynh cộng với vài động tác nhỏ thì việc nhập phái dễ như trở bàn tay. Còn chuyện có thể tới tay hay không, ta cũng nắm chắc hơn năm phần, còn chi tiết thì nếu đạo hữu đáp ứng ta sẽ nói để đạo hữu rõ.

Kha Vạn tỏ ý mọi việc dễ như trở bàn tay, tin tưởng nói.

Việc này quả thật hấp dẫn, nhưng Kha đạo hữu không phiền nếu ta hỏi thêm một câu, sao huynh không tự đưa con gái mình nhập môn, chẳng phải sẽ được chữa trị tận gốc, thoát khỏi nguy hiểm trước mắt sao?

Lâm Phong ngược lại không quá tỏ vẻ vui mừng, mà cẩn thận hỏi lại.

Lâʍ đa͙σ hữu quả nhiên cẩn thận, nếu năm xưa ta có một phần cẩn thận của huynh thì hôm nay…ôi, nói đến cũng làm Lâm huynh chê cười, ta sao lại không có ý nghĩ này, nhưng một phàm nhân không có linh căn thì làm sao có thể gia nhập vào Vân Tinh Tông. Hơn nữa, con gái ta hoàn toàn không thể di chuyển nhiều mà chỉ có thể hoạt động sinh hoạt cơ bản mà thôi…

Xin Kha đạo hữu thứ lỗi, ta không cố ý nhắc chuyện khó chịu của đạo hữu, nhưng ta muốn nếu nhận lời đạo hữu thì phải hiểu rõ mọi thứ rồi mới toàn tâm toàn ý giúp đạo hữu được.

Không có gì, Lâm huynh cẩn thận là việc nên làm, ta hiểu rõ. Vậy đi, hay đạo hữu suy nghĩ thêm ba ngày, ba ngày sau nếu đạo hữu đồng ý thì cứ dùng Truyền Âm Phù này thông tri cho ta, chúng ta sẽ bàn bạc chi tiết.

Kha Vạn nhìn ra Lâm Phong cũng đã bắt đầu lung lay, bèn lạt mềm buột chặt, lấy ra một cái Truyền Âm Phù đưa cho Lâm Phong, sau đó chắp tay nói.

Cầm cái Truyền Âm Phù trong tay, Lâm Phong ngẫm nghĩ một chút liền gật đầu:

Được, ta nhất định sẽ suy nghĩ chuyện này. Nhưng mà nhìn Kha đạo hữu đây nhìn căn cốt nội oánh, hai mắt thần quang, không lẽ còn kiêm tu thêm luyện thể?

Ha ha, Lâʍ đa͙σ hữu tuệ nhãn như đuốc, đúng là không giấu được. Nhưng theo ta thấy thì thể chất của đạo hữu cũng không kém ta quá xa nha, chẳng lẽ cũng ẩn giấu tuyệt học gì đó?

Này, hai vị đạo hữu đừng có khen nhau như vậy, làm ta cũng sắp buồn nôn rồi đây. Hay là nhân dịp này trao đổi chút kinh nghiệm tu luyện có được không? Dù sao ta cũng rất thắc mắc kinh nghiệm tu luyện của một khổ tu sĩ như Lâm huynh đây.

Trao đổi đã xong, ba người lập tức chuyển sang đề tài tu luyện, huynh một câu, đạo hữu một câu, trao đổi tâm đắc trong tu luyện. Lâm Phong cũng tiến vào tu đạo chưa lâu, chỉ tập trung đả tọa và tu luyện Hỗn Nguyên Quyết, dù vậy, thỉnh thoảng cũng chia sẻ một số cảm nhận trong quá trình tu luyện. Ba người nói chuyện hòa hợp, mãi đến gần sập tối mới chịu luyến tiếc chia tay.

-------