Editor: Piscuits
Hai ngón tay thần tốc mà xốc hai cánh hoa âm huyệt lên, lộ ra cái miệng nhỏ ở trong, bọn họ đang trong chỗ tối của cầu thang, không có ánh đèn nào, nơi chen chúc nhỏ hẹp, chỉ có tay sờ soạng mới biết là nơi nào, Tống Khê Đình dán chặt hắn, vẫn còn chút sợ sệt, lo sợ bất an mà hỏi: "Anh không chê ?"
Ngón tay của Kỷ Thời Việt đảo quanh miệng huyệt anh, gảy hai cái, thấy anh vừa sợ vừa khép chặt chân, hiếm thấy khi tốt bụng mà dỗ dành một câu, "Tôi sẽ không đi vào, chỗ này nhỏ như vậy, anh em của tôi khó mà đưa vào."
Trong khoảng thời gian ngắn, Tống Khê Đình không biết đến tột cùng là hắn ngại làm tại chỗ cầu thang này hay vẫn là ngại hoa huyệt của mình nhỏ, không lên tiếng, chỉ dựa ở trên người hắn, nhẹ giọng nói: "Vậy anh nhẹ chút..."
Kỷ Thời Việt hơi có chút dở khóc dở cười, dưới vẻ ngoài lạnh lùng lại giấu một bé con mềm mại thích làm nũng, hoặc là giả uống say để hắn thả lỏng cảnh giác, hắn có chút bất ngờ, một bên hôn khóe môi anh lại nói: "Ngại cái gì, nơi có thể làm người ta sung sướиɠ , là bảo bối."
"Ưʍ..." Tống Khê Đình hừ một tiếng, liền yên lặng cắn chặt môi, mới nhìn vào, quần áo của hai người bọn họ cũng coi như ăn mặc chỉnh tề, bất quá có thể là do dựa vào quá sát nên có thể không nhìn thấy được, tay của Kỷ Thời Việt đã chơi cái hoa huyệt phía dưới của anh đến nổi chảy nước lách tách luôn rồi, mặc dù chưa tiến vào, nhưng chỉ trêu đùa ở ngoài miệng huyệt cũng làm cho anh thực tủy biết vị, một lúc nữa, lại chuyển qua chỗ âʍ ѵậŧ của anh, hai ngón tay kẹp lấy nó rồi xoa nắn.
Eo Tống Khê Đình mềm nhũn, hai chân suýt chút nữa đứng không được, anh thật sự có chút không chịu được kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, vừa muốn mở miệng nói cái gì, đột nhiên nghe đến một tiếng thở gấp không hề che giấu, khoảng chừng là cách chỗ này không xa, chắc ở trên cầu thang, Tống Khê Đình kinh sợ , nhưng Kỷ Thời Việt không khách khí chút nào mà chơi âʍ ѵậŧ của anh hăng say, móng tay nhẹ nhàng quét qua liền trêu anh run rẩy không thôi.
"Ở trên cõi đời này luôn có những người còn hoang đường hơn so với chúng ta." Kỷ Thời Việt trêu anh nói: "Bé ngoan, đừng lên tiếng, bị nghe thấy được cũng không tốt."
Hiện tại thần trí của Tống Khê Đình đã mơ hồ, đã say chuếnh choáng, du͙© vọиɠ trong người đều bị hắn khống chế, đương nhiên là hắn nói cái gì liền nghe cái nấy, nhưng mà anh bị làm đến khó chịu, luôn cảm giác chính mình cũng muốn được sướиɠ như phụ nữ, liều mạng mà đem chân của mình quàng lên, lại bị Kỷ Thời Việt cương quyết dùng chân giữ cái chân muốn nháo của anh, tính khí nóng bỏng dán vào anh, cách lớp quần mà thấy được hình dáng của nó.
Tống Khê Đình ngây dại, trong ánh mắt liền hiện ra trạng thái si mê, đây là thứ anh không có, bởi vì nữ huyệt dư thừa này mà làm cho bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nam không trọn vẹn của anh từ xưa đến nay đều không thể cứng như vậy, anh từng nghĩ, thậm chí khi còn nhỏ anh nghĩ rằng sau này lớn lên nó sẽ tự biến tốt thôi nhưng hiện tại anh lại cảm nhận cái tốt đó ở trên một người đàn ông khác.
Khỏe mạnh, nóng bỏng, rất lớn, rất trọn vẹn, anh khát vọng nó.
Thịt âʍ ɦộ bị hai ngón tay của Kỷ Thời Việt chơi đến mở, đột nhiên Tống Khê Đình ngẩng cổ lên, cảm thấy nơi nào trong thân thể giống như bị giật điện, khiến anh rên lên, liền co giật phun ra một bãi nước, anh cứ như vậy mà bị người ta sờ đến cao trào .
