Editor: Piscuits
10 giờ sáng, ngoài cửa sổ mặt trời đã lên cao, mà trong phòng lại bị rèm cửa sổ dày che đến tối đen một mảnh, đồng hồ báo thức ở bên cạnh giường vừa mới vang lên một tiếng, lập tức bị một cái đuôi màu đen tắt đi, liền an tĩnh.
Lại qua một hồi lâu, thảm len đang cuộn một cục trên giường rốt cuộc cũng động hai cái, một cánh tay trắng tinh tế từ bên trong duỗi ra, vỗ ở trên gối hai lần, tựa hồ đang tìm điện thoại di động.
"Ừm..."
Tống Khê Đình đang mơ mơ màng màng, cảm giác eo mình giống như bị thứ gì quấn lấy, rốt cuộc mở mắt ra, quả nhiên nhìn thấy một cái đuôi lông xù xù quấn lấy hông mình một cách thân mật, mà chủ nhân của cái đuôi lại ngủ ngã chỏng vó lên trời, cái giường dài gần hai mét cũng sắp không chứa nổi thân thể của nó.
"Arthur—— "
Tống Khê Đình khàn cổ họng gọi, "Buông tao ra."
Con sói kia bị một tiếng gọi khẽ này của anh gọi đến hưng phấn, nó ở trên giường lật thân lại liền áp ở trên người anh, lông mềm mại ở bụng dán vào mặt của anh, Arthur nằm ở trên người anh, hơi lè lưỡi ra muốn liếʍ mặt của anh.
"Đừng nghịch." Tống Khê Đình đẩy đầu của nó ra, thấp giọng nói: "Arthur, tao đã nói với mày rồi, khí trời đã trở nên ấm áp , đừng có bay lên giường của tao mà ngủ nữa."
Nhưng mà con sói đen hoàn toàn không đem lời của anh để ở trong lòng, vẫn như cũ bán nằm sấp ở trên người anh, thân cận mà làm nũng, cọ ở cổ anh không dứt, Tống Khê Đình giống như nhận mệnh mà cho nó đè lên, eo lại bị cái đuôi kia càng quấn càng chặt, cơ hồ muốn thở không ra hơi.
"Được rồi!" Anh một phát bắt được cái mõm của sói đen, bất đắc dĩ nói: "Mày là sói, cũng không phải cún, đừng có làm nũng như vậy."
Sói đen ngẩng đầu lên, con mắt màu xanh lam chớp hai lần, tựa hồ là nó cảm thấy có chút oan ức, nằm nửa ngày rốt cuộc cũng từ trên người anh đứng lên, nhưng mà đuôi vẫn cứ lưu luyến không rời mà từ eo anh chuyển đến bắp đùi của anh, quấn càng chặt hơn.
Tống Khê Đình cúi đầu, hôn tại đỉnh đầu của nó một cái, đối với nó ôn hòa nở nụ cười, "Ngoan một chút, tối hôm nay tao phải ra ngoài, nếu như muốn ra ngoài đi dạo với tao thì buổi chiều mới được."
Sói đen gật gật đầu, từ trên giường nhảy xuống một cách linh hoạt, thuần phục dùng móng vuốt kéo màn cửa sổ, đẩy cửa tủ quần áo ra, sau đó dùng đầu đội lên bộ quần áo đi ra, đưa cho Tống Khê Đình thay.
Tống Khê Đình như bị kẹt chân trong thảm len mềm mại được trải trên sàn, ánh nắng ngoài cửa sổ chói đến mức mắt anh có chút không mở ra được, thời tiết mùa xuân tháng ba tốt đến mức khiến người ta ngẩn ngơ.
Anh thay quần áo xong liền đi rửa mặt, sói đen ngồi xổm tại chỗ chờ anh, bên trong mắt xanh trong suốt mà hiện lên bóng lưng gầy gò kiên cường của anh, mãi đến khi cửa phòng tắm đóng lại, sói đen nhe răng la rầy, đầu lưỡi đỏ thắm liếʍ qua hàm răng sắc nhọn, ánh mắt gần như lộ ra du͙© vọиɠ chiếm hữu đáng sợ.
Hắn lạnh lùng nghĩ, nhân loại thật là phiền phức, đều ở chung với nhau lâu như vậy mà chỉ có hôn hôn hai cái trên đầu hắn, vậy lúc nào hắn mới có thể hoàn toàn trở lại là hắn đây?
*Ý ổng là thẳng mặt với thụ để thụ biết ổng là người sói rồi lấy hình người gặm tiếp :)))*
Hắn là con sói, nhưng mỗi ngày đều phải làm nũng như cún cũng mệt chứ bộ.
"Arthur, tao quên lấy dây thun rồi." Trong phòng tắm truyền đến âm thanh của Tống Khê Đình, sói đen lập tức hí ha hí hửng mà tha dây thun từ trên đầu tủ giường xuống, dùng móng vuốt vặn cửa ra, đưa vào.
Tống Khê Đình nhìn dây cột tóc dính ngụm nước miếng, giữa chân mày hơi nhăn lại một cái, vẫn ôn nhu như trước mà nói: "Tao nói rồi, không nên dùng miệng tha dây thun."
Anh đành phải tự mình trở về phòng đi lấy một cái mới, đem mái tóc hơi hơi dài có chút không đều mà cột hờ lại, lộ ra quai hàm dưới đẹp đẽ.
Trong phòng bếp còn lại chút thức ăn từ tối hôm qua, Anh thuần thục đem đồ ăn đã chuẩn bị tốt cho sói đen, chính mình ngậm bịch sữa bò chậm rãi uống.
Sói đen một bên vùi đầu ăn cơm, một bên thỉnh thoảng mà nhìn hai mắt anh.
Sau nửa giờ hắn đã ăn no, tự giác chạy đến khăn mặt bên cạnh để lau miệng, sau đó liền tự giác đem dây dắt cún đi dạo đeo lên trên cổ, chỉ là lúc mang cái rọ mõm cún thì có chút chống cự.
Tống Khê Đình dỗ hắn nói: "Tại mày quá lớn con, không mang rọ mõm thì thế nào cũng dọa đến người ta cho xem, ngoan."
Hình thể của sói đen thật sự không nhỏ, lúc đứng thôi đã cao đến eo cậu, Tống Khê Đình cầm rọ mõm đưa qua tay hắn, sói đen ủy khuất mà cọ cọ eo cậu, bất đắc dĩ mà mang lên.
Thời gian lúc này vừa đến buổi trưa, người ở trong tiểu khu cũng không nhiều, mà tình cờ cũng sẽ đυ.ng phải người quen, có dì ở dưới lầu tắm nắng nhìn thấy anh mà cười cùng anh chào hỏi, "Tiểu Tống a, cơm nước ăn chưa?"
Anh cười trả lời: "Vừa ăn xong."
Dì cười híp mắt nhìn anh, ánh mắt từ ái, lời nói nhiệt tình, "Có bạn gái chưa? Có muốn dì giới thiệu cho cháu một người hay không, ai u, gần nhất dì có quen với bên kia..."
Lời nói còn chưa dứt, Tống Khê Đình bị sói đen kéo lảo đảo một cái, thiếu chút nữa bị ngã, anh có chút lúng túng đối với dì nói: "Không, không cần đâu ạ."
Tầm mắt của dì chuyển đến trên người sói đen, vỗ tay một cái, thân thiết nói: "Thú cưng nhà cháu được nuôi đến lớn như vậy, thật có tinh thần, bao nhiêu tuổi rồi? Hình thể này cần phải nhọc lòng mà nuôi đấy, trong tiểu khu chúng ta nuôi không ít loài động vật, bất quá con cún* mà cháu nuôi thì là đẹp nhất."
* Bên cv là con sói, mà tui không biết có đúng không nữa dù sao đâu thể nuôi sói như đúng rồi trong mấy khu nhà kiểu chung cư được*
Sói đen kiêu ngạo mà ngồi xổm tại chỗ, chỉ ngẩng đầu của mình.
"Cho dì sờ hai cái có được không? Có muốn dì kiếm loại cùng giống để phối không?"
Sói đen lập tức cảnh giác mà lùi về sau hai bước, liều mạng giãy giụa.
Đùa à, ngoại trừ Tống Khê Đình ra thì hắn cũng không định cho bất kỳ ai chạm vào hắn.
Trên mặt Tống Khê Đình vẫn tươi cười ôn hòa như cũ, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện có một tia cứng ngắc, anh nói: "Tính tình con cún của nhà cháu cũng không tốt lắm."
Dì thấy vậy cũng không nói thêm gì nữa, hòa ái mà nhìn Tống Khê Đình mang theo sói đen đi xa, tự lẩm bẩm: "Đứa nhỏ này lớn lên thật là anh tuấn a..."
Chạng vạng, Tống Khê Đình phải đi ra ngoài, lúc gần đi anh bàn giao cho bé ngoan là hắn, ở nhà chờ mình trở về.
Sói đen đoan trang mà ngồi ở cửa, đuôi lắc lắc hai cái, nhìn anh ra cửa.
Tống Khê Đình đi xa, hắn biến thành hình người, nằm nhoài trên ban công, trưng ra cái mặt vừa hung hãn vừa vô lại nhìn bóng lưng của Tống Khê Đình, đuôi lại vô cùng đáng thương mà rũ xuống.