Kỷ Thời Việt cũng có chút bất ngờ, lấy tay ấn ấn, dâʍ ŧᏂủy̠ ấm áp tràn ra không ít ở bên trong quần của Tống Khê Đình, Tống Khê Đình giống như không còn chút sức lực nào mà dựa hết lên người hắn, ở trong dư vị cao trào mà cảm thấy có chút trào phúng bản thân.
Du͙© vọиɠ mà anh vẫn luôn trốn tránh thì ra có thể dễ như ăn cháo mà làm cho anh đầu hàng.
Mà quả du͙© vọиɠ này quả thực là cảnh giới cực khoái, trước đây anh cứ cứng nhắc, ngoan cố mà gọi nó là sa đọa, não hiện tại cũng thông minh ra, mà anh đối với chuyện này như là bị nghiện, một là không động vào, hai là dính vào liền không cai được.
Kỷ Thời Việt rút tay từ trong quần của anh ra, vẩy hai cái, đầu ngón tay liền bắn ra hai giọt nước, hắn nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Tống Khê Đình, ung dung thong thả nói: "Nước chảy thật nhiều, tôi còn tưởng là em tiểu ra đấy."
Tống Khê Đình nghe vậy ngẩng đầu, đáy mắt một tầng hơi nước, giống như chịu nhục mà nhìn hắn.
"Làm sao, chỉ như vậy liền không chịu nổi? Tiểu Anh Đào, người như tôi ở trên giường hay nói lời thô tục, còn có rất nhiều lời còn chưa nói ra đâu."
Kỷ Thời Việt mặc quần lại cho anh, đến khi toàn bộ trên người anh hoàn toàn chỉnh tề, không nhìn ra một tia bất thường mới đưa anh từ cầu thang ra chỗ lối đi, mang anh vào phòng vệ sinh xử lý một chút.
Tống Khê Đình ngoại trừ đỏ mặt, xác thực cũng không nhìn ra bất thường.
Lúc Kỷ Thời Việt rửa tay, đầu ngón tay dính giọt nước, Tống Khê Đình vừa nhìn, vệt hồng trên mặt càng tăng lên, Kỷ Thời Việt lấy khăn giấy lau tay, nói: "Hai người chúng ta, tổng cộng gặp nhau ba lần, một hôn hai sờ, nhưng đáng tiếc, không được bao lâu lại phải dừng, ngoại trừ phòng vệ sinh thì chính là chỗ cầu thang, lần sau có thể đi thuê phòng được không?"
"Lần sau em hẳn là đi theo tôi đi?"
Tống Khê Đình hồi lâu sau mới phục hồi tinh thần lại, gật gật đầu.
Kỷ Thời Việt cười nói: "Em có biết cái mặt dâʍ đãиɠ này của mình, khiến cho người ta muốn làm cái gì không?"
Tống Khê Đình không đáp, chỉ nghe hắn tiếp tục nói: "Muốn bắn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ ở trên mặt em, sau đó kêu em ăn nó, lại kêu em ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ của tôi rồi từng chút từng liếʍ đến sạch sẽ, giống như tiểu mẫu cẩu mà cầu xin tôi làm em."
Anh bị hắn ôm vào trong lòng, đối diện với gương, tại gương mặt không có bất kỳ biểu tình nào mà hiện lên sắc dục, như đóa hoa ngọc lan trắng ở trên cành bị người ta miễn cưỡng hái xuống, bị người ta vân vê đến nát, xoa nắn đến hỏng rồi ngâm vào bên trong bình rượu đỏ, ngâm mãi cho đến khi biến thành màu đỏ.
Kỷ Thời Việt đại khái cảm thấy mình đùa hơi quá, dường như động viên mà hôn trên trán anh một cái, liền rút ra hai miếng khăn giấy đưa anh, "Để tôi lau cho em?"
Hắn có ý riêng mà nhìn về phía hạ thân của Tống Khê Đình.
Tống Khê Đình lắc đầu một cái, "Không, không cần."
Anh tiếp nhận khăn giấy từ trong tay Kỷ Thời Việt, tùy tiện vào một buồng vệ sinh nào đó, dâʍ ŧᏂủy̠ do cao trào hồi nãy cũng không kịp xử lý, đã thấm ra ngoài qυầи ɭóŧ, mới bước đi vài cái đã khiến anh cực kỳ khó chịu, ngay cả âʍ ѵậŧ lồi ra ở phía trên, đi một bước lại cọ sát một chút, anh lại cảm thấy lúng túng.
Tống Khê Đình nhắm mắt lại, tiện tay đem khăn giấy lót hai cái ở trên, giống như cách phụ nữ dán băng vệ sinh ở trên qυầи ɭóŧ, sau đó mặc quần lên, tận lực làm như không có chuyện gì mà đi ra ngoài.
Cảm giác không thoải mái lại kéo tới một lần nữa.
Anh trào phúng mà nở nụ cười, nếu như cái thân thể bất nam bất nữ này cho anh cảm giác cực khoái và dễ dàng cao trào, có lẽ anh không nên nghĩ tới việc đối mặt như thế nào, mà là... nên thẳng thắn mà tiếp thu thì sao?
----------------