***
Đã chín giờ tối, người ở trong quán bar mới bắt đầu từ từ nhiều lên, tiếng nhạc huyên náo cùng ánh đèn hỗn tạp đan dệt ra màn đêm ầm ĩ hỗn loạn, Kỷ Thời Việt ngồi ở bên trong ghế dài, cùi chỏ hơi chống lên, ngồi ở bên cạnh một người bạn, chỉ vào người ở cách đó không xa, hỏi: " Ai vậy a?"
Người bạn nhìn lướt qua, hơi kinh ngạc nói: "Thế mà hôm nay lại đến."
"Ai?"
"Cherry—— người tiếp rượu."
Kỷ Thời Việt thiếu chút nữa sặc rượu trong cổ họng, liền ho khan vài tiếng, "Người, người tiếp rượu ? Khá lắm, nếu ông không nói cho tôi biết, con mẹ nó còn tưởng rằng giáo sư đại học nhà ai vào đây."
Hắn liền nhìn chằm chằm một phút chốc, "Người này lớn lên, nhìn giống hoa sen mới nở a."
Một lúc nữa hắn liền nói tới, "So với hoa ngọc lan trắng thì như..."
"Tươi như hoa đào."
"Lạnh như hàn mai."
Hai câu tám chữ từ trong miệng hắn nhảy ra, người bạn nhịn không được vỗ một cái trên lưng hắn một cái, "Ông coi nơi này như ngự hoa viên mà ngắm hoa hả?"
Kỷ Thời Việt nghiêm trang nói: "Không, một người như vậy có thể sánh được với toàn bộ hoa trong ngự hoa viên, tướng mạo này, khí chất này, không nghĩ tới, thế mà là người tiếp rượu?"
Người bạn dùng ánh mắt như nhìn người ngu nhìn hắn, "Kỷ Luật Nhị, ông có thể có chút tiền đồ có được hay không? Cái tật xấu mỗi khi thấy mỹ nhân liền không đi nổi này có thể sửa đổi không?"
Kỷ Thời Việt lắc đầu một cái, tiếp tục nói: "Khuôn mặt nhỏ bé này lớn lên... Giống như không dễ làm quen nha?"
Tống Khê Đình đứng ở góc quầy bar, ánh đèn trong sàn nhảy chỉ còn sót lại một chút ở trên người anh, anh mặc một bộ áo lông màu trắng rộng rãi, lộ ra một chút xương quai xanh cùng nửa một bên vai non nớt, thân dưới mặc một quần bò đã bị giặt đến hơi trắng trắng, tóc dài cuộn lại dán vào cổ trắng nõn của anh, cả người đều lộ ra một luồng khí chất yên tĩnh.
Anh ăn mặc như thiếu niên nhà hàng xóm đi sai chỗ, thiên về gương mặt kia lại tinh xảo như cái bình Sứ Thanh Hoa, thời điểm ánh đèn tình cờ chiếu anh liền hiện ra một loại ánh sáng trắng quá độ, đôi môi hơi mỏng cùng với đôi mắt không mang theo bất kỳ cảm xúc nào làm cho Tống Khê Đình thoạt nhìn có chút xa cách.
Các loại tính chất đặc biệt kết hợp chung một chỗ làm cho anh thoạt nhìn hoàn toàn không hợp với nơi này cùng nơi này.
Tầm mắt của Kỷ Thời Việt cơ hồ có chút quá phận càn rỡ, lúc âm thanh của người bạn kia vang lên bên tai lại giống như cách một tấm màng, nghe không rõ lắm, tương phản hắn lại nghe đến tiếng tim đập không khống chế được của bản thân.
Người bạn đó nói: "Muốn làm quen thì dễ lắm, anh ta liền dựa vào gương mặt kia thu hút người đấy, là loại người thích tiền đó."
Hắn liếʍ môi một cái, theo bản năng mà nói: "Có đúng không?"
Người bạn kia cười ha ha nói: "Anh ta rất ít đến, một tuần một hai lần, ông không phải nói anh ta giống như giáo sư đại học sao? Đúng là đến dạy học, dạy người ta làm sao để chi tiền cho anh ta —— "
Kỷ Thời Việt nói: "Anh ta gọi là Cherry..."
Hắn hé mắt, cười xấu xa nói: "Vậy đến cuối cùng, anh ta còn không phải là non nớt sao?"
-------------
Editor: qua ngày mai tui phải học theo tkb mới, sáng chiều luôn :")"""""""", nên mới nói tối tối mới có chương được :>
Mà ngạc nhiên chưa, đây là lần đầu tui đi edit H văn nên có sai sót gì thì mọi người nói nhé ;>>>